Đây là lần đầu tiên Trương Mẫn đến phòng thí nghiệm của trường, anh học khoa Kinh tế, cách khoa Y một khoảng khá xa, người ở đó thường mặc áo blouse trắng đẩy xe đẩy ra vào phòng thí nghiệm, sắc mặt mỗi người hoặc là nghiêm túc, hoặc là trắng bệch, đều không đẹp chút nào. Trương Mẫn băng qua hành lang, dựa theo địa chỉ mà Triệu Phiếm Châu đưa, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm đến của mình. Anh bước nhanh hơn, muốn trực tiếp vào nhưng lại có tâm tư nhỏ không thể nói ra, anh lén lút ghé sát vào cửa thủy tinh, dùng tay che bớt ánh sáng rồi nhìn vào, quả nhiên thấy được Triệu Phiếm Châu đang chăm chú làm thí nghiệm.
Đẹp trai quá. Trương Mẫn nuốt một ngụm nước miếng sinh lý, không nhịn được lại đưa mặt lại gần cửa kính hơn một chút. Tuy rằng bình thường Triệu Phiếm Châu cũng thích mặc đồ trắng, nhưng áo sơ mi trắng hay áo thun trắng gì đó cũng đều không thể sánh bằng áo blouse trắng. Cậu đứng đó nhìn dụng cụ trên bàn, áo blouse trắng tôn lên vóc dáng xinh đẹp cùng đôi chân dài, trong túi trước ngực còn có một chiếc bút máy màu đen. Lại nhìn lên mặt cậu, một chiếc kính bảo hộ trong suốt trên gương mặt nhỏ nhắn, cơ hồ che khuất gần hết nửa khuôn mặt, ánh mắt dưới tròng kính bảo hộ giống như một chú bướm nhỏ, mỗi lần chớp mắt tựa như mỗi lần vỗ cánh, vô cùng xinh đẹp.
Trương Mẫn cổ họng khô khốc, quyết định đẩy cửa vào, lại bị cảnh tượng trong phòng thí nghiệm làm cho dừng lại, thậm chí còn lùi về sau hai bước để quan sát rõ tình hình bên trong. Đó là một nữ sinh tóc màu hạt dẻ, mắt to, không quá cao, vòng ra sau lưng Triệu Phiếm Châu nghịch ngợm che hai mắt cậu lại. Triệu Phiếm Châu vươn tay gỡ đôi tay nhỏ của cô xuống, bất đắc dĩ nói gì đó, khoảng cách quá xa, còn cách một cánh cửa, Trương Mẫn không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng anh vô thức cảm nhận được trái tim rung động hai nhịp rồi chìm xuống biển sâu, bay lên rồi đột ngột rơi xuống theo từng đợt sóng biển. Nữ sinh kia đã buông tay, đứng bên cạnh Triệu Phiếm Châu, cô thấp hơn cậu một cái đầu, dựa vào bàn nói gì đó rất vui vẻ. Trương Mẫn không định trốn nữa, đẩy cửa bước vào, còn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bày ra khí thế của chính thất, đặt văn kiện lên bàn Triệu Phiếm Châu, kèm theo một nụ cười hoàn mỹ nửa thật lòng nửa khách khí: "Tôi đã mang thứ cậu để quên ở nhà đến cho cậu đây."
"Được." Triệu Phiếm Châu nghi hoặc nhìn người bạn cùng phòng cười đến rạng rỡ bất thường: "Phiền anh rồi, cảm ơn."
"Với tôi mà..." Nửa câu sau "nói cảm ơn cái gì" còn chưa kịp nói xong, nữ sinh bên cạnh đã đến vẫy tay chào hỏi: "Anh chính là bạn cùng phòng của Phiếm Châu sao! Đàn anh Trương Mẫn? Em là Chu Tiêu, bạn của Trương Mẫn." Trương Mẫn bị cắt ngang, cũng đành gật đầu coi như đáp lại, bất quá không muốn nói chuyện với cô, trong lòng phảng phất một cảm giác gì đó khó hiểu. Hình như Triệu Phiếm Châu từng nhắc đến anh với cô, nhưng trước giờ cậu chưa từng nhắc đến người tên Chu Tiêu này với anh, điều này có nghĩa là... Anh khá quan trọng với cậu?
