Kỷ Thụy ngủ một giấc này quá sâu, từ từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối xuống. Ký ức ban ngày giống như nước chảy tràn vào trong đầu, cô chậm chạp chớp chớp mắt, vừa muốn ngồi dậy, cảm giác được có gì đó kéo chăn lại.
Cô dừng một chút cúi đầu nhìn lại, thấy Tạ Uyên đang ngủ say bên giường.
Chú nhỏ? Cô không ngồi dậy nữa, trở mình nằm sấp trên giường, lặng lẽ lại gần quan sát.
Tại sao có thể có người như vậy, cho dù là nằm sấp ngủ, nửa khuôn mặt đều đặt ở trên cánh tay, mặt mày ngũ quan vẫn rất đẹp, lông mi… Lông mi dày quá, đây là lần đầu tiên cô phát hiện, lông mi của chú nhỏ dày như vậy. Kỷ Thụy giống như phát hiện được một thế giới mới, cẩn thận từng li từng tí vươn tay chọc một cái.
Ngứa, cô vân vê ngón tay, lại chọc chọc, sau khi mất hứng thú với lông mi, lại bóp sống mũi anh.
Ừ, rất tốt, xem ra là mũi tự nhiên.
Kỷ Thụy im lặng cười trộm, đang muốn chạm vào chỗ khác, người nhìn như đang ngủ đột nhiên mở miệng: “Đừng quá đáng.”
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy vui vẻ: “Chú tỉnh rồi?”
Tạ Uyên không nhanh không chậm ngồi dậy, trên mặt còn có vết hằn do ngủ: “Tôi không phải người chết, bị cô giày vò đến như vậy mà còn chưa tỉnh.”
“Sao chú lại ở trong phòng cháu vậy?” Kỷ Thụy xoa vết hằn trên mặt anh.
Tạ Uyên ngửa người ra sau: “Cô quản được tôi sao.”
“Chú là chú nhỏ của cháu, cháu mà mặc kệ chú thì ai quan tâm chú?” Kỷ Thụy tiếp tục chà xát.
Tạ Uyên nắm lấy tay cô: “Đừng làm loạn.”
“Trên mặt chú có dấu, cháu giúp chú chà nó chú còn không cảm ơn.”
Tạ Uyên nhíu mày: “Chà xát cái gì, lát nữa nó sẽ biến mất.”
“Cái kia biến mất rất chậm.” Kỷ Thụy trở nên phấn kích: “Cái gì cũng đừng hòng phá hư nhan sắc đẹp trai của chú nhỏ!”
“Kỷ, Thụy!” Tạ Uyên không bỏ qua sự nghịch ngợm trong mắt cô, biết cô cố ý lấy mình ra làm trò tiêu khiển, lập tức cắn răng cảnh cáo.
Đáng tiếc Kỷ Thụy nổi hứng muốn chơi đùa, cũng không có ý buông tha, Tạ Uyên bị chà xát đến hai má nóng lên, lúc này đứng lên nhéo mặt cô. Kỷ Thụy giật mình hô một tiếng cười né tránh, hai người đẩy qua đẩy lại, đột nhiên cùng ngã xuống giường.
Trong nháy mắt hô hấp đan xen, hai người vẫn còn duy trì tư thế tấn công lẫn nhau, chợt nhìn giống như ôm nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ngoại trừ hơi thở đan xen vào nhau thì không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Trong sự im lặng, Tạ Uyên chậm rãi mở miệng: “Hình như cô hơi hôi.”
“Cháu còn lâu mới…” Phản bác được một nửa, Kỷ Thụy mơ hồ ngửi thấy mùi mồ hôi chua lè, cô vội vàng đẩy Tạ Uyên ra ngồi dậy.
Tạ Uyên bình tĩnh ngồi xuống ghế bên giường: “Ban ngày ra mồ hôi, lại nằm trong chăn lâu như vậy, chẳng trách lại biến thành vũ khí sinh học.”
