- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Châu Quang Bảo Giám
- Chương 3: Cảm Thấy
Châu Quang Bảo Giám
Chương 3: Cảm Thấy
"Trừ sự tình liên quan đến Đỗ Hào, tớ không nghĩ ra cái gì khác có thể khiến cậu do dự như thế này. Hiện tại sự tình đã như vậy, cậu còn có cái gì không thể nói sao?" Cố Minh ánh mắt tối sầm, bàn tay bị thương kia có chút vô lực rũ ở một bên.
Bạch Phương Phương nhìn thấy Cố Minh vừa khôi phục chút tinh thần lại muốn sa sút tinh thần, vội vàng giải thích nói: “Tớ không phải cố ý muốn gạt cậu, chỉ là, chỉ là……”
“Là có người bàn tán sao?” Cố Minh không đợi Bạch Phương Phương nói xong, liền tự mình nói tiếp.
"Uhm..." Bạch Phương Phương bỗng nhiên nghẹn ngào, trợn tròn mắt, cô muốn nói cái gì, lại cảm thấy lúc này không nói được gì, tựa hồ có chút yếu đuối, chỉ có thể thở dài một hơi.
Cố Minh cũng không có gì ngạc nhiên khi trong trường có người bàn tán, dù sao mối quan hệ của cô và Đỗ Hào tuy không được công khai rộng rãi, nhưng cũng không giấu giếm, không cho người khác biết.
Trước đây có rất nhiều người thầm ghen tị với cô, nói rằng cô là nàng Lọ Lem hiện đại đã tìm được bạch mã hoàng tử của riêng mình, từ nay về sau một bước lên trời và sống một cuộc sống sung túc, không giống như người khác phiền não về công việc sau khi tốt nghiệp.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó.
Cô tưởng rằng ngày thường ở trường cô không có đắc tội người nào, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế này, sẽ luôn có một số người lắm miệng truyền đi chút chuyện khó nghe.
“Cố Minh, cậu đừng như vậy, bọn họ không ăn nho thì nói nho xanh, chính bọn họ không tốt thì cũng sẽ không gặp được người tốt thôi.Tuy rằng cậu không phải là người sai, nhưng những người đó..." Bạch Phương Phương sắp xếp lại lời nói, dường như không tìm được từ thích hợp, cuối cùng chỉ có thể nói: "Tốt nhất là cậu nên đi với tớ ra ngoài tránh một chút cũng tốt, thứ nhất là để có nhiều kiến thức hơn, thứ hai là, cũng miễn ở chỗ này gặp chuyện phiền lòng."
Cố Minh nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng ngọc trên tay cô, nghĩ rằng cô cây ngay không sợ chết đứng, người sai không phải cô, cô cũng không cần phải tránh né.
Nhưng cô đang định từ chối lời đề nghị của Bạch Phương Phương, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt quan tâm của đối phương, trong lòng cô mềm nhũn, thấp giọng nói: “Để tớ suy nghĩ đã.”
"Ừ!" Thấy Cố Minh không có lập tức từ chối, Bạch Phương Phương không khỏi hai mắt sáng lên: "Ngày mốt là hạn chót đăng ký, cậu phải nhanh chóng suy nghĩ đó."
“Tớ biết rồi.” Cố Minh gật gật đầu.
Bởi vì phải gấp rút hoàn thành luận văn được giáo sư giao nên Cố Minh không có thời gian để nghĩ đến Đỗ Hào, toàn bộ sức lực đều dồn vào luận văn, ngay cả bữa tối cũng được Bạch Phương Phương mang về từ bên ngoài.
Giáo sư Trương rất nghiêm khắc với học sinh của mình, một bài luận văn qua loa chiếu lệ cho xong sẽ không bao giờ vượt qua bài kiểm tra, hơn nữa, Cố Minh trong khoảng thời gian này không dành nhiều tâm sức cho việc học, điều này đã gây ra một số bất mãn với giáo sư Trương, vì vậy cô đã khắc khổ viết luận văn này, không dám qua loa một chút nào.
