Hôm nay là một ngày may mắn đối với Tạ Khâu, vừa mới lái xe máy từ nhà phóng ra ngoài thì anh ta đã gặp được Kỷ Thuỵ đang ăn khoai lang nướng một mình. Hôm nay là một ngày cực kỳ xui xẻo đối với Kỷ Thuỵ, cô vừa định bỏ chạy thì đã bị anh ta dùng dao găm uy hϊếp phải lên xe, dọc đường đi càng không có cơ hội để trốn thoát nên cô bị anh ta đưa thẳng đến một nhà kho bỏ hoang gần đó.
“Chú, chú muốn làm gì…” Kỷ Thuỵ đối mặt với con dao găm trong tay anh ta, cảnh giác mà lùi lại về phía sau.
Tạ Khâu nhìn dáng vẻ của cô một cách thưởng thức, vẻ mặt anh ta bình tĩnh nói: “Tâm sự.”
“Tôi và chú có cái gì để mà tâm sự chứ.” Kỷ Thuỵ nói, chờ có cơ hội thì chạy về phía cửa nhưng tiếc là Tạ Khâu đã có sự chuẩn bị từ trước, anh ta nắm lấy cổ tay cô kéo trở lại.
Anh ta không kiềm chế lực tay, Kỷ Thuỵ bị anh ta kéo đến nỗi đứng không vững mà ngã thẳng xuống mặt đất, giây tiếp theo, con dao găm lập tức xuất hiện trên cổ cô.
“Tâm sự!” Kỷ Thuỵ lập tức nhận thua: “Chú muốn tâm sự cái gì cũng được!”
Tạ Khâu cười lạnh một tiếng rồi nâng cằm cô lên bằng mũi dao găm: “Còn dám có suy nghĩ không đứng đắn nữa thì tôi sẽ không khách khí đâu.”
… Rốt cuộc bây giờ ai mới là người có suy nghĩ không đứng đắn chứ? Kỷ Thuỵ nhìn chằm chằm vào con dao trong tay anh ta rồi lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Vòng tay là phiên bản giới hạn, giày là hàng đặt may riêng, đồ trên người cô từ đầu đến chân ít nhất cũng phải có trị giá hơn 100 nghìn tệ.” Tạ Khâu âm trầm nhìn chằm chằm vào cô rồi lại đánh giá: “Xem ra Tạ Uyên thật sự đối xử rất tốt với đứa cháu gái rẻ tiền như cô.”
“… Tất cả đều là do ba tôi mua cho tôi, chú nhỏ đã rất lâu không mua đồ cho tôi rồi.” Kỷ Thuỵ trực giác được anh ta muốn nói chuyện về mối quan hệ với Tạ Uyên nên nhanh chóng kiếm cớ phủi sạch.
Đáng tiếc là Tạ Khâu hoàn toàn không tin cô, anh ta nghe vậy thì cũng chỉ cười lạnh lùng: “Nói ra thì tôi và Tạ Uyên là anh em, cô là cháu gái của anh ta thì cũng coi như là cháu gái của tôi, cuộc sống của cháu gái lớn tốt như vậy thì có phải cũng nên thuận tay kéo chú theo không?”
Kỷ Thuỵ mắng anh ta tám trăm lần ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tôi, tôi nghe không hiểu ý của chú, bây giờ chú… bây giờ chú rất khó khăn sao?”
“Còn giả ngu với tôi à?” Tạ Khâu cười, khuôn mặt gầy gò lộ ra một nụ cười điên loạn, dao găm trong tay múa càng lúc càng lố hơn: “Tôi có khó khăn hay không thì cô còn không rõ sao?”
“Tôi, tôi thực sự không rõ lắm…” Kỷ Thuỵ nói, nhìn thấy anh ta lại nắm chặt chuôi dao lần nữa thì vội vàng đổi sang chủ đề khác: “Vậy chú muốn tôi kéo theo chú bằng cách nào?!”
Thấy cô còn định hợp tác, lúc này Tạ Khâu mới không tới gần: “Cũng không có gì, chỉ là muốn cô cầu xin với Tạ Uyên, bảo anh ta đừng có chế tài kinh tế bọn tôi nữa.”
“Chú ấy chế tài kinh tế mấy người khi nào chứ?” Kỷ Thuỵ nhịn không được mà phản bác: “Là do chính kết cấu nhà máy của mấy người có vấn đề, không có chú ấy thì liền không thể kiếm được lợi nhuận…”
“Im miệng!” Tạ Khâu túm lấy cổ áo cô: “Giúp hay là không giúp?”
