Trên đời này còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn việc hẹn gặp mặt một cô gái nhưng cuối cùng lại gặp ba cô sao? Có, đó chính là hẹn gặp mặt một cô gái nhưng cuối cùng lại gặp chú của cô.
Trong nháy mắt, đầu óc Ngô Việt trống rỗng, sau khi định thần lại thì anh ta nhếch khóe môi lên vài lần, cuối cùng anh ta từ bỏ việc nở nụ cười, vẻ mặt đau khổ sám hối: “Sếp Tạ, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu.”
“Ồ?” Tạ Uyên thong thả ung dung gọi món, trong khi chờ người phục vụ mang cà phê lên thì anh tựa lưng vào ghế: “Sai chỗ nào?”
“… Tôi không nên mong muốn có được cháu gái của anh, không nên dùng những thủ đoạn nhỏ như vậy để lừa em ấy ra đây, lại càng không nên theo đuổi em ấy mà không biết tự lượng sức mình.” Ngô Việt lau mặt: “Nhưng tôi thật lòng với Thuỵ Thuỵ, anh đừng nghe những lời đồn thổi bên ngoài nói rằng tôi quá đào hoa, quá lăng nhăng. Thật ra tất cả đều không phải là sự thật, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có hai người bạn gái chính thức mà thôi, tôi thực sự…”
“Chỉ có hai người bạn gái chính thức, vậy có bao nhiêu người không chính thức?” Tạ Uyên chậm rãi ngắt lời anh ta.
Ngô Việt cảm thấy chột dạ trong giây lát, anh ta ho nhẹ: “Tôi, tôi là một người rất đứng đắn.”
Trong cổ họng của Tạ Uyên phát ra một tiếng cười khẽ.
Ngô Việt run rẩy, đột nhiên anh ta cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong quán cà phê quá thấp.
“Sếp Tạ, những chuyện trước kia đều đã là quá khứ, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn để bắt đầu lại một cuộc sống khác.” Ngô Việt nói với vẻ mặt nhút nhát: “Anh cho tôi một cơ hội để theo đuổi Thuỵ Thuỵ đi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một cô gái ngây thơ và đáng yêu như vậy. Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy, bảo đảm sẽ không phụ lòng em ấy.”
Anh ta cũng liều mạng dù phải trả bất cứ giá nào, vốn biết rõ hôm nay Tạ Uyên xuất hiện ở trước mặt mình thay cho Kỷ Thuỵ là có ý gì nhưng anh ta vẫn cứ không biết xấu hổ mà chào hàng chính mình.
Tạ Uyên không hề tức giận, anh nghe vậy thì chỉ bình tĩnh nhìn anh ta: “Tính tình ngây thơ và đáng yêu cần rất nhiều, rất nhiều tiền mới có thể duy trì.”
“Thật là trùng hợp! Nhà họ Ngô cũng rất nhiều tiền!” Ngô Việt cảm thấy như nhìn thấy tia hy vọng, ánh mắt lập tức sáng lên: “Tôi, tôi, tôi tuy rằng không giàu bằng sếp Tạ nhưng tôi đứng tên sáu quán bar và hai khách sạn, chưa kể những cái quy mô nhỏ khác, mỗi ngày đều thu về rất nhiều tiền mặt, tôi còn…”
“Chút tài sản đó, cậu có thể cho cô ấy bao nhiêu?” Tạ Uyên lại ngắt lời anh ta.
Ngô Việt chết lặng một giây: “… Cái gì?”
Tạ Uyên liếc nhìn anh ta một cái rồi đứng dậy và định rời đi.
“Sếp, sếp Tạ, anh chờ một chút đã!” Ngô Việt nhanh chóng ngăn anh lại, khi anh ta nhìn thấy người phục vụ bưng cà phê tới thì nhanh chóng cầm lấy bằng hai tay và đưa cho anh một cách ân cần: “Anh đừng vội mà, còn chưa uống cà phê này.”
Tạ Uyên vừa nhìn đã biết anh ta vẫn chưa có ý định từ bỏ, sau một lúc im lặng thì anh lại ngồi xuống lần nữa.