May mắn thay, tài liệu Bạch Phương Phương chuẩn bị cho cô đều có ích, nếu không cô đã không thể viết luận văn trước thời hạn.
Hôm sau là thứ hai, Cố Minh như thường lệ dậy sớm, trước gương thấy rõ quầng thâm dưới mắt, hình như ngủ không đủ giấc, tối qua bận làm luận văn nên tới 3 giờ sáng mới đi ngủ.
"Cố Minh, trông sắc mặt của cậu không được tốt lắm, cậu có sao không?" Bạch Phương Phương vừa mới rời giường đã bị quầng thâm nghiêm trọng của Cố Minh làm giật mình.
"Không sao đâu." Cố Minh lắc đầu, ngáp dài.
Cô xoa trán, cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc trên tay, không khỏi cong môi. Cô không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô suốt đêm không ngừng mơ về chiếc vòng ngọc này, lăn qua lộn lại trong giấc mơ đến hoảng.
Tiết học đầu tiên buổi sáng tình cờ là chuyên ngành của Bạch Phương Phương, nên hai người chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi đi vào lớp.
Cố Minh rõ ràng cảm giác được, cô vừa bước vào phòng học, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng, trong phòng thanh âm cũng trầm xuống rất nhiều.
Tùy ý tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Cố Minh cố gắng hết sức phớt lờ những ánh mắt đồng tình hay hả hê.
“Nhìn kìa, đó là Cố Minh.”
“Ai nha, chính là người bị Đỗ Hào vứt bỏ sao?”
“Đúng vậy, trước đó không phải đã nói cô ấy và Đỗ Hạo sẽ kết hôn sao, kết quả là …”
Bạch Phương Phương nghe không được nữa, quay đầu trừng mắt nhìn hai cô gái phía sau đang nói chuyện hăng say. Hai cô gái nhìn thấy cảnh này liền ngừng nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn Cố Minh, người trước mặt không nói một lời.
“Mặc kệ bọn họ, miệng ở trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thì cứ để cho bọn họ nói. Giáo sư Vương sắp tới rồi, nghiêm túc nghe giảng bài mới đúng.” Cố Mính vỗ vỗ tay Bạch Phương Phương, mỉm cười.
“Tính tình của cậu cũng tốt quá đi.” Bạch Phương Phương bĩu môi.
Tính tình không tốt thì sẽ như thế nào? Loại chuyện này vốn dĩ chính là càng bôi càng đen, nếu cô đi ra ngoài giải thích, trong mắt người khác chính là giấu đầu lòi đuôi, càng thêm chứng thực sự thật cô bị Đỗ Hào vứt bỏ. Hơn nữa, bỏ qua những nguyên nhân khác thì đúng là cô bị Đỗ Hào vứt bỏ, mặc dù Đỗ Hào thể hiện ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Bị ép buộc bất đắc dĩ gì đó đều là lấy cớ, nói trắng ra là chính là dã tâm muốn mở rộng quan hệ làm ăn của Đỗ Hào mà thôi.
Một lúc sau, chuông vào lớp vang lên, giáo sư Vương vừa bước vào lớp đúng giờ khi chuông reo.
"Hôm nay chúng ta không giảng bài, chúng ta làm một bài kiểm tra nhỏ." Giáo sư Vương vừa bước lên bục, liền đưa tay lấy ra một chiếc hộp gỗ, nói với người bên dưới: "Ở đây tôi có hai khối ngọc bích. Các bạn đã tích lũy được rất nhiều kiến thức sau một thời gian dài học tập. Kiến thức rất nhiều, bây giờ các bạn sẽ lên nhóm hai người để nhận dạng, cho phép thảo luận, sau đó ghi lại câu trả lời từ cuộc thảo luận. Điều này cần được ghi vào thành tích của các bạn nên hãy nghiêm túc một chút."