Kỷ Thụy đỏ mặt vẫn không quên cứng miệng: “Chú chú chú ban ngày cũng ra rất nhiều mồ hôi!”
Tạ Uyên nhấc chân lên: “Đúng vậy, cho nên sau khi trở về tôi đã đi tắm, còn cô, lên men.”
Kỷ Thụy: “…”
“Còn không mau đi tắm?” Tạ Uyên mở miệng lần nữa, còn chưa dứt lời đã nhìn thấy cô lao vào phòng tắm.
Khoảnh khắc cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười bình tĩnh trên khóe môi Tạ Uyên lập tức biến mất, hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi nóng.
Hình như anh vừa rồi… rất không thích hợp.
Kỷ Thụy tắm từ trong ra ngoài ba bốn lần, xác định mình lại thơm tho sạch sẽ mới đi ra ngoài. Cô nhìn bên giường đã trống không, nhìn căn phòng lớn như vậy, đột nhiên sinh ra một chút mất mát.
“Đứng ngốc ra đó làm gì?”
Giọng nói của Tạ Uyên đột nhiên vang lên, Kỷ Thụy ngẩn người, vừa quay đầu đã thấy anh đứng trước cửa sổ.
“Chú nhỏ?” Vẻ mặt cô vui vẻ hẳn lên.
Tạ Uyên nhướng mày: “Phản ứng của cô, giống như ba năm không gặp tôi vậy.”
“Quả thật ba năm không gặp.” Kỷ Thụy vui vẻ chạy tới, thân thiết khoác tay anh: “Người khác một ngày không gặp như cách ba thu, cháu mười phút không gặp cũng giống như cách ba thu.”
“Cô ở trong phòng tắm không quá mười phút.”
“Cho nên không chỉ nhớ ba năm.”
Cháu gái lớn trời sinh miệng ngọt, sếp tổng có lạnh hơn nữa cũng không có cách chống cự, chỉ có thể chấp nhận số phận mang theo cô xuống lầu ăn cơm.
Hôm nay khi Kỷ Thụy được ôm trở về tuy rằng ngủ thϊếp đi, nhưng đôi mắt sưng đỏ lại nói cho mỗi người trong nhà biết cô Thụy Thụy của họ rất thương tâm rất khổ sở, cho nên bữa cơm tối hôm nay vô cùng phong phú, phong phú đến mức hơi quá.
Khi nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, Kỷ Thụy mở tròn hai mắt hỏi Tạ Uyên: “Chú nhỏ, nhà chúng ta là sắp phá sản sao?”
Cô ấy nói… nhà chúng ta.
Tạ Uyên bị ba chữ này dỗ dành, mặt mũi hiền lành hiếm thấy: “Cho dù trái đất bị hủy diệt, nhà chúng ta cũng sẽ không phá sản.”
“Vậy đây là?” Kỷ Thụy lại nhìn về phía đầu bếp Chung.
Bác Chung ho nhẹ một tiếng: “Là tâm trạng của tôi tốt nên làm thêm mấy món ăn.”
“Cái này cũng quá nhiều, hai chúng cháu ăn không hết, hay là gọi bác quản gia đến, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Kỷ Thụy đề nghị.
Bác Chung nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Tạ Uyên.
“Không nên lãng phí.” Tạ Uyên chỉ nói bốn chữ.
Bác Chung vui vẻ gọi mọi người đến, phòng ăn ngày thường luôn vắng vẻ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Tạ Uyên không thích náo nhiệt, anh cảm thấy nơi đông người ngay cả không khí cũng đυ.c ngầu, nhưng giờ phút này đặt mình trong không khí náo nhiệt này, nhìn Kỷ Thụy dưới ánh mắt vui vẻ của mọi người, lại cảm thấy thỉnh thoảng náo nhiệt một chút cũng không tồi.
