Chương 11

"Đó là lỗi của bọn họ."

Triệu Phiếm Châu ngồi xổm trước người Trương Mẫn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Đừng vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình."

Trương Mẫn bật khóc.

Triệu Phiếm Châu khẽ thở dài, Trương Mẫn rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cậu thấp giọng dỗ anh: "Được rồi được rồi, đừng khóc. Khóc sưng mắt ngày mai làm sao ra ngoài?"

"Với bộ dạng này ngày mai vốn..." Trương Mẫn cứng đờ.

Triệu Phiếm Châu nghiêng đầu, hôn lên cổ anh.

"Triệu... Triệu Phiếm Châu."

"Hửm?" Hơi thơi ấm áp cùng thanh âm rung động phả lên da thịt trên cổ, Trương Mẫn mềm nhũn, theo bản năng dựa vào Triệu Phiếm Châu.

"Cậu... Làm gì vậy?"

Lại bị hôn một cái.

Trương Mẫn không còn chút sức lực nào, muốn đẩy Triệu Phiếm Châu ra, nhưng bàn tay vươn ra lại giống như một chú mèo nhỏ mềm mại khoát lên vai cậu, hoàn toàn vô lực.

Tai và cổ đều ửng hồng.

Triệu Phiếm Châu còn xấu xa vươn lưỡi liếʍ.

"Ưʍ..." Trương Mẫn vội vàng che miệng, ngăn lại thanh âm quá mức xấu hổ của chính mình.

"Thật đáng yêu." Triệu Phiếm Châu buông lỏng tay, nhìn Trương Mẫn đang che miệng, trừng to mắt nhìn cậu.

Đôi mắt vừa mới khóc xong vẫn còn phiếm hồng, tràn đầy nỗi khϊếp sợ, xấu hổ. Nhưng cậu không có nửa điểm chán ghét.

Triệu Phiếm Châu cong môi, muốn khi dễ Trương Mẫn, đè anh xuống sô pha, hôn xuống.

Trương Mẫn chưa từng có trải nghiệm như vậy.

Ban đầu anh còn đẩy nhẹ ngực Triệu Phiếm Châu vài cái, đến cuối cùng chỉ có thể để tùy ý anh muốn làm gì thì làm, mềm thành một đoàn.

Trải qua một nụ hôn, cả hai đều thở dốc.

"... Đủ rồi." Trương Mẫn bị câu nói của chính mình làm cho chấn kinh.

Thanh âm giống như nũng nịu này thật sự là của anh sao?!

Quả nhiên, Triệu Phiếm Châu hai mắt sáng ngời, vươn tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của Trương Mẫn.

"Còn muốn..."

Trương Mẫn bị Triệu Phiếm Châu bế vào phòng ngủ, đã không còn sức để suy nghĩ.

... Cậu mua bao từ khi nào?!!

Triệu Phiếm Châu dành cả để cho anh thấy... Thể lực của nam sinh viên đương thời.

Trương Mẫn không biết kết thúc lúc nào, chỉ biết cuối cùng Triệu Phiếm Châu ôm anh vào phòng tắm, cúi đầu hôn lên vết bầm trên vai. Anh thấy biểu tình đau lòng của Triệu Phiếm Châu, chủ động ngẩng đầu hôn cậu.

Sau đó...

Lúc nãy nói lần cuối cũng không tính nữa.

Con cún gạt người!

Đến khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Trương Mẫn cố gắng mở mắt ra, thấy Triệu Phiếm Châu nằm bên cạnh mỉm cười nhìn mình.

"Chào buổi sáng Thỉ Thỉ~"

??!!!

Thỉ Thỉ? Thỉ gì cơ? Cậu còn có mèo khác bên ngoài?

Trương Mẫn giương móng vuốt muốn đánh cậu

Triệu Phiếm Châu bắt lấy cổ tay anh, đưa lên môi hôn: "Sao vừa thức dậy đã nổi giận rồi?"

