Lúc này đã hơn sáu giờ chiều, tuy rằng mặt trời vẫn chưa lặn nhưng ánh mặt trời đã dịu đi. Kỷ Thuỵ thổi ra làn gió nóng bức, đi về hướng khu dân cư cùng với Diệp Phi, sau khi đi được vài bước thì cô đột nhiên quay đầu lại, nhón chân cố gắng nhìn xung quanh.
“Làm sao vậy?” Diệp Phi khó hiểu.
Kỷ Thuỵ: “Hình như em nhìn thấy xe của chú nhỏ.”
“Thật sao?” Diệp Phi cũng quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn một lúc lâu thì cau mày: “Xe của chú nhỏ em chắc chắn rất đắt tiền, chị không thấy chiếc siêu xe nào cả.”
“Chắc là em nhìn lầm rồi.” Kỷ Thuỵ mím môi: “Làm sao chú ấy có thể đến tìm em chứ.”
Diệp Phi giơ tay sờ đầu cô: “Nhớ nhà sao?”
Kỷ Thuỵ khịt mũi một cái: “Không có.”
“Sao lại không có chứ, sắp khóc đến nơi rồi.” Diệp Phi mỉm cười: “Nếu thật sự nhớ nhà thì trở về đi, thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì giận dỗi với người nhà cũng rất vô nghĩa.”
Vốn dĩ Diệp Phi cũng ủng hộ Kỷ Thuỵ chiến đấu đến cùng nhưng mấy ngày nay, mỗi lần thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm thì cô ấy đều có thể nghe thấy tiếng cô xoay người một cách bất an trong phòng ngủ, cô ấy biết ngay cô không thoải mái như vẻ bề ngoài của mình. Nếu nhớ nhà như vậy thì cần gì phải kiên trì tiếp chứ.
“Không trở về, nếu bây giờ em trở về thì nhất định sẽ bị chú ấy cười nhạo.” Kỷ Thuỵ bịt tai lại và đi nhanh về phía khu dân cư: “Em sẽ không bao giờ, không bao giờ trở về!”
Diệp Phi bất lực, đành phải từ từ đi theo sau cô.
Khi về đến nhà, Kỷ Thuỵ nấu một bữa tối đơn giản lại bổ dưỡng dựa theo công thức của đầu bếp, sau khi hai người ngồi xuống bàn trà và ăn xong thì Diệp Phi xắn tay áo lên và chịu trách nhiệm rửa bát.
“Lát nữa chị đi đến quán bar, em đừng đi theo.” Giọng Diệp Phi vang lên từ trong bếp.
“Không được, em muốn đi.” Kỷ Thuỵ vội vàng chạy tới cửa phòng bếp: “Nếu em không đi thì nhất định chị sẽ lén uống rượu.”
“Chị sẽ không uống.” Diệp Phi hứa.
Kỷ Thuỵ: “Em không tin.”
Diệp Phi dở khóc dở cười: “Thật sự không uống, em cũng đừng đi theo, ngoan ngoãn ngủ ở nhà đi. Sáng ngày mai khi chị trở về sẽ mang bữa sáng cho em.”
Kỷ Thuỵ kiên quyết không đồng ý, Diệp Phi bất đắc dĩ nên đành phải đồng ý đưa cô đi theo.
Lần thứ hai đến quán bar, lần này Kỷ Thuỵ từ chối kiểu trang điểm khói thương hiệu của Diệp Phi, cô mặc chiếc áo thun 100 tệ bốn cái mà Diệp Phi mua từ trung tâm thương mại và chuẩn bị ra ngoài.
Diệp Phi nhìn công chúa nhỏ mà hai ngày trước còn mặc một bộ váy cao cấp nhưng bây giờ từ đầu đến chân còn chưa đến 50 tệ, trong lòng chị ấy đột nhiên có cảm giác muốn cưỡng ép đưa người về nhà.
Nhưng nếu chị ấy thật sự làm như vậy thì Kỷ Thuỵ sẽ tức đến khóc mất.
Diệp Phi thở dài, lại nhịn cảm giác buồn nôn vừa xuất hiện rồi đưa cô đi đến quán bar.
