Triệu Phiếm Châu luôn là người nói là làm, nên lúc này cậu có chút đắc dĩ đứng ở cửa khởi hành của sân bay, Chu Tiêu đã khóc cạn nước mắt treo trên người cậu, còn có một ánh mắt xấu hổ không biết nên để đâu của Trương Mẫn. Hành lý của Chu Tiêu không ít, Triệu Phiếm Châu định thuê xe cho tiện, nhưng vấn đề là cậu không biết lái xe, vì thế mới có cảnh tượng Trương Mẫn đứng một bên luống cuống tay chân.
Chu Tiêu cầm vé máy bay và hộ chiếu trong tay, phía sau là hai chiếc vali, tư thế tiêu chuẩn của một người sắp đi xa. Dọc đường đi cô đã có chút nghẹn ngào, rời xa thành phố quen thuộc, rời xa người thân, rời xa người mình thích nhiều năm, người lẽ ra phải trở thành bạn trai thậm chí là chồng của mình tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì, cuối cùng đến sân bay cô cũng không nhịn được nữa, đứng trước quầy làm thủ tục ôm Triệu Phiếm Châu mà khóc.
Triệu Phiếm Châu vốn nên là người yêu của cô, cậu đứng thẳng người, để Chu Tiêu nhỏ nhắn có thể rút vào ngực cậu, khóc ướt vạt áo sơ mi, đôi tay xinh đẹp do dự bao lấy cô gái khóc đến đáng thương, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng. Đáng tiếc thời gian sẽ không vì khoảnh khắc ôn nhu này mà dừng lại, tiếng loa phát thanh lạnh lùng nhắc nhở hành khách trên chuyến bay mau chóng làm thủ tục kiểm tra an ninh, Chu Tiêu cuối cùng cũng nhận ra rằng cô không thể không rời đi.
Cô gái nhỏ rời khỏi vòng tay ấm áp, hai mắt ngấn lệ, ngẩng cao đầu, lời nói ra tựa như van xin: "Trước khi đi có thể hôn tôi không."
Thanh âm không lớn, nhưng Trương Mẫn có thể nghe thấy rõ ràng, lúc này trong lòng anh lo lắng như kiến đang bò trên chảo nóng, hận không thể niệm chú biến mình ra khỏi sân bay, hoặc là tàn nhẫn hơn một chút, để mình không nghe thấy cũng không nhìn thấy, miễn sống qua thời khắc này là được. Chàng trai cao lớn vuốt ve gương mặt đẫm lệ của Chu Tiêu, cúi người. Một nụ hôn sắp diễn ra ở đây, một nụ hôn giữa hai người yêu nhau nhiều năm, một nụ hôn giữa hai người khác giới, một nụ hôn quang minh chính đại, một nụ hôn do hai người cùng thực hiện, đáp trả lẫn nhau, so với nụ hôn vụиɠ ŧяộʍ hèn mọn đơn độc trong căn phòng tối kia, không biết cao quý hơn bao nhiêu lần. Trương Mẫn cảm thấy mình nên nhìn đi nơi khác, nhưng anh lại luyến tiếc. Anh muốn xem khi Triệu Phiếm Châu hôn người khác trông như thế nào, một lần là đủ rồi, xem một lần là đủ rồi.
Đáng tiếc phải khiến anh thất vọng, ngay khi anh nín thở nhìn mặt cậu cách Chu Tiêu ngày càng gần, môi Triệu Phiếm Châu lại không di chuyển theo quỹ đạo mà anh dự đoán, hai cánh môi xinh đẹp dừng lại trên gương mặt mịn màng của cô gái, tựa như chuồn chuồn lướt nước, đến cả bong bóng nước cũng không bị đâm thủng. Triệu Phiếm Châu đứng thẳng người lau nước mắt cho Chu Tiêu: "Ở nước ngoài cố gắng học tập, chăm sóc tốt cho bản thân."
Sau khi tiễn Chu Tiêu đi, Trương Mẫn ngược lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, anh mang theo tâm tình phức tạp sống sót sau tai nạn bước đến trước mặt Triệu Phiếm Châu, xoay người lại nhẹ giọng hỏi: "Có buồn không?"
Triệu Phiếm Châu mỉm cười: "Anh đã hỏi câu này rồi." .
TruyenHD"Vậy --- Dù sao chúng ta cũng bỏ tiền thuê xe rồi, buổi chiều không có việc gì, có muốn đi hóng gió không?"
"Luận văn của anh..."
