Chương 6

6.

Trương Mẫn đầu óc trống rỗng, cũng may tay nhanh hơn não, ném hết mấy đạo cụ có được sau khi giải đố ra.

Vua Zombie đứng yên tại chỗ.

Hai người thở hổn hển.

"Tình huống gì đây?" Triệu Phiếm Châu có chút khó hiểu.

"Khụ..." Trương Mẫn nhẹ nhàng đẩy Triệu Phiếm Châu ra, cách xa cậu một chút lý trí mới quay trở lại: "Còn quản hắn ta sao... Chạy trước đã!"

Vua Zombie bị một màn kịch nội dung kỳ quái này làm cho tức giận, ngồi xổm tại chỗ bất bình.

Vất vả lắm mới được xuất hiện một lần... Còn bị ngược cẩu...

Ngược cẩu thì thôi đi, còn không bắt được người...

Sau khi vượt qua căn phòng cuối cùng, hai người rốt cuộc cũng rời khỏi nhà ma.

Còn chưa kịp ổn định hơi thở thì đã nhìn thấy một nhân viên tươi cười bước đến.

"Chúc mừng hai vị trở thành cặp khách hàng đầu tiên không bị Vua Zombie bắt kể từ khi chúng tôi khai trương đến nay~"

"Cảm ơn." Triệu Phiếm Châu lịch sự đáp lại.

"Chúng tôi đã chuẩn bị phần thưởng cho hai vị, xin mời đi theo tôi."

Cái gọi là phần thưởng, chính là một con mèo bông khổng lồ.

Triệu Phiếm Châu còn đưa nó lên so sánh với Trương Mẫn.

"Ha... Trông rất giống."

"Giống?" Trương Mẫn yên lặng siết chặt nắm tay.

Nhưng Triệu Phiếm Châu lại không sợ chết, còn nghiêm túc gật đầu.

Sau đó cánh tay bị đấm mạnh một quyền.

Triệu Phiếm Châu khoa trương "a" một tiếng.

Vừa mới thoát khỏi nhà ma, hai người cũng không còn sức lực, lại mang theo một con mèo bông lớn. Vì thế trò chơi cuối cùng cả hai đã chọn vòng đu quay.

Vòng đu quay chậm rãi lên cao, Trương Mẫn nhìn cảnh vật bên ngoài có chút xuất thần.

Từ khi anh bắt đầu nhận thức, đã bị yêu cầu trở thành người thừa kế hoàn hảo của tập đoàn Tứ Hải.

Cha anh luôn xem anh là một con rối, Ngô Thiên Hoa, người mẹ trên danh nghĩa của anh cũng luôn làm ngơ với anh.

Còn mẹ ruột của anh, Trầm Tú Chi, chỉ nghĩ làm sao mới có thể giúp anh đoạt được tập đoàn Tứ Hải.

Chỉ có hôm nay, anh mới là Trương Mẫn, một Trương Mẫn có thể tùy ý chơi đùa trong công viên giải trí này.

"Nghĩ gì vậy?" Triệu Phiếm Châu mỉm cười nhìn anh.

Trương Mẫn lắc đầu.

"Sao cậu lại dẫn tôi đến đây? Không sợ tôi thật sự không đến sao?"

"Không phải cuối cùng anh vẫn ở đây sao." Triệu Phiếm Châu thoải mái nói.

Kỳ thật cậu cũng không nắm chắc mười phần Trương Mẫn sẽ đến. Bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, chưa đủ để hiểu nhau, cũng chưa đủ để tin tưởng nhau.

May mắn thay, Trương Mẫn đã thật sự đến đây.

"Đã ổn hơn chút nào chưa?" Triệu Phiếm Châu nghiêm túc nhìn Trương Mẫn. Tối hôm qua anh tuyệt vọng lạnh lùng, nhưng đó là bí mật của anh, Triệu Phiếm Châu không muốn ép anh nói ra, chỉ có thể dùng cách ngốc nhất để giúp anh tạm thời quên đi những vết thương đó.

Trương Mẫn trầm mặc ôm chú mèo bông trong lòng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn."

Rõ ràng là một cậu sinh viên nhỏ hơn anh mấy tuổi, rõ ràng Trương Mẫn mới là người phá vỡ cuộc sống yên bình của cậu.