Hôm nay không ăn cơm ở nhà ăn quán bar, mãi đến hơn chín giờ thì hai người mới đến nơi, Diệp Phi vừa bước vào cửa thì đã lên sân khấu còn Kỷ Thuỵ vẫn tiếp tục ngồi rảnh rỗi ở một góc bên trong quầy bar.
So với phong cách ăn diện thời thượng và nóng bỏng của những người xung quanh thì Kỷ Thuỵ trông cực kỳ giản dị và thoải mái trong chiếc áo thun màu trắng, quần đùi và dép lê nhưng lại thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Cô vừa đến quầy bar ngồi chưa được nửa tiếng thì đã có năm, sáu người đến bắt chuyện.
Mặc dù cãi nhau với chú nhỏ nhưng Kỷ Thuỵ vẫn nghe theo lời dạy của người lớn, từ chối yêu cầu muốn thêm WeChat của mọi người. Hầu hết mọi người đều tương đối biết điều nhưng luôn có một hoặc hai người ỷ vào việc có dáng người cao lớn nên cứ chắn Kỷ Thuỵ và không chịu rời đi.
“Em gái, đừng vô tâm như vậy mà, ra ngoài chơi có thêm nhiều bạn bè không phải khá tốt sao?”
“Cho anh chút mặt mũi đi, anh mời em uống rượu.”
Diệp Phi vẫn còn đang tập trung ca hát trên sân khấu nên không để ý đến khung cảnh chỗ này. Kỷ Thuỵ cau mày, đang định nghĩ cách để trốn thoát thì bất ngờ có người đẩy người đàn ông đang ngày càng tiến lại gần cô ra.
Người đàn ông đang muốn nổi giận nhưng vẻ mặt cứng đờ khi nhìn thấy người đến là ai: “Anh, anh Việt.”
“Cút.” Người mới tới nói một cách không kiên nhẫn.
Người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Kỷ Thuỵ thở phào nhẹ nhõm, đang định nói lời cảm ơn thì người vừa rồi còn mặt lạnh giả làm đại ca đột nhiên cười tươi như hoa: “Thuỵ Thụy! Đã lâu không gặp.”
Kỷ Thuỵ sửng sốt một lúc, lúc này mới nhìn ra người mới tới có chút quen mắt.
“Tôi đây, Ngô Việt.” Người mới tới thấy cô vẫn chưa nhớ ra thì nhắc nhở thêm một chút: “Chính là cái lần cậu Lý bắt sếp Tạ xin lỗi, em còn giải vây giúp tôi, sau đó cậu Lý lại bị gãy xương, chẳng phải chúng ta còn gặp nhau ở bệnh viện sao?”
Cuối cùng cũng nhớ ra đối phương là ai, khi Kỷ Thuỵ bừng tỉnh thì lại có cảm giác yên tâm như gặp được người quen: “Thì ra là chú, tôi nhớ ra rồi.”
Ngô Việt lập tức cười càng vui hơn: “Ây da em gái của tôi, cuối cùng em cũng nhớ ra rồi. Hôm nay em… Không đúng, không phải em là trẻ vị thành niên sao? Tại sao lại chạy đến quán bar?”
“Tôi không phải trẻ vị thành niên.” Kỷ Thuỵ không ngờ rằng đã lâu như vậy mà anh ta vẫn còn nhớ rõ những lời nói dối mình bịa ra, trong lúc nhất thời, cô có chút ngượng ngùng: “Lúc đó tôi cố ý lừa chú Lý, năm nay tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi.”
“Hai mươi mốt?” Ngô Việt sửng sốt: “Hai mươi mốt… Tốt, tốt hơn so với vị thành niên.”
Tại sao hai mươi mốt lại tốt hơn vị thành niên? Kỷ Thuỵ không hiểu, sau khi lại nói chuyện với anh ta thêm vài câu thì cô biết được quán bar này là tài sản thuộc quyền sở hữu của anh ta, ánh mắt cô lập tức sáng lên: “Chú Ngô, tôi có thể nhờ chú một chuyện được không?”
“… Em gọi tôi là gì?” Ngô Việt đang vui vẻ đột nhiên ngỡ ngàng.
“Chú Ngô ạ.” Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt, không cảm thấy có vấn đề gì: “Tạ Uyên và Lý Diệc Sính đều là chú của tôi, chú lại là bạn bè của họ, theo vai vế thì tôi phải gọi chú là chú.”