"Đi hay không." Trương Mẫn dừng bước nhìn người trong lòng, đôi mắt tròn xoe như một chú cún nhỏ lanh lợi đang ngậm một quả bóng chày màu xanh trong miệng hỏi chủ nhân có muốn ném nó cho mình bắt không, mà chủ nhân có lòng tốt nhận bóng, giơ tay lên --- Bóng bay đi.
"Đi."
Gần sân bay không phải là nơi phồn hoa, rất ít các tòa nhà cao tầng, thay vào đó là con đường thẳng tắp rộng lớn bên cạnh những cây dương cao lớn, xinh đẹp tràn đầy sức sống, giống như Triệu Phiếm Châu vậy. Triệu Phiếm Châu ngồi ở ghế phụ lái, cửa sổ bị cậu mở ra một khe nhỏ, gió ấm áp thổi vào, ánh nắng chia khuôn mặt cậu thành nhiều phần hoàn mỹ sáng tối khác nhau. Trương Mẫn đang lái xe liếc mắt nhìn cậu, trong lòng cảm xúc dâng trào, vươn một tay kết nối bluetooth, âm nhạc lập tức vang lên trong một buổi chiều cuối hạ đầu thu, ngón tay Trương Mẫn gõ nhẹ vào vô lăng, thoải mái ngâm nga theo giọng ca sĩ.
"Xin hãy cho anh thời gian để hát lên một khúc ca
Biến cái ôm nồng ấm này thành mãi mãi
Trong vòng tay anh em sẽ luôn được ngon giấc
Nếu em muốn lãng quên, anh cũng sẽ để ký ức kia tan biến."
"Anh cũng thích Châu Kiệt Luân?" Triệu Phiếm Châu nghiêng đầu hỏi anh, ánh sáng và bóng tối, đẹp đến không nói nên lời.
Trương Mẫn đột nhiên đỏ mặt, có chút không được tự nhiên sờ sờ tai: "Thích, nhưng tôi hát không hay..."
"Không." Triệu Phiếm Châu đóng cửa sổ lại, tiếng gió vù vù biến mất, trong không gian nhỏ hẹp Trương Mẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, sau đó nghe Triệu Phiếm Châu nói: "Anh hát rất hay."
Không biết bọn họ đã lái xe dọc con đường này bao lâu, đột nhiên nhìn thấy một sân chơi cũ kỹ bên đường. Trong thành phố có rất nhiều công viên giải trí hiện đại mới được xây dựng, đầy đủ tiện nghi, giá cao ngất ngưỡng, chơi một trò chơi hai phút phải xếp hàng hai giờ, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người không biết mệt. Công viên giải trí này rất ít người, trước cửa vắng vẻ đặt một vài món quà rẻ tiền cùng một chùm bóng bay, còn có một vài ông lão chơi cờ dưới bóng râm, vừa phe phẩy quạt vừa suy nghĩ xem nước cờ tiếp theo phải đi thế nào.
Trương Mẫn dừng xe, do dự một chút, có phần khó mở miệng: "Chúng ta... Có thể vào xem thử được không? Trước giờ tôi từng đến công viên giải trí."
Triệu Phiếm Châu sững sờ, sau đó cúi đầu, Trương Mẫn nghi hoặc không biết cậu đang làm gì thì thấy bả vai người nọ run lên, nhất thời có chút mất mặt: "Cậu cười tôi!"
"Không có." Lát sau Triệu Phiếm Châu mới ngồi thẳng người lại, khóe miệng lưu lại ý cười khiến Trương Mẫn thất thần: "Không phải cười anh, tôi cũng chưa từng đến công viên giải trí."
"Vậy..."
"Đi thôi."
Công viên giải trí này trước sau như một, cũ kỹ đổ nát, giá vào cửa bốn mươi tệ rõ ràng là khá đắt. Tàu cướp biển phai màu nghiêm trọng, cầu nhảy đã gỉ sét, đi một vòng cũng chỉ có tàu lượn là còn mới, cũng không cần phải xếp hàng.