“Giúp, giúp, giúp, chuyện nhỏ không tốn chút sức nào, tôi nhất định sẽ giúp!” Kỷ Thuỵ vội vàng nói.
Lúc này Tạ Khâu mới hài lòng mà buông cô ra.
Kỷ Thuỵ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô xoa xoa đầu gối và cổ tay còn đau trước đó rồi mới cố gắng đứng dậy: “Vậy bây giờ có thể để tôi đi được chưa?”
“Gấp cái gì chứ?” Tạ Khâu hỏi lại.
Kỷ Thuỵ hít một hơi thật sâu: “Không phải chú bảo tôi đi tìm Tạ Uyên để cầu xin sao? Tôi không gặp chú ấy thì làm sao có thể cầu xin được? Hay là chú muốn để tôi liên lạc với chú ấy bằng điện thoại di động?”
Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của cô, Tạ Khâu không nói gì một lúc lâu mà ngược lại anh ta nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nặng nề.
Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên cười lớn: “Cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Bây giờ tôi thả cô đi thì ai biết được sau khi cô trở về sẽ nói cái gì chứ?”
Trái tim của Kỷ Thuỵ nặng trĩu nhưng khuôn mặt lại ra vẻ như không có chuyện gì: “Cho nên là thế nào đây? Chú không tin tưởng tôi thì làm sao mà tôi có thể giúp chú được?”
“Không sao đâu, chúng ta hãy tìm hiểu nhau hơn một chút, đợi khi hiểu rõ rồi thì tôi sẽ tin tưởng cô.” Tạ Khâu nói rồi tiến đến gần cô từng bước một.
Kỷ Thuỵ lùi lại về phía sau với vẻ mặt bất ổn: “Chú muốn làm gì?”
“Giúp cô chụp vài bức ảnh, đợi sau khi công ty của nhà tôi trở lại hoạt động kinh doanh bình thường thì tôi sẽ xoá.” Tạ Khâu nói, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Yên tâm đi, chỉ cần cô nghe lời thì những bức ảnh này sẽ không bị phát tán lung tung đâu.”
Kỷ Thuỵ nghe vậy thì lập tức hiểu ra anh ta đang muốn làm gì, cô lạnh giọng quát lớn: “Chú có biết đây là phạm pháp hay không!”
“Cô báo cảnh sát thì mới là phạm pháp, cô không báo cảnh sát thì…” Tạ Khâu cười nhẹ: “Nếu cô dám báo cảnh sát thì bức ảnh này sẽ bị phát tán khắp mạng xã hội, đến lúc đó không chỉ có cuộc đời cô bị hủy hoại mà Tạ Uyên cũng sẽ bị mất mặt theo, tôi tin là cô thông minh như vậy nên sẽ không làm loại chuyện hại người mà vô ích này đâu.”
“Đừng tới đây, chú đừng tới đây!” Cuối cùng Kỷ Thuỵ cũng cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, cô đột nhiên tuyệt vọng nhìn về phía sau lưng anh ta: “Chú nhỏ, cứu cháu!”
Tạ Khâu quay đầu lại theo bản năng, đợi đến khi nhìn thấy phía sau không có ai thì mới phản ứng được rằng mình đã bị lừa, anh ta lập tức đen mặt đuổi theo Kỷ Thuỵ.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Kỷ Thuỵ vừa chạy vừa hét lên cầu cứu, đáng tiếc là nhà kho quá lớn nên cho dù giọng cô có to đến đâu thì cũng không thể nào truyền ra bên ngoài được. Rất nhanh cô đã từ bỏ việc kêu cứu và nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra. Thật không may, bởi vì Tạ Khâu đang đuổi theo không ngừng ở phía sau nên cho dù cô đã lấy được điện thoại di động ra rồi nhưng cũng không dám mất tập trung mà gọi điện thoại.
“Còn dám chạy thì tôi sẽ gϊếŧ chết cô!” Tạ Khâu đe dọa, Kỷ Thuỵ càng chạy trốn nhanh hơn.
Nhưng dù có chạy nhanh đến đâu thì cũng sẽ có lúc kiệt sức, vừa rồi khi Kỷ Thuỵ chạy thì đã rút ra được bài học kinh nghiệm đầu tiên, cô không chạy về phía cửa lớn phía sau Tạ Khâu nữa mà chạy về hướng ngược lại khiến cô càng ngày càng chạy sâu vào trong nhà kho, lúc này sức lực của cô gần như đã cạn kiệt, cũng sắp bị mắc kẹt trong một góc tường.