Ngô Việt á khẩu không trả lời được.
Sau một lúc lâu, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Thật ra tôi cũng không thân với họ lắm… Gọi chú thì trông già quá, gọi là anh đi, anh Việt.”
“Được, anh Việt.” Gọi là gì không quan trọng, điều quan trọng là một chuyện khác: “Anh Việt, tôi có thể làm việc ở chỗ này của anh không?”
“Em á? Làm việc?” Ngô Việt giật mình: “Tại sao? Nhà họ Tạ bị phá sản à?”
“… Không có, không có, là tôi đã chuyển ra khỏi nhà họ Tạ, tôi muốn tìm việc gì đó để làm nhưng không có mang chứng minh thư nên không tiện để tìm việc.” Kỷ Thuỵ giải thích.
Ngô Việt khó hiểu: “Đang yên đang lành, sao lại chuyển ra ngoài làm gì?”
“Chỉ là… vì lý do này lý do nọ thôi.” Kỷ Thuỵ ho khụ một tiếng: “Vậy ở chỗ này của anh có công việc phù hợp với tôi không?”
Ngô Việt nhìn dáng vẻ lảng tránh của cô, trong đầu đột nhiên điên cuồng hoạt động: “Có, đương nhiên là có, chỗ này của tôi vừa đúng lúc đang thiếu một quản lý cấp cao, em lại đến vừa đúng lúc!”
“Quán bar… còn có quản lý cấp cao sao?” Kỷ Thuỵ ngập ngừng.
Ngô Việt có chút chột dạ.
“Tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi, anh không cần đặc biệt cân nhắc cho tôi đâu.” Kỷ Thuỵ có chút chán nản.
Ngô Việt vừa nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương của cô thì lập tức mềm lòng: “Không khó, thật sự không khó, chỉ là tôi chợt suy nghĩ, tạm thời chưa nghĩ ra được công việc thích hợp cho em… Hay là em làm trợ lý cho tôi đi?”
“Anh đâu cần trợ lý.” Kỷ Thuỵ dở khóc dở cười: “Nếu không thì để tôi ở lại quét dọn vệ sinh đi, tôi làm việc rất chăm chỉ!”
“Tha cho tôi đi em gái, làm sao tôi dám để cháu gái của Tạ Uyên quét dọn vệ sinh chứ!” Ngô Việt lập tức kêu khổ.
Kỷ Thuỵ mím môi: “Chú nhỏ sẽ không quan tâm đâu… Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, coi như tôi chưa hỏi gì đi, ngày mai tôi sẽ đi xem chỗ khác có phù hợp hay không.”
Ngô Việt vừa nghe cô muốn đi nơi khác tìm việc làm thì nhanh chóng ngăn cản: “Đừng! Ở lại cũng được, em cứ làm việc ở chỗ này của tôi đi, tiền lương thì… một ngày 1000 nhé?”
Ánh mắt của Kỷ Thuỵ sáng lên, sau đó lại rụt rè nói: “Một ngày 1000 có phải là nhiều quá không? Chị Phi hát một buổi chỉ được 800.”
“Ai? Diệp Phi sao?” Ngô Việt nhìn người trên sân khấu, anh ta đã hiểu được cô đi cùng ai đến: “Cô ấy chỉ hát có một vài bài nhưng em lại phải phụ trách toàn bộ phòng VIP ở tầng ba, tiền lương cao hơn cô ấy cũng là chuyện bình thường.”
Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt, còn đang định nói gì khác thì Diệp Phi đã nhảy xuống khỏi sân khấu, lập tức chen thẳng vào khoảng cách giữa hai người họ.
“Sếp Ngô, đang nói gì với em gái tôi vậy?” Chị ấy cười như không cười, ý định bảo vệ rất rõ ràng.
Chị ấy đã nhìn thấy anh chàng này vào ba phút trước, nếu không phải anh ta không có hành động quá đáng nào thì chị ấy đã xuống từ lâu rồi.
“Thật trùng hợp, đây cũng là em gái của tôi.” Ngô Việt nhìn ra sự cảnh giác của chị ấy, anh ta nhếch khóe môi giải thích.
Diệp Phi dừng lại, có chút do dự mà nhìn về phía Kỷ Thuỵ, Kỷ Thuỵ lập tức gật gật đầu, kể lại chuyện họ gặp nhau, đồng thời cũng nhắc đến chuyện Ngô Việt giới thiệu công việc cho mình.