“Tài sản…” Ngô Việt cười gượng, chủ động tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tôi và Thụy Thụy còn chưa xem bát tự, nói về vấn đề tài sản có phải quá sớm hay không?… Nhưng anh yên tâm đi, nếu một ngày nào đó hai chúng tôi kết hôn thì những gì của tôi sẽ là của em ấy, tương lai của nhà họ Ngô cũng sẽ là của em ấy, bảo đảm sẽ không đối xử tệ với em ấy.”
Hôn nhân? Thật là suy nghĩ viển vông, tại sao nhà họ Ngô lại có thể sinh ra một kẻ ngu xuẩn như vậy. Đáy mắt Tạ Uyên hiện lên một tia giễu cợt: “Chỉ sợ không đủ.”
Ngô Việt dừng một chút: “Vậy ý của anh là…”
“Muốn theo đuổi cô ấy thì có thể.” Tạ Uyên vừa nói xong lời này, không khí xung quanh cơ thể anh dần giảm xuống, anh không để ý đến đôi mắt sáng ngời của Ngô Việt mà tiếp tục nói: “Trước tiên cậu hãy sang tên mấy quán bar kia của cậu thành tên của cô ấy để thể hiện thành ý đi.”
“Thành…” Lúc này Ngô Việt thực sự bị kinh hãi, chỉ là theo đuổi thôi! Chỉ là theo đuổi thôi, còn không phải trực tiếp yêu đương mà yêu cầu anh ta đưa ra 50% tài sản ròng của mình thì có phải là đòi giá cắt cổ quá không!
Vẻ mặt của anh ta rơi vào trong mắt Tạ Uyên, Tạ Uyên hơi nhướng mày: “Sao vậy, cảm thấy người thừa kế của nhà họ Tạ tôi không xứng sao?”
“Sao có thể như vậy chứ? Tôi nào dám… Chờ một chút, vừa rồi anh nói cái gì?” Ngô Việt nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Tạ Uyên nhìn về phía anh ta một cách thờ ơ: “Kỷ Thuỵ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhà họ Tạ.”
Ngô Việt hoàn toàn chết lặng.
Tạ Uyên lại đứng dậy lần nữa, anh nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Có thể coi trọng Kỷ Thuỵ thì chứng tỏ sếp Ngô cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì mắt nhìn người không tệ. Đáng tiếc mắt nhìn tốt là chưa đủ, còn phải có đủ thành ý mới được. Muốn theo đuổi Kỷ Thuỵ sao? Có thể! Đừng chỉ nói suông, trước tiên sang tên quán bar cho cô ấy đi, nếu cậu thật sự có may mắn như vậy thì tương lai có thể kết hôn với cô ấy…”
Trong lòng Tạ Uyên từ chối tưởng tượng này, anh nói được một nửa thì dừng lại, để lại một câu “Chuyện sau này thì sau này nói tiếp.” rồi rời đi.
Ngô Việt ngơ ngác ngồi ở đó, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, anh ta chợt tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy người gọi là Lý Diệc Sính thì run rẩy bấm nghe: “Anh, anh Lý…”
“Ồ, dậy rất sớm nha, còn tưởng rằng không tìm được anh.” Lý Diệc Sính nói với giọng điệu có chút châm chọc: “Bên này tôi có một đại lý, tối nay định đến quán bar của anh trên đường Trường Bình để thư giãn một chút, anh sắp xếp ổn thoả cho tôi nhé.”
“Anh Lý…” Ngô Việt tiếp tục khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng Lý Diệc Sính cũng nghe ra có gì đó không đúng, dừng lại một chút rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tạ Uyên, anh ấy bắt nạt người khác quá…” Ngô Việt khóc hu… một tiếng rồi kể lại hết chuyện xảy ra hai ngày nay, sau khi nói xong còn không quên kể khổ: “Anh nói xem anh ấy có ý gì chứ, muốn cho tôi biết khó mà lui sao? Còn nói Kỷ Thuỵ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ, tôi khinh! Kỷ Thuỵ không mang họ Tạ, sao có thể là người thừa kế của nhà họ Tạ chứ? Cho dù em ấy có mang họ Tạ thì có Tôn Đại Phật Tạ Uyên ở đây, đến lượt em ấy thừa kế nhà họ Tạ sao? Tạ Uyên nói nhiều như vậy còn không phải để tôi biết rõ thân phận của mình sao?”