Một bữa cơm ăn xong, Kỷ Thụy uể oải ngã xuống sô pha trong phòng khách. Tạ Uyên thấy tư thế uể oải của cô, dùng gậy chống chọc vào chân cô: “Ăn cơm xong đừng nằm ngay, đứng lên đi dạo một chút.”
“Cháu không, cháu muốn nằm.” Kỷ Thụy dũng cảm phản kháng.
Tạ Uyên nhíu mày: “Tôi phát hiện gần đây cô càng ngày càng càn rỡ.” So với lúc mới tới, quả thực giống như một tên khốn kiếp.
“Không xong, bị chú phát hiện bộ mặt thật rồi sao?” Kỷ Thụy che miệng.
Tạ Uyên cười nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.
Kỷ Thụy không hiểu: “Sao chú không đi dạo một chút đi?”
“Tôi không, tôi muốn nằm.” Tạ Uyên dùng lời tương tự đáp lại cô.
Anh chủ ý là đánh trả, Kỷ Thụy sau khi nghe thấy thì vẻ mặt đầy vi diệu, một giây sau ôm lấy cánh tay của anh: “A, chú nhỏ, cháu thật sự rất thích chú!”
“Tránh ra.” Tạ Uyên rút cánh tay ra, lại bị cô ôm chặt hơn.
“Chú nhỏ! Chú nhỏ!”
Tạ Uyên giữ im mười giây, cuối cùng vẫn cười khẽ một tiếng rồi theo cô đi.
Quản gia giúp bác Chung dọn dẹp phòng bếp xong, vừa ra tới thấy họ cười đùa ở trên sô pha. Bác ấy theo bản năng cảm thấy hai người này thân mật quá mức, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Ăn cũng đã ăn, nghịch cũng đã nghịch, Kỷ Thụy cuối cùng cẩn thận từng li từng tí hỏi về vấn đề từ khi tỉnh lại vẫn canh cánh: “Mẹ hiện tại có khỏe không?”
“Cô ấy không làm phẫu thuật thì có gì không khỏe?” Mặc dù biết Diệp Phi là mẹ của Kỷ Thụy, Tạ Uyên cũng không có nhiều cảm tình với cô ấy.
Trên mặt Kỷ Thụy hiện lên một tia bất an: “Chú biết cháu nói không phải chuyện này…”
Tạ Uyên trầm mặc ba giây, đột nhiên lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
“Chú đang gọi cho ai vậy?” Kỷ Thụy tò mò.
Tạ Uyên không đáp, sau khi điện thoại bên kia bắt máy anh trực tiếp hỏi: “Chuyện của Kỷ Thụy, anh đã nói với Diệp Phi chưa?”
Kỷ Thụy lập tức biết anh đang liên lạc với ai, vội vàng cướp điện thoại di động, Tạ Uyên ỷ vào cánh tay dài, ấn người trở lại sô pha.
Giọng điệu anh lộ ra vẻ không vui: “Diệp Phi trong khoảng thời gian này vẫn luôn điều dưỡng sức khỏe, bảo mẫu cũng do tôi tìm, tôi hiểu rõ tình hình của cô ấy hơn so với anh, không đến mức chút chuyện này cũng chịu không nổi. Bây giờ anh nói với cô ấy, trong vòng hai giờ tôi muốn gặp cô ấy ở nhà họ Tạ, nếu không các người sau này cũng đừng hòng tới.”
Dứt lời, dứt khoát cúp điện thoại.
Kỷ Thụy kinh ngạc: “Chú nhỏ, chú làm sao có thể nói chuyện như vậy với ba cháu ?!”
“Khách sáo quá sao?” Tạ Uyên ung dung nói: “Vậy lần sau tôi hung dữ một chút.”
Kỷ Thụy: “…”
Yên lặng một lúc lâu, cô yếu ớt mở miệng: “Ông ấy là ba cháu, chú đối xử tốt với ông ấy một chút đi.”
“Nếu Trử Thần lần đầu tiên tới tìm cô, đã nói cho cô biết Diệp Phi là mẹ cô, thì chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra.” Tạ Uyên ánh mắt nặng nề: “Anh ta hại tôi thiếu chút nữa gϊếŧ cô.”