Khi nghe tới bốn chữ một ngày 1000, mí mắt của Diệp Phi giật giật một chút, đột nhiên chị ấy mở miệng nói: “Có phải đã đến giờ uống sữa rồi không?”
“À, đúng vậy, để em đi lấy cho chị!” Kỷ Thuỵ vội vàng chạy tới cửa sau.
Kỷ Thuỵ vừa rời đi, Diệp Phi lập tức nhìn về phía Ngô Việt: “Sếp Ngô, có ý gì vậy chứ, tại sao tôi không biết tiền lương của nhân viên quét dọn trong quán bar chúng ta cao như vậy?”
“Không biết là đúng rồi, tôi cố ý trả cho em ấy đó.” Ngô Việt biết không qua được ải này của chị ấy thì Kỷ Thuỵ không thể ở lại làm việc được nên anh ta chỉ giải thích đơn giản rõ ràng với chị ấy: “Chú nhỏ của em ấy và tôi là chỗ quen biết, đã biết nhau từ khi còn nhỏ, cô gái nhỏ bỏ nhà ra đi thì tôi cũng không thể mặc kệ được.”
“Chắc chắn chỉ là đang giúp đỡ thôi, không có ý đồ xấu xa nào khác chứ?” Diệp Phi nhướng mày.
Ngô Việt ra vẻ đứng đắn: “Em ấy chính là cháu gái của Tạ Uyên, cô cảm thấy tôi dám có ý đồ xấu xa sao?”
“Anh dám.”
Ngô Việt: “…”
Hai người nhìn nhau một lúc, Ngô Việt giơ ba ngón tay lên: “Tôi thề với trời… Trước khi em ấy yêu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào một đầu ngón tay của em ấy.”
“Vậy anh yên tâm, em ấy tuyệt đối sẽ không yêu anh đâu.” Diệp Phi nói một cách kiêu ngạo.
Ngô Việt không phục: “Tại sao chứ? Vì tôi không có tiền hay không đẹp trai?”
Công bằng mà nói thì ở Chu Thành có nhiều con ông cháu cha như vậy, anh ta cũng coi như là người xuất sắc, từ nhỏ đến lớn có không biết bao nhiêu người con gái thích anh ta, dựa vào cái gì mà Diệp Phi lại chắc chắn rằng Kỷ Thuỵ sẽ không bị rung động chứ?
Đối mặt với câu hỏi của Ngô Việt, Diệp Phi nhìn từ đầu đến chân anh ta mấy lần rồi nói: “Tôi đã từng xem ảnh của chú nhỏ Thuỵ Thuỵ.”
Ngô Việt: “?”
Diệp Phi: “Thậm chí anh còn không đẹp trai bằng bậc cha chú của người ta nữa.”
Ngô Việt: “…” Nhiều con ông cháu cha như vậy, ai có thể đẹp trai hơn Tạ Uyên chứ?
Lúc hai người đang nói chuyện, Kỷ Thuỵ đã mang sữa với nhiệt độ thích hợp quay trở lại, Diệp Phi nhận lấy và uống một hơi hết sạch rồi lôi kéo Kỷ Thuỵ đi ra ngoài: “Đột nhiên có việc, nửa buổi sau để những người khác hát đi, tôi và Thuỵ Thuỵ đi trước đây.”
“Mau chóng trả lời tôi chuyện công việc kia nhé, Diệp Phi có số điện thoại di động của tôi, Thuỵ Thuỵ, nếu em nghĩ xong thì nhớ gọi cho tôi!” Ngô Việt lớn tiếng nhắc nhở.
Kỷ Thuỵ vừa muốn quay đầu lại nói lời cảm ơn thì đã bị Diệp Phi kéo đi.
Ngô Việt nhìn bóng dáng hai người biến mất ở phía sau cửa thì lập tức lấy điện thoại di động ra bấm vào giao diện nhắn tin với Lý Diệc Sính, chọn ảnh rồi bấm gửi.
Ba giây sau, Lý Diệc Sính: [???]
Ngô Việt: [He he he.]
Chiếc xe máy lao vυ"t đi, khi về tới nhà chỉ mới mười một giờ tối.