Anh ta đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, cứ lải nhải kể khổ, phải một lúc lâu sau thì anh ta mới phát hiện người bên kia điện thoại đã lâu không nói chuyện, anh ta dừng lại một chút và thử kiểm tra: “Anh Lý, anh còn ở đó không?”
“Anh muốn theo đuổi Thuỵ Thuỵ sao?” Cuối cùng Lý Diệc Sính cũng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Anh cũng dám theo đuổi Thuỵ Thuỵ sao, đùa cái quái gì vậy?”
Ngô Việt: “…”
Ngô Việt, người vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau sự sỉ nhục của Tạ Uyên, lại một lần nữa đón nhận sự ném bom như điên của Lý Diệc Sính. Sau khi luống cuống tay chân cúp máy, bên kia lại gửi tới một tin nhắn uy hϊếp: [Tôi cảnh cáo anh, đừng có để ý Thuỵ Thuỵ, đó cũng là cháu gái của tôi!]
Ngô Việt che mặt một cách đau khổ, cảm thấy mình không thể nào sống sót qua ngày hôm nay!
Tạ Uyên bước ra khỏi quán cà phê thì chỉ mới hơn mười giờ, bầu trời xám xịt, độ ẩm trong không khí vượt quá mức bình thường, dường như sắp có một cơn mưa lớn. Thời tiết như thế này thì rất thích hợp để nằm trên giường ngủ nướng, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy thì đi đến phòng bếp để lấy chút đồ ăn, dẫn Kỷ Thuỵ đến phòng xem phim để vừa xem phim vừa ăn cái gì đó, ăn uống xong lại cùng nhau đến bên cửa sổ sát đất ngắm mưa.
Anh vừa suy nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì khóe miệng lập tức nhịn không được mà mỉm cười, đáng tiếc, anh nhanh chóng bình tĩnh lại rồi cúi đầu đi về phía công ty.
Hôm nay ông chủ không có ở công ty, thư ký Tưởng hiếm khi được nghỉ ngơi nên quyết định đi đến căng tin để ăn cơm trưa trước nửa tiếng, kết quả là vừa mới đi ra khỏi văn phòng đã bắt gặp ông chủ trở về.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Uyên cau mày: “Đi làm gì vậy?”
“… Ra ngoài nhìn xem sếp Tạ đã trở về hay chưa.” Tưởng Cách nói xong cũng mỉm cười một cách vui vẻ: “Ai dè anh đã trở lại.”
“Tìm tôi có việc gì sao?” Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái.
Tưởng Cách: “Cô Thụy Thụy nói hôm nay nhiệt độ đã giảm xuống, bảo tôi nhắc nhở anh đừng quên mặc thêm quần áo.”
Tạ Uyên dừng lại, mặt mày đã thả lỏng một chút: “Cô ấy cũng đã gửi tin nhắn cho tôi, lúc vừa mới trở về đã nhìn thấy.”
Tưởng Cách cười, lén nhìn thoáng qua đồng hồ.
Hôm nay căng tin có máy bay vận chuyển cua hoàng đế tới, anh ấy có thể nhân lúc bây giờ mọi người chưa tan làm mà thưởng thức một cách tận tình, nếu đợi đến giờ tan làm bình thường thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người xếp hàng cho món ăn cực kỳ quý hiếm này. Anh ấy làm thư ký duy nhất của sếp tổng, dưới một người trên vạn người, sao có thể không biết xấu hổ mà xếp hàng với những người khác chứ…
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ về cua hoàng đế.”
Tạ Uyên: “…”
Tưởng Cách: “…”
Ông chủ và thư ký nhìn nhau một hồi lâu, thư ký chấp nhận số phận của mình mà nói: “Hôm nay căng tin có cua hoàng đế, tôi muốn đi ăn cơm trước.”
Tạ Uyên im lặng hồi lâu rồi gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Tưởng Cách: “?”
Mãi cho đến khi cua hoàng đế được bưng lên bàn thì đầu óc Tưởng Cách vẫn còn ngơ ngác, không thể nào hiểu được tại sao hôm nay ông chủ lại dễ nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ muốn đuổi việc anh ấy cho nên để anh ấy ăn no nê một bữa ăn cuối cùng sao? Hay là tập đoàn nhà họ Tạ đang trên bờ vực phá sản nên không có tiền để trả lương, định lấy cua hoàng đế để trả tiền lương cho anh ấy?