"Muốn ngồi không?" Nhân viên công tác đã lâu không có khách ghé thăm tử khí trầm trầm, giúp hai người bảo quản đồ đạc xong liền sắp xếp chỗ ngồi cho họ. Nhân viên hỏi hai người muốn ngồi phía trước hay phía sau, phía trước cảnh đẹp, phía sau kí©h thí©ɧ, hai người không hẹn mà cùng chọn phía trước. Khi tàu lượn chạy về phía trước Trương Mẫn có chút khẩn trương, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, nắm thanh an toàn cũng có chút trơn trượt. Tàu lượn nhanh chóng lên đến điểm cao nhất, Trương Mẫn còn chưa kịp hít sâu một hơi thì đã lao xuống, cảm giác mất trọng lượng khiến anh vừa khó thở vừa vui sướиɠ, nhắm mắt lại không ngừng hét lên. Sau khi vượt qua ngã rẽ thứ ba, anh cảm giác có người đang nắm lấy tay mình, anh miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy Triệu Phiếm Châu đang cố gắng lớn tiếng nói với anh: "Nhìn kìa --- Mở mắt ra ---" Có lẽ anh bị sự tiếp xúc da thịt ngắn ngủi này làm cho mất khôn, thật sự làm theo, mở to mắt nhìn về phía trước, khung cảnh trước mắt lại khiến anh không thở nổi.
Không biết hai người đã vào đường hầm từ lúc nào, bên trong có rất nhiều ánh đèn rực rỡ, màu sắc thay đổi theo tốc độ di chuyển của bọn họ, nhuộm thành một dải sáng, giống như hang động mà rồng dùng để cất giấu bảo vật, lấp lánh sáng ngời, đẹp đến nỗi khiến anh ngây ngốc. Đến khi xuống đất Trương Mẫn vẫn còn hồi tưởng cảnh sắc bên trong kia, còn đẹp hơn cả cực quang ở Iceland, thứ duy nhất có thể so sánh là đôi mắt của Triệu Phiếm Châu.
Nhân viên có vẻ buồn ngủ trả lại đồ cho hai người, kéo ra một bức ảnh dưới chiếc máy tính để bàn nặng nề: "Khoảnh khắc đẹp nhất của tàu lượn siêu tốc, muốn không, hai mươi tệ một tấm." Hay thật, đắt bằng một nửa vé vào cửa. Triệu Phiếm Châu híp mắt nhìn thoáng qua, ngồi trên tàu lượn thì có gì đẹp chứ, dù là hai người vô cùng đẹp trai cũng không được. Triệu Phiếm Châu lắc đầu nói cảm ơn rồi rời đi, ánh mắt Trương Mẫn lại dán vào bức ảnh --- Máy ảnh chụp được chính xác khoảnh khắc Triệu Phiếm Châu nắm lấy tay anh, thoạt nhìn, thoạt nhìn giống như bọn họ đã nắm tay nhau trên tàu lượn.
Khi Triệu Phiếm Châu đang ngồi trên ghế đá nhỏ nghỉ ngơi, Trương Mẫn nói muốn đi vệ sinh, lúc quay lại trời đã sập tối, vòng đu quay và ngựa gỗ được thắp sáng bằng ánh đèn nhỏ, mờ ảo lãng mạn. Trương Mẫn không nỡ rời đi, nhưng cần phải trả xe đúng giờ quy định, không còn cách nào đành phải về nhà. Về đến nhà cũng không muộn lắm, Triệu Phiếm Châu chưa muốn ngủ, chợt hỏi Trương Mẫn có muốn xem phim không, Trương Mẫn không dám biểu hiện rất vui, cắn môi giả vờ miễn cưỡng gật đầu: "Chúng ta xem gì đây?"
"Xem Xuân Quang Xạ Tiết lần trước anh nói đi."
Trương Mẫn chưa bao giờ cảm thấy xem phim lại giày vò như vậy, mở đầu bộ phim là cảnh một đôi đồng tính làʍ t̠ìиɦ trên giường suýt chút nữa khiến anh nhảy dựng lên nói Triệu Phiếm Châu đừng xem. Nhưng Triệu Phiếm Châu cũng không có phản ứng gì quá lớn, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, mà tự tôn của Trương Mẫn lại lần nữa bay mất khi hai nhân vật chính sửa mái nhà. Triệu Phiếm Châu hắng giọng: "Anh xem phim này để học sửa mái nhà?"
Trương Mẫn cúi đầu xấu hổ "ừm" một tiếng, lại nghe thấy Triệu Phiếm Châu bật cười: "Bảo sao không học được."
Phim kết thúc, kết cục người có tình không thành quyến thuộc khiến hai người đều trầm mặc, Trương Mẫn không dám hỏi Triệu Phiếm Châu cảm thấy thế nào, cậu đã lên tiếng trước: "Bài hát lúc bọn họ khiêu vũ trong bếp rất êm tai, anh có biết nó tên gì không?"
"Tên là Happy Together." Trương Mẫn nói.