Vừa vào nhà, Diệp Phi liền hỏi: “Em muốn đi sao?”
Lời nói này của chị ấy không đầu không đuôi nhưng Kỷ Thuỵ lại nghe hiểu được, cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy thì đi, đầu óc của Ngô Việt này không tốt nhưng nhân phẩm cũng không tệ, nếu không chị cũng sẽ không biểu diễn ca hát ở chỗ anh ta nhiều năm như vậy.” Diệp Phi khẽ mỉm cười: “Nếu anh ta bằng lòng cho em làm việc thì đừng lãng phí cơ hội này.”
“Vậy nếu em đi làm thì chị không thể đi.” Kỷ Thuỵ khoác cánh tay chị ấy: “Em phụ trách việc kiếm tiền, chị phụ trách việc ở nhà điều dưỡng sức khỏe. Nếu bà dì vẫn không đến thì chúng ta phải đi đến bệnh viện khám xem.”
Diệp Phi dở khóc dở cười: “Sao thế, em định nuôi chị sao?”
“Đúng vậy, em nuôi chị.” Kỷ Thuỵ nói một cách thản nhiên.
Diệp Phi nghẹn ngào rồi bật cười: “Tại sao em lại đơn thuần như vậy, với ai cũng hết lòng hết dạ, không sợ chị sẽ bán em sao?”
“Em cũng không phải đối xử như thế với tất cả mọi người.” Kỷ Thuỵ khoác lấy cánh tay chị ấy: “Chỉ là em quá thích chị Phi mà thôi, hy vọng chị Phi có thể mau chóng dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh, đừng làm em lo lắng nữa.”
Diệp Phi mỉm cười, mặt mày tràn ngập sự dịu dàng.
Vào ngày thứ ba sau khi Kỷ Thuỵ bỏ nhà đi, Diệp Phi nhận được tiền lương từ quán bar. Chị ấy đưa cô đến một trung tâm mua sắm giá cả hợp lý để mua một ít quần áo, lại mua thêm hai đôi giày, Kỷ Thuỵ mặc quần áo mới và mang giày mới chính thức bắt đầu đi làm.
Mặc dù cô đã yêu cầu Diệp Phi ở nhà đi ngủ sớm và dậy sớm một cách quyết liệt nhưng Diệp Phi véo tai cô và nói rằng mình không thể nhàn rỗi rồi để trẻ con đi kiếm tiền nên cuối cùng chị ấy vẫn đến quán bar.
Diệp Phi hát ở sảnh lớn, nơi làm việc của Kỷ Thuỵ ở trên tầng ba. Sau khi hai người cùng nhau dùng bữa tại nhà ăn cho nhân viên thì Ngô Việt đưa Kỷ Thuỵ đi ngay lập tức.
“Tầng ba có bốn phòng riêng và một phòng nghỉ cho nhân viên, bình thường em cứ ở phòng nghỉ, có thể ăn cơm hoặc ngủ, nếu khách có yêu cầu quét dọn thì sẽ đến đây gọi em. Nếu không có thì em chỉ cần đợi khách rời đi rồi tổng vệ sinh một lần là được. Trong hầu hết các trường hợp là không có cho nên em cứ yên tâm ngủ.” Ngô Việt vừa dẫn đường vừa giải thích: “Phòng riêng giá cao, doanh thu cũng không cao, nói chung mỗi ngày em chỉ cần quét dọn một lần là được.”
Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Nghe có vẻ lượng công việc không lớn, một ngày một nghìn có phải quá nhiều hay không?”
“Không nhiều lắm.” Ngô Việt đau lòng mà thở dài: “Bởi vì những vị khách VIP của chúng ta ở đây đều cực kỳ khó đối phó.”
Kỷ Thuỵ dừng lại, nhìn theo tầm mắt của anh ta thì đột nhiên cô nhìn thấy vẻ mặt tà ác của Lý Diệc Sính.
“Đã lâu không gặp, cháu gái lớn.” Người nào đó nhiệt tình chào hỏi.
Kỷ Thuỵ: “…”
Vẻ mặt Ngô Việt oán hận: “Trách tôi, tối hôm qua không nhịn được nên đã gửi ảnh cho anh ta xem.”