Tưởng Cách suy nghĩ không ngừng nhưng cũng không chậm trễ, anh ấy tách chiếc chân cua béo nhất ra và đặt vào đĩa của Tạ Uyên: “Sếp Tạ cũng nếm thử đi.”
Tạ Uyên nhìn chiếc chân cua trên đĩa, đột nhiên nói: “Chắc là Kỷ Thuỵ sẽ thích.”
“Khi nguyên liệu nấu ăn đến vào buổi sáng, tôi đã nhờ người giao một ít tới nhà.” Tưởng Cách cười nói.
Tạ Uyên nhìn thoáng qua thư ký và không nói gì.
Tưởng Cách tách một chiếc chân cua khác ra, chấm vào gia vị rồi cắn một miếng, hương vị thơm ngon lập tức tràn ngập trong khoang miệng, anh ấy hài lòng đẩy mắt kính lên một chút rồi lại nhìn về Tạ Uyên còn chưa động vào đũa phía đối diện.
“Sếp Tạ, không ăn à?” Anh ấy hỏi.
Tạ Uyên: “Không cảm thấy thèm ăn.”
Tưởng Cách, người rất thèm ăn, cũng không biết có nên tiếp tục ăn hay không, cuối cùng anh ấy nhịn đau mà buông một nửa chiếc chân cua xuống vì tương lai no đủ: “Sếp Tạ, gần đây hình như anh có chuyện gì đó.”
“Ừm.” Tạ Uyên không phủ nhận.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc dù đã từng bị Tạ Uyên từ chối một lần nhưng Tưởng Cách vẫn muốn hỏi lại một lần nữa.
Tạ Uyên nhìn anh ấy một cái rồi đột nhiên hỏi: “Cậu ở tập đoàn nhà họ Tạ nhiều năm như vậy, tại sao chưa từng thấy cậu yêu đương?”
“Sao lại chưa từng yêu chứ? Từng yêu rồi.” Tưởng Cách bật cười.
Tạ Uyên bất ngờ: “Tại sao chưa từng nghe cậu nói qua?”
“Hai chúng ta dường như cũng rất hiếm khi nói chuyện khác ngoài công việc, hơn nữa chuyện cá nhân, cũng không có gì để nói.” Tưởng Cách thấy anh vẫn không có ý định động đũa, anh ấy lại im lặng cầm chân cua lên.
Tạ Uyên lại không có ý định kết thúc chủ đề này: “Cậu đã từng có bao nhiêu mối tình?”
“Trong lúc làm việc sao? Năm mối tình.” Tưởng Cách suy nghĩ.
Tạ Uyên cau mày: “Tại sao lại nhiều mối tình như vậy? Xem ra công việc của cậu chưa đủ nhiều.”
Tưởng Cách: “… Sếp Tạ à, không phải chúng ta đang nói về chuyện cá nhân sao? Tại sao anh lại chuyển sang chuyện công việc thế?”
Tạ Uyên ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, anh im lặng một lát lại hỏi: “Có nhiều mối tình như vậy mà không một mối nào thành sao?”
Tay cầm chân cua của Tưởng Cách dừng lại, anh ấy mỉm cười nhìn về phía Tạ Uyên: “Người bạn gái đầu tiên chia tay tôi bởi vì tôi luôn tăng ca, người bạn gái thứ hai là bởi vì tôi luôn đi ra ngoài lúc nửa đêm để nghe điện thoại của anh nên nghi ngờ tôi nɠɵạı ŧìиɧ và chia tay với tôi. Người bạn gái thứ ba và thứ tư cũng có lý do tương tự. Người bạn gái thứ năm thì thật ra khá hơn một chút, đều đã bàn chuyện cưới hỏi nhưng cuối cùng lại không chịu nổi việc tôi bận làm việc như vậy nhưng lại chỉ có chút lương ít ỏi, cảm thấy con người của tôi không có tương lai nên chia tay.”
Tạ Uyên: “…”
Sau khi im lặng một lúc lâu thì Tạ Uyên lấy chân cua trong đĩa của mình đặt vào đĩa của Tưởng Cách: “Cậu… ăn nhiều một chút đi.”