Phàm chuyện đáng sợ nhất chính là trong lòng người đặt câu hỏi đã tự có đáp án cho chính mình, Trương Mẫn hoàn toàn quên mất mới mấy phút trước Chu Tiêu đã thân mật che mắt Triệu Phiếm Châu, tìm lại được chút tự tin. Anh không nán lại lâu, bột giặt mua trên mạng đã về tới rồi, anh nóng lòng muốn chinh phục chiếc máy giặt kỳ lạ kia, vì thế lịch sự tạm biệt hai người. Đi trên con đường quen thuộc, trở về căn phòng cũ kỹ chật hẹp kia, vụng về dùng chậu lấy nước rồi đổ vào máy giặt vì ống nước đã bị hỏng.
Không có sách hướng dẫn sử dụng máy giặt --- Cái máy này có lẽ còn lớn tuổi hơn anh, cho dù có sách thật thì chắc cũng đã sớm mục thành một đống giấy vụn rồi, Trương Mẫn mở điện thoại, lên Baidu tra cách sử dụng, mới làm đến bước thứ ba theo như video thì Triệu Phiếm Châu đã trở về.
Trương Mẫn vội chào hỏi cậu, Triệu Phiếm Châu gật đầu rồi đến xem thử, lại nhìn thấy trong máy giặt ngoại trừ áo sơ mi cùng quần jeans còn có quần áo cá nhân khác.
Cậu nhíu mày, vươn tay lấy qυầи ɭóŧ bên trong ra ném vào chậu, ngữ khí có chút không vui: "Qυầи ɭóŧ không thể giặt bằng máy giặt."
"Hả? À, vậy... Cậu để vào chậu đi rồi lát nữa tôi giặt cho?" Trương Mẫn đứng đó, máy giặt vừa mới khởi động thành công trào ra rất nhiều bọt, anh ngơ ngác đứng bên cạnh, thiếu một cái tạp dề nữa liền biến thành Điền Loa cô nương.
"?" Triệu Phiếm Châu có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn anh một cái: "Qυầи ɭóŧ tôi tự giặt, anh đừng động."
"Ồ..." Trương Mẫn không hề vì tình tiết xấu hổ này mà mất vui, ngược lại chuyển sang giọng điệu lấy lòng: "Ngày mai tôi không có việc gì, cậu cũng không có tiết đúng không? Chúng ta có thể cùng đi mua đồ ăn."
"Được." Triệu Phiếm Châu đồng ý như đã hứa từ trước, dừng lại một chút rồi nói một câu cảm ơn: "Việc giặt quần áo phiền anh rồi."
"Không phiền." Trương Mẫn cười lộ ra hàm răng xinh đẹp đều đặn: "Nấu cơm cũng phiền cậu rồi."
Ngày mốt là sinh nhật Trương Mẫn, anh khó mà không mong đợi. Đây là lần sinh nhật đầu tiên không ở nhà, không cần ngồi với gia đình trong phòng khách lộng lẫy nguy nga, trên một chiếc bàn ăn rộng lớn chỉ cần nói nhỏ một chút liền không thể nghe thấy, cắt bánh trong không khí lạnh như băng, không cần phải ước một điều ước không thể thực hiện đượ trước áp lực của cha mẹ, không cần giả vờ sinh nhật rất vui. Sinh nhật năm nay có một người bạn cùng phòng mới, Trương Mẫn ôm chăn, kiềm chế lắm mới không lăn qua lăn lại trên giường --- Có thể anh sẽ có một chiếc bánh sinh nhật nhân bơ, có một chiếc đèn xông tinh dầu hương sả làm quà sinh nhật, tốt thêm chút nữa thì sẽ có một bát mì trường thọ ---- Anh chưa bao giờ được nếm thử món này trong những lần sinh nhật trước, thật ra, khao khát của anh đối với miếng bít tết đắt tiền cùng rượu vang đỏ sang trọng cũng không lớn bằng một nửa bát mì trường thọ.