“Là cháu tự suýt chút nữa gϊếŧ chính mình, không có liên quan gì tới chú.” Kỷ Thụy nhỏ giọng: “Trước khi mẹ tiến vào phòng giải phẫu, cháu đã biết thân phận của mẹ, nhưng cháu không ngăn cản mẹ.”
Đây mới là chỗ Tạ Uyên tức giận nhất, bởi vì Trử Thần không đủ quyết đoán, tạo thành cục diện hôm nay khiến Kỷ Thụy nhất định phải lựa chọn. Nếu như cuối cùng không phải Diệp Phi tự mình từ bỏ phẫu thuật, vậy cho dù Kỷ Thụy thuyết phục cô ấy giữ đứa bé lại, hay là giấu diếm chân tướng ủng hộ cô ấy phẫu thuật, đều sẽ làm Kỷ Thụy không thể tha thứ cho mình cả đời.
Nhưng Tạ Uyên không nói gì, chỉ sờ sờ đầu cún nhỏ: “Cho nên nghiêm túc mà nói, chúng ta là đồng phạm.”
Kỷ Thụy: “… Chú, cách an ủi người khác của chú thật đặc biệt.”
Khóe môi Tạ Uyên cong lên một chút.
Sau cuộc điện thoại đó, Trử Thần không có tin tức, Kỷ Thụy nhìn điện thoại di động quá yên tĩnh, lòng như ngồi trên đống lửa
Chị Phi… chị Phi rất tốt, đối xử với cô cũng rất tốt, cũng không có nghĩa là có thể chấp nhận bạn bè biến thành con gái, nếu như không chấp nhận… Kỷ Thụy không dám nghĩ, chỉ cần nghĩ một chút là cảm thấy khổ sở, giống như mình không chỉ mất đi mẹ, còn mất đi người bạn tốt nhất cùng một lúc.
Tạ Uyên nhìn ra sự bất an của cô, đề nghị đến phòng chiếu phim xem phim để phân tán sự chú ý.
Kỷ Thụy rất là bất đắc dĩ với đề nghị của anh: “Hiện tại đầu óc của cháu loạn hết cả lên, nào có tinh thần đi xem phim.”
Mười phút sau, cô nhìn nữ quỷ máu chảy đầm đìa trên sân khấu, sợ tới mức gào thét trốn vào trong lòng Tạ Uyên.
Tạ Uyên vỗ vỗ lưng cô qua loa: “Đừng sợ, không có việc gì thì đừng nhớ tới ba mẹ cô.”
Kỷ Thụy: “…” Nữ quỷ rất đáng sợ, nhưng ma quỷ bên cạnh còn đáng sợ hơn.
Trải qua nửa giờ lễ rửa tội của phim kinh dị, Kỷ Thụy yếu ớt từ phòng chiếu phim đi ra, cảm thấy mình là người dũng cảm nhất trên thế giới, cho dù ba mẹ xông tới trước mặt cô nói muốn cắt đứt quan hệ, cô cũng không sợ hãi.
Trong sự không sợ hãi này, Trử Thần và Diệp Phi cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng khách nhà họ Tạ.
Từ sau lần gặp vào buổi sáng, Diệp Phi và Kỷ Thụy liếc nhìn nhau, mỗi người đều có chút sợ hãi.
“Sếp Tạ, có thể cho hai người này không gian riêng được không?” Trải qua hết lần này đến lần khác bị Tạ Uyên bức bách, Trử Thần khi đối đầu với anh, rốt cục vẫn bớt đi tính ôn hòa vốn có bình thường.
Diệp Phi bắt đầu từ khi quyết định giữ lại đứa bé, trong lòng xuất hiện một sự bất an, Trử Thần vốn định chờ cô ấy ngủ rồi đến thăm Kỷ Thụy đã ngủ, sau đó chờ ngày mai tâm trạng Diệp Phi ổn định một chút, lại kể chuyện Kỷ Thụy là con gái cô ấy.
