Chuyện sửa lại mái nhà này nhìn thấy trong phim và thao tác trong thực tế hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, Trương Mẫn lẽ ra nên nghĩ tới nó sớm hơn. Anh ngồi xổm một bên nhìn Triệu Phiếm Châu dùng xẻng nhỏ trát xi măng, tưởng tượng đến hai bắp tay cùng làn da trắng sáng của cậu lộ ra dưới chiếc áo thun trắng sau khi giội nước, dương quang rực rỡ giống như trong phim điện ảnh, làm cho người ta mê muội. Triệu Phiếm Châu mặc áo sơ mi màu lam nhạt, tựa hồ không chịu được ánh sáng mạnh quá lâu, rũ mắt, cậu có hai hàng mi hình cánh quạt, chớp một chút liền giống như cánh bướm bay lên trong rừng mưa.
Không phải Trương Mẫn không giúp, sau khi tự tin nói rằng mình đã thấy người khác sửa mái nhà rồi, anh đã trở về phòng xem đi xem lại đoạn phim trong "Xuân Quang Xạ Tiết" rất nhiều lần, đáng tiếc chỉ nhớ được hình ảnh hai nhân vật chính triền miên dưới ánh mặt trời. Anh xách chiếc xô nhỏ đựng xi măng lên mái nhà muốn giúp một tay, đến lúc lau mồ hôi lại làm dính xi măng lên mặt, giống như một chú mèo nhỏ đang uống trộm sữa, Triệu Phiếm Châu nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh vài giây, vươn tay: "Đưa tôi, tôi làm cho."
Đến khi sắp làm xong mà áo sơ mi của Triệu Phiếm Châu vẫn còn sạch sẽ như mới, Trương Mẫn hoài nghi cậu có bệnh sạch sẽ, buồn rầu lên mạng chọn bột giặt thật kỹ, hy vọng lần đầu tiên giặt quần áo cho hai người có thể làm tốt một chút.
"Được rồi." Triệu Phiếm Châu ném xẻng vào xô, chỗ bị nứt đã được trát lại bằng phẳng, cậu cẩn thận vuốt phẳng lại vạt áo có chút nhăn nheo, quay đầu gọi Trương Mẫn xuống lầu, lại nhìn thấy anh lảo đảo đứng lên, chắc là ngồi lâu nên choáng váng đầu. Triệu Phiếm Châu nhanh tay lẹ mắt, một giây trước khi anh ngã xuống đã kịp đỡ lấy anh, trong lòng cứ như vậy mà có thêm một người đàn ông mềm nhũn nóng hổi, Trương Mẫn dùng bàn tay không được sạch lắm túm góc áo cậu, khẽ thì thầm: "Không sao, đứng lên mạnh quá nên chóng mặt."
Triệu Phiếm Châu nhìn góc áo dính bẩn, thở dài đẩy người ra, đứng thẳng: "Xuống dưới đi, ở đây nóng quá."
"Ồ, được." Trương Mẫn mơ hồ đáp lời, xách cái xô nhỏ xuống lầu, lại bị Triệu Phiếm Châu phía sau do dự gọi lại: "Cái đó... Anh nói từng thấy người khác sửa mái nhà rồi, thấy ở đâu vậy."
"À! Xuân Quang Xạ Tiết, là một bộ phim điện ảnh!" Trương Mẫn quay đầu lại, thanh âm bị phơi nắng mềm mại dinh dính, giống như một viên kẹo ngô ngọt ngào.
"Phim nói về vấn đề sửa mái nhà à?" Triệu Phiếm Châu vẫn rất nghi hoặc, trên đầu tựa như hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Không phải, nói về tình yêu." Trương Mẫn lắc đầu kéo Triệu Phiếm Châu xuống, mái nhà mới được tu bổ có màu nhạt, giống như một miếng băng keo cá nhân khổng lồ, dán những vết nứt lâu ngày kia lại.
Mấy ngày này Trương Mẫn bận làm luận văn, không có thời gian đi mua đồ ăn với Triệu Phiếm Châu, đương nhiên cũng mất đi quyền lợi chọn món, bất quá Triệu Phiếm Châu nấu gì cũng ngon, có rất nhiều món mà trước đây anh không thích ăn, nhưng chỉ cần qua tay cậu đều trở nên ngon miệng. Trương Mẫn rửa tay xong ngồi trên bàn, mong chờ nhìn Triệu Phiếm Châu bưng đĩa đậu bắp luộc cuối cùng lên, ánh mắt không nhịn được nhắm thẳng vào đĩa sườn heo chua ngọt, mè chín rải đều trên sườn heo hầm mềm, Trương Mẫn nuốt nuốt nước miếng, phải dùng rất nhiều ý chí mới không nhân lúc Triệu Phiếm Châu đang đổ dầu nóng vào đậu bắp mà lén gắp một miếng bỏ vào miệng.