Giáo sư Vương vừa dứt lời, những người bên dưới lập tức tỉnh táo tinh thần, một đám duỗi dài cổ, muốn nhìn xem giáo sư Vương sẽ lấy ra thứ tốt gì.
Đối với loại nghề nhận dạng của họ, chỉ dựa vào những điều trong sách thôi là chưa đủ, cần phải đọc và thực hành nhiều hơn nên các giáo sư thỉnh thoảng thích đưa sinh viên ra ngoài để xem kỹ hơn, hoặc mang theo một ít đồ vật nhỏ cho sinh viên luyện tập.
Giáo sư Vương không quan tâm phía dưới các học sinh đang nói gì, ông mở hộp gỗ lấy ra hai thứ bên trong.
Một cái là rùa vàng, một cái là ngọc bội song hoan.
“Song hoan”, là một vật trang trí dân gian mang ý nghĩa tình yêu. Thời xưa, người ta muốn thể hiện tình yêu nam nữ, nhưng vì bảo thủ, không thể bày tỏ một cách trực tiếp nên phải dùng ngọc đẹp đẽ khắc hai con “lửng” nhỏ đang chơi thân mật với nhau. “Lửng” cùng “Hoan” đồng âm, hai con “Lửng” ở bên nhau thân thiết, tượng trưng cho tình yêu nam nữ trên thế gian. Ngọc bội song hoan thực tế chính là tín vật tình yêu của nam nữ thời cổ đại trao nhau bày tỏ tình yêu hoặc là trưởng bối dạy cho vãn bối về tình yêu.
“Bắt đầu từ bên trái, các bạn chỉ có thể xem trong một phút.” Giáo sư Vương đã chuẩn bị sẵn sàng và trực tiếp gọi mọi người.
Một phút không quá dài cũng không quá ngắn, bài kiểm tra chính là sự nhận định đầu tiên của học sinh, đây là điều giáo sư Vương thích làm nhất.
Cố Minh và Bạch Phương Phương tình cờ ngồi ở bên trái, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ.
Lúc trước từ xa nhìn tới thì không rõ lắm, nhưng khi nhìn kỹ hơn, thấy hai thứ đó nhìn từ bên ngoài khá đẹp, trên con rùa vàng vẫn còn một chút vàng.
Chỉ nhìn thôi cũng chưa đủ, Cố Minh tay trái cầm con rùa tiền chỉ cảm thấy hơi ấm, nhưng khi đặt vào tay phải lại không có cảm giác nóng như vậy. Ngọc bội song hoan cũng vậy, cầm ở tay trái có vẻ ấm hơn rùa tiền một chút, nhưng khi chuyển sang tay phải thì cảm giác không còn nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngọc và những vật dụng khác đeo lâu sẽ nóng, nhưng lúc người ta cầm và nhìn, cho dù có nóng thì cũng không nên nóng nhanh như vậy, rồi cảm thấy nóng ở tay trái nhưng không nóng ở tay phải.
Ngoài ra, khi cô cầm con rùa vàng trên tay trái, trong lòng cô cũng không có thay đổi gì đặc biệt, cô chỉ cảm thấy con rùa vàng này rất đẹp mắt, hình khắc cũng rất đẹp, nhưng khi cô cầm ngọc bội song hoan trong tay trái của cô, trong lòng không biết vì sao mà cảm giác vui sướиɠ và thích thú hiện lên, như thể cô có thể cảm nhận được niềm vui mà Song Hoan truyền đến cho mình.
Tương tự, cảm giác này biến mất sau khi cô cầm nó trên tay phải.
Bang bang bang…
Nhịp tim của Cố Minh đột nhiên tăng nhanh, cô nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó không bình thường.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Châu Quang Bảo Giám
- Chương 3: Cảm Thấy