“Cảm ơn sếp Tạ.” Mỗi tay Tưởng Cách cầm một chiếc chân cua.
Tạ Uyên hắng giọng: “Cuối quý này, chúng ta sẽ bàn lại về tiền lương của cậu.”
“Được.” Tưởng Cách càng hài lòng hơn.
Bất tri bất giác đã đến giờ tan làm, rất nhiều nhân viên lần lượt đến căng tin, hai người không còn nói chuyện cá nhân nữa mà quay lại thang máy chuyên dụng của sếp tổng sau khi vội vàng ăn trưa xong.
Cửa thang máy đóng lại, các con số trên màn hình bắt đầu nhảy lên, Tưởng Cách đột nhiên nói: “Vậy là sau mấy ngày băn khoăn thì cuối cùng anh đã hiểu rõ tình cảm của mình đối với cô Thụy Thụy rồi sao?”
“… Cái gì?” Tạ Uyên hiếm khi có phản ứng lại.
Tưởng Cách mỉm cười và nhìn anh một cách trêu chọc.
Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
“Sếp Tạ à, tôi đã ở tập đoàn nhà họ Tạ mười ba năm rồi, được chuyển đến làm thư ký bên cạnh anh cũng đã tám, chín năm.” Tưởng Cách đẩy mắt kính lên một cách thần bí: “Tám, chín năm này, anh chưa từng nói về chủ đề yêu đương với tôi trước đây.”
Tạ Uyên tiếp tục giả chết.
“Thật ra thì cũng rất bình thường, cô Thuỵ Thuỵ xinh đẹp hoạt bát, là mẫu con gái mà tất cả đàn ông đều thích…” Tưởng Cách còn chưa kịp nói hết câu thì đã nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Tạ Uyên, anh ấy lập tức giơ tay lên tỏ vẻ vô tội: “Ngoại trừ tôi, tôi vẫn thích những cô gái hình mẫu chị gái hơn.”
Tạ Uyên thu hồi ánh mắt lại và nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.
Tưởng Cách nhận thấy mắt của anh có màu xanh đen, trong lúc nhất thời có chút buồn cười: “Ngủ không ngon mấy ngày rồi sao, chuyện này có đến mức này không? Mặc dù hai người đã ở cùng nhau với mối quan hệ chú cháu đã lâu nhưng cuối cùng cũng không phải là chú cháu gì, không có cùng huyết thống, tuổi tác xấp xỉ nhau, tại sao lại không thể yêu nhau được?”
“Yêu nhau, sau đó thì sao?” Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái: “Yêu nhau ngắn ngủi rồi chia tay mãi mãi giống như cậu sao?”
Vẻ mặt Tưởng Cách vô tội: “Sao có thể chứ, anh không có ông chủ vô lương tâm.”
Tạ Uyên: “…”
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài.
Tạ Uyên: “Không buồn cười chút nào.”
Tưởng Cách: “Ồ.”
Từ thang máy đến văn phòng, cả hai đều không lên tiếng nói chuyện, mãi đến khi vào văn phòng, Tưởng Cách mới gấp không chờ được mà lên tiếng: “Thật ra, tôi cảm thấy anh không cần phải lo trước lo sau như vậy, mối quan hệ giữa người với người không thể nào mãi mãi không thay đổi. Bây giờ anh thích cô ấy nên mới sợ sau này khi chia tay sẽ không còn tình cảm như bây giờ nữa, nhưng nếu thật sự đến mức đó thì tất nhiên là ghét nhau như chó với mèo, có thể chia tay là chuyện tốt cũng xem như giải thoát, cho nên anh không cần phải suy nghĩ xa như vậy, chỉ cần xứng đáng với hiện tại là được. Hơn nữa, mọi chuyện chưa chắc sẽ tồi tệ như anh nghĩ đâu, trên đời này có rất nhiều người có thể cùng nhau già đi, anh nên tin tưởng vào bản thân mình một chút.”
“Có chỗ nào đơn giản như cậu nói chứ.” Tạ Uyên day day giữa lông mày một cách bực bội.
Tưởng Cách im lặng ba giây, đột nhiên đã hiểu ra…
“À, cô Thụy Thụy không thích anh.”
Tạ Uyên : “…!”