Tạ Khâu thấy cô đã không còn đường chạy thì lập tức giảm tốc độ: “Chạy đi, chạy tiếp đi.”
Kỷ Thuỵ nhìn anh ta một cách cảnh giác, sau một lúc lâu thì cô đột nhiên nhặt một viên gạch vỡ trên mặt đất ném về phía anh ta, Tạ Khâu giơ tay né tránh theo bản năng, Kỷ Thụy nhân cơ hội này mà lập tức bấm gọi số điện thoại di động của Tạ Uyên.
“Con mẹ nó, cô dám chơi tôi!” Tạ Khâu vừa thấy cô dừng lại là vì để gọi điện thoại thì lập tức ý thức được mình đã bị mắc mưu, anh ta không nghĩ ngợi gì mà lao tới giật lấy điện thoại di động.
Cuộc gọi còn chưa được kết nối, Kỷ Thuỵ đã không còn chút sức lực nào nữa, cô biết rằng mình nhất định sẽ không thể giữ được điện thoại khi anh ta tới đây nên lập tức thẳng tay ném chiếc điện thoại di động ra chỗ khác, cố gắng kéo dài thời gian dù chỉ là một giây.
Khoảnh khắc chiếc điện thoại di động bay đi, mọi thứ dường như đều đang chuyển động chậm lại, Kỷ Thuỵ trơ mắt nhìn chiếc điện thoại hiện đã kết nối được cuộc gọi rồi giây tiếp theo rơi mạnh xuống mặt đất.
Trong trạng thái nơm nớp lo sợ, điện thoại di động vang lên giọng nói của Tạ Uyên: “Tìm tôi làm gì?”
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy khàn cả giọng: “Chú nhỏ, cứu cháu với, cháu đang ở trong một nhà kho bỏ hoang ở khu mới, Tạ Khâu đã bắt cóc cháu…”
“Con mẹ nó, cô…” Tạ Khâu nhanh chóng bước tới, anh ta cầm gạch đập nát điện thoại thành nhiều mảnh.
Kỷ Thuỵ gần như bị dọa sợ đến phát điên, cô thấy thế thì lại bắt đầu chạy trốn lần nữa, lần này cô chạy về phía cửa nhà kho, càng chạy thì ánh sáng xung quanh cô càng sáng hơn. Hai mắt cô sáng lên, đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại bị một lực rất mạnh kéo trở về, cả người cô bị ngã thật mạnh trên mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, cánh tay lộ ra bên ngoài của cô lập tức truyền đến cơn đau nhói, tầm nhìn của Kỷ Thuỵ nhất thời tối sầm lại, sau một lúc lâu thì cô mới miễn cưỡng nhìn một mảng da lớn bị trầy và dính đầy bụi đất trên cánh tay.
Mắt thấy Tạ Khâu đang tới gần từng bước một, Kỷ Thuỵ còn cố gắng giao tiếp với anh ta: “Chú nhỏ đã biết rồi, rất nhanh chú ấy sẽ đến đây thôi, tôi thề với trời là chỉ cần chú thả tôi ra thì tôi nhất định sẽ không để chú ấy báo cảnh sát, chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Chưa từng xảy ra sao?” Tạ Khâu cười đến điên loạn, rất nhiều lần dao găm trong tay suýt chút nữa cứa vào mặt Kỷ Thuỵ: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?”
Kỷ Thuỵ kinh hồn bạt vía, vội vàng lùi lại phía sau, đầu ngón tay đột nhiên đυ.ng vào một vật cứng. Cô hơi dừng lại, căng thẳng nói: “Nếu, nếu, nếu chú không tin tôi thì có thể chụp ảnh của tôi để uy hϊếp!”
Tạ Khâu dừng lại, nheo mắt nhìn cô: “Cô lại muốn giở trò gì nữa?”
“… Không phải giở trò, tôi chỉ muốn sống mà thôi.” Kỷ Thuỵ run rẩy nói: “Chỉ cần chú đừng gϊếŧ tôi thì cái gì tôi cũng đều có thể phối hợp, vừa rồi chú cũng đã nói hiện tại tôi đại diện cho nhà họ Tạ, tôi bị mất mặt thì chính là nhà họ Tạ bị mất mặt cho nên vì muốn giữ gìn thể diện cho nhà họ Tạ thì chuyện này cũng chỉ có thể bất chấp mọi thứ.”
Tạ Khâu trầm ngâm nhìn cô.