Nhưng sếp Tạ rất thích quan tâm chuyện nhà người khác, nhất định muốn anh ấy đưa ra quyết định ngay hôm nay, cho nên chỉ có thể đảo lộn hết kế hoạch, mang theo Diệp Phi xuất hiện ở nhà họ Tạ vào đêm khuya.
Tạ Uyên cũng nhận ra thái độ của Trử Thần đối với mình thay đổi, nhưng anh cũng không quan tâm, thậm chí cảm thấy nhàm chán: “Kỷ Thụy, đưa mẹ cô về phòng cô đi.”
Anh cố ý nhấn mạnh một chữ ‘mẹ cô’, để cho tới bây giờ Diệp Phi còn có chút né tránh trước mặt nhiều người như vậy bị ép đối mặt với hiện thực. Trử Thần nhíu mày, sau khi nhìn thấy sầu lo trên mặt Kỷ Thụy, cuối cùng không nói gì nữa.
“Đi đi, tâm sự cho tốt.” Anh ấy dịu dàng dặn dò vợ con.
Diệp Phi và Kỷ Thụy đồng thời nhìn về phía Trử Thần, dưới sự trấn an của Trử Thần lại đồng thời gật đầu. Tạ Uyên lạnh lùng nhìn người một nhà tương tác với nhau, mãi cho đến khi Diệp Phi và Kỷ Thụy lên lầu, mới cụp mắt ngồi xuống sô pha, Trử Thần cũng không chủ động tìm đề tài nữa, xoay người đi sang sô pha khác, hai người cùng ngồi ở phòng khách, nhưng đều ăn ý không nhìn đối phương.
Bầu không khí dưới lầu đầy căng thẳng, trên lầu cũng không khá hơn chút nào, Diệp Phi đi theo Kỷ Thụy lên lầu, yên lặng ngồi xuống sô pha, hơn nửa ngày nặn ra một câu: “Phòng con thật lớn…”
“Đúng là rất lớn, nhưng đồ của con quá nhiều, vẫn không đủ dùng.” Kỷ Thụy rót cho cô ấy ly nước: “Chú nhỏ định thông phòng bên cạnh lại với nhau, làm cho con phòng thay đồ, đến lúc đó sẽ lớn hơn.”
“Tạ Uyên đối xử với con thật tốt.” Diệp Phi trang điểm đậm, nhưng có chút cảm xúc dễ dàng lộ ra từ đôi mắt kia.
Kỷ Thụy nhìn chằm chằm Diệp Phi cả một hồi lâu, không rõ mình tại sao lại ngu xuẩn như vậy, mẹ mình ở bên cạnh mình lâu như vậy, thế mà cô không hề phát hiện ra.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, Kỷ Thụy đột nhiên hỏi: “Mẹ muốn ăn đồ ăn vặt không?”
“… Được.”
Kỷ Thụy cũng không biết từ đâu lấy ra cái giỏ nhỏ, đi đến tủ đồ ăn vặt lấy một đến một đống: “Ăn tự nhiên nhé.”
Diệp Phi nhìn đồ ăn vặt đầy ắp, lại chậm chạp không nhúc nhích, Kỷ Thụy vừa định hỏi cô ấy có phải không thích không, chợt nghe cô ấy khó khăn mở miệng: “Không xứng đáng…”
Kỷ Thụy căng thẳng trong lòng.
Diệp Phi từ khi biết cô là con gái của mình đến bây giờ, cũng chỉ mới một giờ, trong một giờ này phần lớn thời gian đều mơ hồ, trong một phần nhỏ thời gian cảm thấy Trử Thần điên rồi. Mãi đến khi Trử Thần lấy ra giấy giám định ba con, lại nghĩ đến lúc mình quyết định đi vào phòng phẫu thuật, Kỷ Thụy đầy bi thương muốn nói lại thôi, cô ấy mới không thể không tin tưởng sự thật này.