Anh ta chỉ muốn khoe một chút nhưng kết quả là sáng sớm hôm nay Lý Diệc Sính đã đến rồi, sau khi biết rõ mọi chuyện thì vẫn luôn đợi ở đây, vẫn luôn chờ Kỷ Thuỵ đến làm việc.
Ngô Việt thở dài, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhận được tin có người gây chuyện ở quán bar khác, vì thế anh ta vừa vội vàng đi ra ngoài vừa vội vàng nói: “Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi quản lý sảnh lớn, tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
“Hỏi cái rắm, sao chúng ta có thể làm việc cho anh ta chứ?” Lý Diệc Sính ôm lấy Kỷ Thuỵ, chuẩn bị rời đi.
Kỷ Thuỵ vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Lý Diệc Sính: “Không được, cháu phải ở lại.”
Lý Diệc Sính bật cười: “Cô bé, ở lại cái gì mà ở lại, về nhà với tôi.”
“Không muốn.” Kỷ Thuỵ nhíu chặt mày: “Cháu muốn tự làm tự ăn.”
Lý Diệc Sính dừng lại, sau khi nhận ra cô nghiêm túc thì cũng trở nên nghiêm túc: “Cô nói thật sao?”
“Đúng vậy!” Kỷ Thuỵ dùng sức gật gật đầu, sau đó cô đột nhiên nở nụ cười: “Chú Lý, chú ủng hộ công việc của cháu nhé.”
Lý Diệc Sính suy nghĩ hồi lâu, đồng ý rồi sau đó ôm lấy cô chụp một tấm ảnh chung.
Kỷ Thuỵ: “… Làm gì vậy?” Tại sao lại phải chụp ảnh với cô chứ.
“Không có gì, kỷ niệm một chút lần đầu tiên đi làm của cô thôi.” Lý Diệc Sính vừa gõ điện thoại di động vừa nói.
Kỷ Thuỵ không nói nên lời, cô không hiểu chuyện này có gì đáng để kỷ niệm.
Chọn ảnh, gõ chữ và bấm đăng.
Lý Diệc Sính nhìn khoảnh khắc mới vừa đăng trên vòng bạn bè, gật gật đầu hài lòng: “Không có gì, đưa chổi cho tôi, tôi đi quét rác.”
Kỷ Thuỵ: “…”
Đêm khuya tĩnh lặng, lại một đêm mất ngủ.
Tạ Uyên lặng lẽ nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, điện thoại di động rung lên một tiếng.
Anh không thèm để ý, tiếp tục nằm im.
Đáng tiếc là người ở đầu bên kia điện thoại dường như không nhận ra, những tin nhắn lần lượt được gửi đến, cuối cùng anh cũng mất kiên nhẫn và cầm điện thoại di động lên.
Là tin nhắn của Tưởng Cách gửi đến, tin nhắn đầu tiên chính là: [Cô Thuỵ Thuỵ đến quán bar để làm việc?!]
Tạ Uyên nheo mắt.
Bên dưới tin nhắn này chính là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Lý Diệc Sính, trong ảnh là ảnh chụp chung của Lý Diệc Sính và Kỷ Thuỵ, kèm theo dòng chữ: [Ngày đầu tiên đi làm của cháu gái lớn, tại sao không đến và ủng hộ một chút.]
Tưởng Cách và Lý Diệc Sính có không ít bạn bè chung, có thể xem được rất nhiều bình luận bên dưới, có người hỏi đó không phải là cháu gái của Tạ Uyên sao, tại sao lại trở thành cháu gái của anh ta, câu trả lời của Lý Diệc Sính đương nhiên là vô cùng mỉa mai Tạ Uyên. Tạ Uyên cũng lười nhìn, ánh mắt luôn dừng ở khuôn mặt của Kỷ Thuỵ trong ảnh, rất lâu sau mới ném điện thoại di động sang một bên.
Nếu đã quyết định từ bỏ những thứ không thuộc về mình thì dù cô có làm gì cũng không phải việc liên quan đến anh, anh cũng sẽ không quan tâm đến nữa. Tạ Uyên bình tĩnh lại, tắt đèn ngủ và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Một giờ sau, anh bật đèn với khuôn mặt tối sầm.
Cắt đứt với anh! Cô nhóc xấu xa đúng là giỏi, dám đến mấy chỗ không ra gì như quán bar để làm việc!