Ngủ đi, ngủ đi. Trương Mẫn nghĩ, ngày mai là có thể cùng đi mua đồ ăn.
Định luật Murphy nói rằng chuyện chúng ta càng muốn né tránh thì sẽ càng dễ xảy ra, khi Trương Mẫn mang đôi mắt thâm quầng cùng tinh thần uể oải đi phía sau Triệu Phiếm Châu, anh vô cùng chắc chắn chứng thực quan điểm này. Tối qua anh mất ngủ, đợi đến lúc nhắm mắt lại được thì trời đã sáng, chỉ lát sau Triệu Phiếm Châu liền gọi anh dậy đi chợ.
Triệu Phiếm Châu thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, vừa chờ anh đánh răng vừa nói muốn mua thịt và rau thì nhất định phải đi thật sớm, vào sáng sớm mấy chủ quán tốt bụng lắm, đều sẽ tặng thêm một ít rau thơm hoặc là ớt, Trương Mẫn đánh răng, vừa nghe vào tai phải thì đã ra tai trái, chỉ còn lại năm chữ to "Mình rất thích em ấy". Khát vọng về cuộc sống gia đình của anh còn nồng cháy hơn cả anh tưởng tượng, thời điểm cùng Triệu Phiếm Châu đi chợ trên nền đất không được sạch sẽ lắm mới biết "khói lửa nhân gian" hoàn toàn không phải là văn học nghệ thuật của giới trẻ, hóa ra thật sự có một người có thể khiến anh yên tâm và thoải mái như vậy, giống như một chú cừu non đã được thuần hóa, không muốn đi đâu ngoại trừ ở bên cạnh cậu.
Anh chọn vài món mình muốn ăn, khoai từ và nấm mèo để xào, cà chua để nấu canh, đương nhiên không thể thiếu thịt, anh đứng trước quầy thịt bò hai mắt mong chờ hỏi Triệu Phiếm Châu có thể làm bít tết không, sau khi nhận được câu trả lời liền yêu cầu ông chủ cắt cho anh miếng thịt ngon nhất. Anh chưa bao giờ vui vẻ đến vậy, chưa bao giờ cảm nhận được mình đang thật thật sự sống trên đời, thậm chí là được người khác yêu thương.
Khi anh đang tiếp tục lựa rau thì bị Triệu Phiếm Châu ngăn lại, cậu nói hôm nay không ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, đợi lần sau rồi mua, nguyên liệu tươi mới thì sẽ ngon hơn.
Trương Mẫn có chút luyến tiếc buông bó măng tây xanh nhạt trong tay: "Hôm nay không ăn hết có thể để mai ăn..."
"Ngày mai không ở nhà nấu cơm." Triệu Phiếm Châu lấy bó măng tây ra đặt lại chỗ cũ, nhìn anh đang bĩu môi: "Lần sau lại mua."
"Vậy được." Trương Mẫn đáp ứng, trong lòng như sắp nở hoa. Đúng rồi, có lẽ ngày mai cậu muốn chúc mừng sinh nhật anh, lại là cuối tuần, ra ngoài ăn một bữa thật ngon cũng tốt. Anh phủi đất dính trên tay trong lúc lựa măng tây, trong lòng tính toán xem nhà hàng nào ăn ngon, trong thẻ vẫn còn không ít tiền, ăn một bữa hoàn toàn không thành vấn đề.
Buổi tối còn phải ăn mì trường thọ. Trương Mẫn sắp xếp rõ ràng ngày này, lần đầu tiên hận thời gian sao lại trôi chậm như vậy.