Mà trong phần tin tưởng này, có một phần mười là đối với xét nghiệm giám định này, chín phần mười là bởi vì cô ấy tin tưởng Kỷ Thụy tuyệt đối sẽ không đùa cô ấy về những chuyện thế này.
Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn còn mơ màng, không hiểu vì sao mọi việc lại phát triển thành như vậy.
Thấy dáng vẻ Diệp Phi chân tay luống cuống, Kỷ Thụy vội vàng xua tay: “Con, con không sao, nếu như mẹ không chấp nhận cũng được, sau này con sẽ ít xuất hiện trước mặt mẹ nhất có thể. Con, con cũng có thể không xuất hiện. Con chỉ là…”
“Mẹ đang xin lỗi về chuyện ban ngày.” Diệp Phi đột nhiên cầm tay cô, Kỷ Thụy nhất thời sửng sốt.
“Mẹ không nên để con đưa mẹ đến bệnh viện, nếu mẹ biết…” Diệp Phi mím môi: “Hôm nay con rất sợ sao.”
Mũi Kỷ Thụy cay cay, quay mặt đi: “Thật ra cũng không có.”
Diệp Phi cười cười, đột nhiên tiến lại gần mặt cô: “Đây là con gái của mẹ sao? Thật thần kỳ, nó rõ ràng bây giờ nên ở trong bụng mẹ, lại lớn lên thành một cô gái lớn như con.”
Kỷ Thụy ngượng ngùng cười cười: “Con trông có đẹp không?”
“Đẹp, vô cùng đẹp.” Diệp Phi khích lệ.
Kỷ Thụy cuối cùng nhịn không được nữa, đột nhiên nhào vào trong lòng cô ấy, nhỏ giọng kêu một tiếng mẹ.
“Rất tốt, mẹ vẫn luôn muốn trở thành người nhà với con, bây giờ giấc mơ trở thành sự thật rồi.” Kỷ Thụy dán mặt vào ngực Diệp Phi, Diệp Phi vừa nói, cô có thể cảm thấy nửa mặt mình tê dại: “Hơn nữa khi biết trong bụng có em bé, sau này lớn lên sẽ thiện lương và đáng yêu giống cô gái như con, trong lòng mẹ đây cũng kiên định.”
Kỷ Thụy nở nụ cười, lại có chút muốn khóc: “Con muốn cảm ơn mẹ, cuối cùng quyết định giữ con lại.”
Diệp Phi cười cười, vỗ nhẹ lưng cô.
Bầu không khí trên lầu càng lúc càng tốt, dưới lầu vẫn lạnh lẽo như cũ.
Trong bầu không khí lạnh lẽo, Trử Thần không nhanh không chậm nhìn về phía Tạ Uyên: “Nếu một nhà ba người chúng tôi đã nhận nhau, tôi nghĩ cũng nên đón Thụy Thụy về nhà đoàn tụ.”
Tạ Uyên lạnh nhạt ngước mắt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
“Sếp Tạ, Kỷ Thụy họ Kỷ.” Giọng nói của Trử Thần cũng nhạt xuống.
Tạ Uyên mặt không chút thay đổi: “Anh nhắc tôi mới nhớ, ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đi đổi họ.” Tạ Uyên nhìn về phía anh ấy: “À, cô ấy không có chứng minh thư, không cần cố ý sửa, có thể mang họ Tạ luôn.”
Trử Thần: “…”
Sau một lúc im lặng, Trử Thần chậm rãi mở miệng: “Thụy Thụy đã là người trưởng thành, chúng ta tranh chấp ở đây, không bằng hỏi ý kiến của con bé.”
“Suy nghĩ của cô ấy không quan trọng, cũng như suy nghĩ của anh không quan trọng.” Trong mắt Tạ Uyên tràn đầy vẻ mỉa mai: “Anh không thể mang cô ấy đi, bất cứ lúc nào cũng không được!”