Chương 10: Thật Giả

Lúc này, giáo sư Trương dù trong lòng có ngứa ngáy thế nào cũng sẽ không xuất đầu trước, dù sao trước đó ông đã nói rõ là chỉ tới mở rộng tầm mắt mà thôi.

Cố Minh nhạy cảm nhận thấy, trong không khí tràn ngập một loại khói thuốc súng vô hình, cô nắm chặt tay Bạch Phương Phương, chỉ sợ nha đầu này ầm ĩ gây rắc rối.

Cuối cùng người vẫn nói chuyện với người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô bước lên phía trước, cầm trong tay một chiếc kính lúp, tỉ mỉ quan sát.

Còn người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô vẫn lẳng lặng đứng một bên, tuy rằng sự chú ý vẫn tập trung trên bát sứ men màu kia, nhưng vẫn giành một phần chú ý tới người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đứng bên cạnh.

Trong sự quan sát ngắn ngủi này, Cố Minh phát hiện người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô là chủ, còn người đang tỉ mỉ quan sát kia là một chuyên gia giám định chuyên nghiệp.

Nhóm người chơi đồ cổ cũng có quy củ riêng, lúc người khác tiến lên quan sát, người bên cạnh không được tùy tiện nói chen vào, miễn cho ảnh hưởng tới phán đoán của người khác, cuối cùng ồn ào không rõ ràng.

Vị chuyên gia giám định kia tiến lên quan sát cũng không lâu lắm, dù sao bên cạnh vẫn còn có người đang chờ, đợi ông ta lui lại, người đàn ông vóc dáng nhỏ bé nhanh chóng tiếp cận, cũng cầm trong tay một chiếc kính lúp, thận trọng quan sát.

Giáo sư Trương kìm nén sự kí©h thí©ɧ đứng chờ một bên, Cố Minh bất giác nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô. Chuyên gia giám định lúc này đang thì thầm bên tai anh ta, người đàn ông áo sơ mi kẻ ca rô đứng đó, nghiêng tai lẳng lặng nghe, không rõ nói điều gì, vẻ mặt không thay đổi, khiến người ta không nhìn ra được anh ta đang nghĩ cái gì.

Cố Minh đứng cách xa, trong lòng hiếu kỳ, nhưng từ đầu đến cuối không nghe được chuyên gia giám định kia nói gì.

“Cố Minh, cậu xem kìa.” Bạch Phương Phương kéo Cố Minh một cái, chỉ về phía cái giá bên dưới.

Bạch Phương Phương luôn hoạt bát hiếu động, không chịu được bầu không khí có chút nghiêm túc này, tuy rằng rất hiếu kỳ với bát sứ men màu, cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi một lúc rồi lại không chịu nổi, hai con mắt quay tròn đảo liên tục.

“Làm gì?” Cố Minh liếc nhìn giáo sư Trương một cái, phát hiện giáo sư Trương không chú ý tới sự mờ ám của Bạch Phương Phương, liền quay đầu nhẹ giọng hỏi.

“Cậu xem cách bài trí cái giá kia kìa, có đúng là sứ thanh hoa (men lam) thời nhà Nguyên không?” Bạch Phương Phương thấp giọng nói.

Sứ thanh hoa thời nhà Nguyên?

Cố Minh nghe vậy nhìn lại, khi hai người nhìn về phía cái giá bên phải, tầng thứ ba bày một chiếc đĩa sứ, chỉ là chiếc đĩa sứ này bị tổn hại một chút, rõ ràng có vết tích được phục chế.



Tâm trạng Bạch Phương Phương bị chiếc đĩa sứ ôm lấy, thấy vẫn chưa tới phiên giáo sư Trương quan sát, liền lôi kéo Cố Minh tới bên cạnh cái giá.

Cố Minh thấy việc ngốc nghếch đứng bên cạnh cũng không có ý nghĩa, liền theo ý kiến của Bạch Phương Phương qua nhìn xem.