“Chú suy nghĩ nhanh lên, nếu đợi đến khi chú nhỏ đi cùng với cảnh sát tới thì tất cả đều sẽ không kịp nữa.” Kỷ Thuỵ thúc giục.
Thấy cô không định nói dối, Tạ Khâu lùi về phía sau một bước với vẻ mặt vô cảm: “Còn dám giở trò thì tôi thật sự sẽ gϊếŧ cô.”
Vốn dĩ anh ta chỉ muốn chụp mấy tấm ảnh để đe dọa cô nhưng bây giờ mọi chuyện đã phát triển đến mức này, nếu anh ta phải vào tù thì người con gái trước mắt cũng đừng hòng sống tốt.
Kỷ Thuỵ ngượng ngùng gật đầu, nói: “Vậy tôi sẽ tự cởi.”
Chủ động như vậy sao? Tạ Khâu càng nghi ngờ hơn, anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi cười lạnh: “Đợi đã.”
Dứt lời, anh ta cầm con dao găm muốn tự mình cắt quần áo của cô. Kỷ Thuỵ nhìn anh ta đang tiến đến gần, lại túm lấy cổ áo cô thì lập tức nhặt viên gạch sau lưng lên đập mạnh vào đầu anh ta.
Khi Tạ Uyên lao vào nhà kho, Kỷ Thuỵ đang ngồi ngây ra trên mặt đất, tay áo ngắn nhăn nheo và còn có dấu vết bị thủng lỗ, trong khi đó Tạ Khâu đang nằm bất động trên mặt đất bên cạnh cô, đầu còn đang chảy máu.
“Chú nhỏ, cháu gϊếŧ người rồi sao?” Kỷ Thuỵ ngơ ngác hỏi: “Vừa rồi cháu đã kiểm tra một chút, hình như chú ấy không còn thở.”
Trong nháy mắt, Tạ Uyên có cảm giác không khí đều trở nên loãng hơn, anh không nghĩ ngợi gì mà tiến lên ôm chặt cô vào trong lòng.
Kỷ Thuỵ ngửi thấy mùi nước cạo râu không biết đã được anh đổi từ lúc nào trên người anh, sau một hồi sửng sốt thì cô đột nhiên bật khóc.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi, thật xin lỗi…” Tạ Uyên không ngừng xin lỗi, tim đau đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Kỷ Thuỵ vừa khóc vừa lắc đầu: “Là, là lỗi của cháu, cháu không nên chạy lung tung một mình, không nên nói dối ba mẹ là cháu đã về nhà, đều là lỗi của cháu…”
“Không liên quan gì đến cô, là lỗi của tôi.” Tạ Uyên không ngừng vỗ về phía sau lưng cô: “Đừng sợ, tôi đã đến rồi, đừng sợ.”
Sau khi an ủi một lúc lâu, Kỷ Thuỵ vẫn còn khóc không ngừng, Tạ Uyên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, anh cởϊ áσ khoác ra và khoác lên người cô sau đó lại ôm lấy khuôn mặt cô buộc cô phải bình tĩnh lại: “Bây giờ không phải là lúc để khóc, cô nhìn vào mắt tôi, Thuỵ Thuỵ, nhìn tôi.”
Kỷ Thuỵ thút tha thút thít mà nhìn anh, dần dần bình tĩnh lại.
“Cô dùng cái gì đánh cậu ta?” Tạ Uyên lại hỏi.
“Gạch, viên gạch đó.” Kỷ Thuỵ chỉ vào viên gạch dính máu.
Tạ Uyên nhìn theo ánh mắt của cô, anh lập tức nhặt viên gạch lên lau lau, vừa lau vừa nói: “Tưởng Cách đã gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ đến đây ngay, cô bình tĩnh một chút nghe tôi nói, cô chưa từng làm bị thương Tạ Khâu, là cậu ta muốn gϊếŧ cô, lúc tôi tới thì cậu ta đang định ra tay nên tôi đã dùng gạch đập cậu ta để bảo vệ cô.”
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Kỷ Thuỵ lần nữa: “Có nghe thấy không, cô không đánh cậu ta, đều là do tôi làm.”