Nhưng cậu lại giống như ánh sáng mùa xuân, mang theo độ ấm, từng chút một xâm nhập vào thế giới của Trương Mẫn.

Vòng đu quay từ từ lên cao, khi lên đến điểm cao nhất, Triệu Phiếm Châu đã gọi tên anh.

"Trương mẫn."

"Ừm?"

Triệu Phiếm Châu nắm lấy tay anh.

Trương Mẫn giống như bị bỏng, run lên nhè nhẹ, nhưng cũng không vùng vẫy thoát ra.

Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, nhiệt độ trong mắt người nọ tựa hồ thiêu đốt anh.

Anh bối rối dời tầm mắt.

"Làm gì..."

"Không cần tiền lương nữa."

"...?"

Trương Mẫn không nghĩ tới cậu nghẹn nửa ngày chỉ để phun ra một câu tiền lương.

Triệu Phiếm Châu lại nói tiếp.

"Có thể để em ở lại nhà anh mãi mãi được không?"

"... Cậu nói nhảm gì vậy."

"Anh hiểu mà, Trương Mẫn."

"Cậu đừng nháo." Trương Mẫn rút tay ra, vẻ mặt thản nhiên: "Tôi không phải loại người như cậu nhìn thấy."

Không khí lại lâm vào trầm mặc.

Trước khi vòng đu quay dừng lại, Trương Mẫn nghe được một câu nói nghiêm túc của Triệu Phiếm Châu.

"Em sẽ khiến anh tin em."

Trương Mẫn không biết anh có nên tin vào cậu nhóc này hay không.

Nhưng nhịp tim không thể kiểm soát được mà đập loạn.

Sau khi về đến nhà, Trương Mẫn ngoài miệng nói ghét bỏ, cuối cùng vẫn ôm mèo bông vào phòng ngủ.

Triệu Phiếm Châu ở bên ngoài gõ cửa.

"Làm gì?"

"Lát nữa em phải đến chỗ thực tập nộp tài liệu, tối em về nấu cơm."

"Ừm..."

Trương Mẫn ngồi trên giường, vuốt ve tai của chú mèo bông trong lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.

"Ai quan tâm chứ..."

Khi Triệu Phiếm Châu mua đồ ăn trở về, Trương Mẫn mặc một bộ đồ ngủ ngắn ngồi trên sô pha. Thấy cậu bước vào, ánh mắt cố gắng giả vờ như đang chăm chú xem TV.

Rõ ràng vừa nãy còn nhìn chằm chằm ra cửa.

Triệu Phiếm Châu xách đồ ăn vào bếp, nói với anh: "Đói không? Em không quen siêu thị bên này nên về muộn."

Trương mẫn "ừ" một tiếng: "Không đói."

Nhưng mắt lại vô thức liếc vào trong bếp.

Triệu Phiếm Châu lấy ra một quả táo, rửa sạch rồi đưa cho anh: "Ăn táσ ɭóŧ dạ trước đi."

Trương Mẫn nhận lấy, cắn một miếng.

Giòn, cũng rất ngọt.

Tiếng rửa rau cắt rau trong bếp truyền ra, Trương Mẫn vốn cũng không để ý đến TV, lúc này càng ngồi không yên, chậm rãi đứng dậy đến nhà bếp xem thử, trên tay vẫn còn cầm quả táo cắn dở.

Nhìn một lát, không nhịn được ghét bỏ nói: "Cậu cắt chậm quá."

Triệu Phiếm Châu cũng không tức giận, ôn nhu lên tiếng: "Lần đầu em làm, chưa quen lắm."

Nhìn ra được là không quen, bên cạnh còn có một quyển sách nấu ăn.

Trương Mẫn hiếm khi suy nghĩ lại, cảm thấy hình như mình có chút cố tình gây sự. Nhìn đồ ăn còn lại bên cạnh: "Tôi giúp cậu nhé?"

"Được, vất vả rồi~"

Ba phút sau, Triệu Phiếm Châu cảm thấy cậu đã ra một quyết định sai lầm.

Người nào đó rửa rau, thật giống như cùng rau đánh nhau một trận.

Đã vậy còn đánh thua.