Hai người không chú ý tới, lúc họ tới xem chiếc đĩa sứ trên cái giá, người đàn ông áo sơ mi kẻ ca rô liếc nhìn mình một cái.

“Xem chừng là đĩa hoa văn phượng kỳ lân, chỉ là bị vỡ quá chừng, đem sửa lại được thành thế này cũng không dễ dàng gì.” Bạch Phương Phương tấm tắc nói, trong giọng có sự tiếc hận không nói rõ: “Chỉ có điều nếu thực sự là sứ thanh hoa nhà Nguyên, thì bị vỡ thành như vậy, cũng vẫn có giá trị không ít.”

“Màu sắc phát ra không ổn định, màu men lam sáng bóng tỏa ra, phù hợp với đặc điểm sứ thanh hoa thời nhà Nguyên, xem trên tay có cảm giác gì không.” Cố Minh trên mặt thản nhiên, theo quán tính đưa tay trái ra, nhẹ nhàng xoa xoa đĩa sứ.

Cô không hề cho rằng một cái giá bày ra thế này thực sự có sứ thanh hoa thời nhà Nguyên, chẳng qua là trên đĩa có vết tích được phục chế khiến cô có chút không xác định.

Sứ thanh hoa chia thành hai loại, một loại là được nhập khẩu, một loại là sản phẩm trong nước, loại trước màu sắc tươi sáng mỹ lệ, hiện lên màu xanh biếc đậm tươi sáng, đặc biệt ở chỗ có lấm chấm màu đen, được gọi là “Hắc tỳ” (tì vết màu đen), khi dùng tay xoa xoa lúc có cảm giác men lam (thanh hoa), sau lại phát ra màu lam phiếm bụi, có màu lam hiện cùng màu bụi hoặc có màu lam lấp lánh màu bụi, đây là một điểm quan trọng cơ bản để phân biệt thanh hoa thời nhà Nguyên của Cảnh Đức Trấn.

Chỉ là Cố Minh chưa kịp cảm giác được xúc cảm ở ngón tay, đã phát hiện nơi tay trái chạm vào đĩa sứ đã bắt đầu tỏa nhiệt, đồng thời nhiệt độ không thấp, đáy lòng mơ hồ truyền ra tiếng thanh thúy phát ra từ đồ sứ thanh hoa, đủ để nói rõ đĩa sứ này là đồ cổ chân chính.

Cố Minh kinh hãi trong lòng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, thật không ngờ tay trái ngoại trừ cảm giác với vật bằng ngọc và bằng đồng, còn có cả cảm giác với đồ sứ, càng không nghĩ tới vật bị hư hại này thực sự là gốm sứ thanh hoa thời nhà Nguyên.

Điều duy nhất khiến cô thấy kỳ quái là nhiệt độ kia lại có thể bị đứt quãng, đặc biệt là lúc tay xoa nhẹ vào chỗ được phục chế, loại cảm giác đứt quãng này càng mãnh liệt.

Có phải chỗ được phục chế này bỏ thêm một cái gì đó khác, không thuộc về đồ cổ?

Tim Cố Minh đập nhanh, vô thức nhìn về phía bát sứ men màu, nói như vậy chẳng phải có thể phán đoán bát sứ men màu thời Khang Hi người kia nói là thật hay giả sao?

Lui một bước mà nói, thì không có cách nào dựa vào nhiệt độ trên tay để phán đoán chuẩn xác niên kỷ của bát sứ men màu, nhưng ít nhất có thể đoán nó cũng phải là hàng giả làm nhái hay không.

Bạch Phương Phương không biết trong lòng Cố Minh nghĩ gì, thấy Cố Minh sờ sờ đĩa sứ nửa ngày thì mở miệng nói, tự mình cũng duỗi tay ra: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Hai vị tiểu thư, đồ trên giá đó không thể tùy tiện chạm vào.” Chỉ là không đợi Bạch Phương Phương đυ.ng tay tới đĩa sứ, người đàn ông thô kệch vẫn đang canh cửa liền ngăn cô lại.