“Chú nhỏ…” Đầu óc Kỷ Thuỵ đều ngây ra, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói một câu: “Chú muốn gánh tội thay cho cháu…”
“Gánh tội thay hay không cái gì chứ?” Tạ Uyên cười nhưng mặt mày lại buồn bực nặng nề: “Đây là phòng vệ chính đáng, phải tin tưởng vào bộ phận pháp lý của tập đoàn nhà họ Tạ, sở dĩ không cho cô thừa nhận đã đánh người là bởi vì sau chuyện hôm nay thì cảnh sát nhất định sẽ muốn xem chứng minh thư của cô. Khoảng thời gian trước tôi đã tìm cách giúp cô có danh tính ở Đông Nam Á, bây giờ cô được coi là người sống chui, đợi chuyện này chấm dứt thì bọn họ nhất định sẽ điều tra về cô, nếu có tiền án thì không có cách nào để nhập cư.”
Anh lại ôm mặt Kỷ Thuỵ lần nữa, cố gắng lau bụi trên mặt cô: “Nghe lời đi, Thuỵ Thuỵ, đợi chuyện này kết thúc thì cô có thể sống một cách quang minh chính đại bằng chứng minh thư của mình.”
Kỷ Thuỵ không biết anh đã làm nhiều việc cho mình như vậy từ khi nào, trong lúc nhất thời chóp mũi cô cay cay, nước mắt lại ào ào rơi xuống: “Cháu không… Cháu không thể…”
“Không có gì là không thể.” Từ xa truyền đến tiếng còi của cảnh sát, Tạ Uyên bình tĩnh mở miệng.
Kỷ Thuỵ vẫn lắc đầu, cả người càng lúc càng run rẩy dữ dội, cuối cùng Tạ Uyên không kiềm chế được cảm xúc nữa mà ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Cô sẽ nghe lời đúng không?” Hơi thở của anh dồn dập, hiển nhiên cũng bắt đầu sốt ruột: “Nếu như cô coi tôi là chú thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, được không?”
Kỷ Thuỵ nghẹn ngào trong đau khổ, vẫn muốn từ chối nhưng Tạ Uyên đã dùng sức kéo cô lên khỏi mặt đất, nửa bế cô đi ra ngoài. Tay chân của Kỷ Thuỵ nhũn ra, đi đứng cũng khó khăn, Tạ Uyên chịu toàn bộ trọng lượng của cô nên đi cũng cực kỳ chậm.
Tiếng còi cảnh sát bên ngoài càng ngày càng to hơn, hai người đỡ nhau đi ra ngoài, khi sắp đến cửa nhà kho, Kỷ Thuỵ như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại thì thấy Tạ Khâu vốn dĩ nên không còn thở lại đang đuổi theo tới đây với khuôn mặt đầy máu, giơ con dao găm trong tay lên như một ác quỷ.
“Chú nhỏ, cẩn thận!”
Kỷ Thuỵ thét lên chói tai và vô thức muốn đẩy Tạ Uyên ra nhưng Tạ Uyên lại trở tay đẩy cô ra ngoài.
Vào khoảnh khắc ngã xuống đất, thời gian trong nháy mắt chậm lại gấp trăm lần. Kỷ Thuỵ trơ mắt nhìn con dao nhỏ của Tạ Khâu rơi xuống, Tạ Uyên đã trở tay chặn đòn tấn công của anh ta.
Con dao găm cắt qua áo sơ mi, máu đỏ tươi ứa ra, Tạ Khâu mất đi chút sức lực cuối cùng nên nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
Bên tai Kỷ Thuỵ vang lên một tiếng nổ vang, cô ngơ ngác nhìn Tạ Uyên, thấy miệng anh cử động, cô biết anh đang nói chuyện với mình nhưng cô lại không nghe thấy gì.
Sau tiếng nổ vang, cảnh sát ập vào, Tạ Uyên mặc kệ cánh tay đang chảy máu của mình mà đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói gì đó.
Thính giác của Kỷ Thuỵ dần dần khôi phục lại, những âm thanh ồn ào giống như thủy triều ập đến, trước mắt cô tối sầm lại, cô loạng choạng sắp ngã xuống thì lại rơi vào một cái ôm vững chắc, đang mê man thì cô lại nhìn thấy đôi môi của Tạ Uyên cử động.
Chú nhỏ muốn nói cái gì với mình thế nhỉ? Kỷ Thuỵ cố gắng duy trì sự tỉnh táo thì lập tức nghe thấy Tạ Uyên thấp giọng hỏi: “Không phải cô nói cậu ta đã chết sao?”
Kỷ Thuỵ: “…”
Đầu óc thật choáng váng, đến mức không nghe rõ gì cả, Kỷ Thuỵ hoàn toàn ngã gục, trong lúc chóng mặt thì chỉ nghĩ mùi nước cạo râu mới cũng dễ ngửi nhưng cô vẫn thích mùi hương cỏ cây lúc trước hơn!