"Thỉ Thỉ là ai!" Vốn là lời chấn vấn, phối hợp với thanh âm khàn khàn, liền mang vài phần ý tứ không thể nói rõ.

Triệu Phiếm Châu hai mắt tối sầm.

"Mới đó đã quên rồi? Xem ra chúng ta có thể, nhớ lại một chút."

Trương Mẫn chống lên ngực Triệu Phiếm Châu tránh cho cậu lại nhào qua, đột nhiên nhớ lại.

Tôi hôm qua...

Đến cuối cùng, anh ôm lấy Triệu Phiếm Châu mà khóc.

Triệu Phiếm Châu vì muốn dỗ anh, loại xưng hô nào cũng gọi ra hết...

Bảo bối, Tiểu Mẫn, Mẫn Mẫn...

Anh vừa nức nở vừa cắn lên xương quai xanh của cậu: "Không được gọi là Trương Mẫn, tôi không phải Trương Mẫn."

"Ừm." Triệu Phiếm Châu xoa xoa cổ anh, không cho mèo nhỏ nào đó dùng xương quai xanh của mình để mài rằng:: "Vậy gọi là gì?"

"Tôi... Tên thật là Trương Thỉ..."

Ồ. Hóa ra Thỉ Thỉ là gọi anh.

Vậy thì không sao.

Trương Mẫn thu hồi móng vuốt, muốn ngồi dậy, nhưng mới đứng dậy được một nửa liền cảm thấy eo và chân mềm nhũn, ngã trở về.

...

Anh nghiến răng.

Triệu Phiếm Châu vội xoa eo cho anh: "Trưa nay ăn gì? Ra ngoài ăn hay nấu ở nhà?"

"Anh. Ra. Ngoài. Được. À?"

Vết thương trên mặt thật ra cũng rất dễ giải quyết... Đeo khẩu trang đội mũ là che khuất, vấn đề hiện tại anh đến cả rời giường còn không được, nói gì đến ra ngoài.

"Được được được, là em sai." Triệu Phiếm Châu vui vẻ nhận lỗi: "Vậy anh muốn ăn gì? Em đi mua."

Trương Mẫn không khách khí chọn toàn là những món ăn khó làm.

Mèo nhỏ xù lông rồi.

Triệu Phiếm Châu vừa mới ra ngoài, điện thoại Trương Mẫn liền vang lên.

Là Tiêu Chính Nam.

"A?! Trương tổng, bên khách sạn nói hôm nay anh nhờ thư ký báo lại là không thị sát, làm sao vậy? Là Triệu... Triệu tiên sinh xảy ra vấn đề gì sao?"

"Không liên quan đến em ấy." Trương Mẫn nhíu mày.

Người này sao lại giống mẹ anh vậy. Không phải nói nghỉ ngơi cho tốt sao? Quản nhiều như vậy.

"Ồ, vậy thì tốt rồi..." Tiêu Chính Nam thở ra một hơi.

"Nhưng mà Trương tổng, bên phía khách sạn còn nói... Hôm nay chủ tịch đến, hỏi rất nhiều, bên phía văn phòng cũng đi, mở cuộc họp cùng với các cổ đông. Xảy ra chuyện gì rồi?"

Từ khi Trương Mẫn nắm quyền, Trương Kính Trung đã lâu rồi không hỏi chi tiết của công ty, đột nhiên làm vậy, trong công ty đương nhiên bàn tán xôn xao.

Trương Mẫn vô cùng bình tĩnh: "Chắc là thảo luận xem làm sao cắt chức tôi."

"Trương tổng? Anh đừng dọa tôi?"

"Dọa cậu làm gì." Trương Mẫn xem thường. "Không đợi đến khi cậu nghỉ ngơi xong quay lại, công ty đã đổi chủ rồi."

Trương Mẫn vất vả trở mình trên giường, ngữ khí thiếu kiên nhận: "Nghỉ phép cho tốt đi, không còn việc gì thì cúp máy đây."