“Xin lỗi, chúng tôi chỉ hiếu kỳ một chút thôi.” Cố Minh lập tức hoàn hồn, rụt tay lại.

Bạch Phương Phương thấy thế cũng không nói thêm gì, trước áp lực từ người đàn ông thô kệch mang đến, lặng lẽ nhích về phía Cố Minh.

Người đàn ông thô kệch hừ một tiếng, dùng ánh mắt bảo hai người rời khỏi cách giá.

Không được phép mà tùy tiện chạm tay vào là các cô sai, cho nên đối mặt với sự ngăn cản của người này cũng không tiếp tục làm tới, chỉ có thể chán nản chạy về bên người giáo sư Trương.

Vừa vặn người giám định lúc trước và người đàn ông nhỏ bé kia đã gần như đã nhìn xong, hai người đều lẳng lặng ở một bên suy xét, lúc này giáo sư Trương rốt cuộc mới tóm được cơ hội tiến lên.

Cố Minh và Bạch Phương Phương cũng không ngốc, tự nhiên cũng theo sát giáo sư Trương bước tới, chỉ sợ bỏ lỡ bảo bối khó gặp này.

Giáo sư Trương vô cùng cẩn thận cầm trong tay bát sứ men màu để quan sát, cảm thụ xúc cảm khi xoa xoa. Đem cái bát lật lại, thấy trên mặt có bốn chữ màu lam “Khang Hi ngự chế”, viết bằng chữ Khải (một trong các cách viết chữ Hán cơ bản), trang nhã oai vệ, khuôn hình hợp lại bổ sung cho nhau.

“Men màu thời Khang Hi còn tồn tại rất ít, theo Cảnh Bảo Xương trong “Giám định đồ gốm sứ thời Minh Thanh”, hay văn thư ghi chép lại thì loại này rất ít, không phải là vật báu. Số vật phẩm được truyền lại đời sau không nhiều, phần lớn được bảo tồn ở Đài Loan. Viện bảo tàng Cố Cung lưu giữ nhiều đồ vật còn toàn vẹn, cũng chỉ sưu tầm được một chiếc bình nhỏ vân hoa sen màu tím, nhưng bởi mặt men bị thiêu chế ở nhiệt độ quá cao nên hiện nay màu đã nứt vỡ. Tục truyền rằng một bộ phận gốm sứ men màu đã bị lưu truyền ra ngoài khi vua Phổ Nghi đi chạy nạn, không biết cái bát này có phải là một trong những vật đó không.

“Giáo sư Trương, vật này rốt cuộc là thật hay giả?” Bạch Phương Phương thấp giọng hỏi.

Giáo sư Trươngkhông liếc mắt nhìn Bạch Phương Phương không đồng ý lắm, cũng không mở miệng trả lời, chỉ khẽ nhíu mày.

Cố Minh thận trọng quan sát một chút, phát hiện vẻ mặt giáo sư Trương trong lúc này có chút nghi hoặc không xác định, e rằng chỉ cầm bát men màu này trong tay trong chốc lát cũng khó phán đoán được thật giả.

“Có thể cho em nhìn xem được không ạ?” Cố Minh hít một hơi, đập đập lấy dũng khí, nói với giáo sư Trương.

Giáo sư Trương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đặt bát sứ cầm trong tay lên bàn, đồng thời nghiêm túc nhỏ giọng căn dặn: “Cẩn thận một chút.”

Cố Minh gật đầu, hai tay đồng thời cầm bát sứ lên, không cần biết bát sứ này là thật hay giả, Cố Minh tuyệt đối không có dũng khí lơ là, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô có thể sẽ gặp phiền phức lắm.

“Íiii!” Vừa cầm bát sứ men màu trên tay, Cố Minh không nhịn được mà thở dốc, làm cho những người bên cạnh vô cùng kinh ngạc mà chú ý tới.