Triệu Phiếm Châu liếc nhìn Trương Mẫn đang rất muốn ăn, có chút vui vẻ, dù sao đối với đầu bếp mà nói, khao khát của thực khách vĩnh viễn là lời khen ngợi lớn nhất. Cậu rời nhà khá sớm, hoàn cảnh gia đình đặc biệt khiến cậu hiếm có cơ hội ăn cơm cùng với người thân, tuy rằng nấu ăn giỏi, nhưng cậu chưa bao giờ được gia đình ngồi ở bàn ăn chờ đợi như vật, thường là tự mình nấu tự mình ăn, không có phản hồi, cảm nhận được tài nấu ăn của mình tiến bộ cũng không chút hứng thú.
Mái nhà đã được sửa lại, mặc dù Trương Mẫn không giúp được gì ngoài việc đưa ra đề nghị này, nhưng Triệu Phiếm Châu vẫn cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn bắt chuyện với anh, điều này thật sự rất hiếm thấy.
"Sao anh... Lại chuyển ra ngoài?" Triệu Phiếm Châu không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cậu nhìn ra được giày và đồng hồ của Trương Mẫn là phiên bản giới hạn, bất luận thế nào cũng không nên lưu lạc đến ở trong một nơi như thế này. Cậu không biết hỏi như vậy có mạo phạm anh không, nhưng cậu cảm thấy nên có hiểu biết cơ bản về người bạn cùng phòng sớm tối ở chung dưới một mái nhà này mới đúng.
May mà Trương Mẫn dường như cũng không cảm thấy bị mạo phạm, anh cắn đũa suy nghĩ xem có nên nói thật với thẳng nam mà mình rất có hảo cảm không, do dự một lát vẫn là quyết định lược bỏ nguyên nhân cãi nhau, nói thẳng: "Tôi bị cha đuổi ra khỏi nhà."
Triệu Phiếm Châu không có biểu cảm gì nhìn anh, gật đầu: "Tôi cũng vậy, ở nhà không nổi nữa mới dọn ra ngoài."
"Sao vậy?" Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Trương Mẫn liền hối hận, Triệu Phiếm Châu cũng không hỏi vì sao anh bị đuổi, mình lại đi đào vết sẹo của người ta ra để hỏi, đúng là không có EQ mà.
Đáng ngạc nhiên chính là Triệu Phiếm Châu bình thường thoạt nhìn không thích giao tiếp thế nhưng hôm nay lại rất hào phóng, có lẽ là bạn cùng phòng nên thẳng thắn với nhau, giải thích ngắn gọn lý do với Trương Mẫn: "Mẹ tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực, ngày nào cũng cãi nhau với cha tôi, tôi không muốn nghe."
"À...." Trương Mẫn đột nhiên nhớ tới đàn em lúc trước có nói với anh rằng Triệu Phiếm Châu có bệnh di truyền, xem ra là bệnh này. Nhưng tiếp xúc nhiều ngày như vậy hoàn toàn không nhìn ra được, tuy rằng phần lớn thời gian cậu đều lạnh như băng, không có cảm xúc gì, nhưng rất bình tĩnh, cẩn thận kiên nhẫn, Trương Mẫn không tưởng tượng được khi cậu nóng giận sẽ có bộ dạng gì, và anh sẽ có phản ứng thế nào.
Triệu Phiếm Châu thấy sắc mặt anh thay đổi liên tục, còn tưởng Trương Mẫn nghe được chuyện mẹ mình bị bệnh mà cảm thấy có lỗi, hắng giọng, trúc trắc đổi chủ đề: "Anh bệnh đau đầu bao lâu rồi? Lần nào cũng đau đến vậy sao?"
"Tôi à..." Trương Mẫn thoát khỏi trí tưởng tượng của mình, trả lời vấn đề có vẻ như quan tâm anh: "Từ rất nhỏ đã có, bác sĩ nói là đau đầu do thần kinh, cũng không có cách nào chữa khỏi, trước khi cậu giúp tôi mát xa tôi đều cố gắng chống đỡ... À, đúng rồi, trước kia mẹ tôi có tặng một chiếc đèn xông tinh dầu, mỗi lần đau đầu đều dùng đến nó, nhưng mấy năm trước đã dùng hết rồi."
"Hương gì vậy?" Triệu Phiếm Châu hỏi.
"Hương sả." Trương Mẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn miếng sườn cuối cùng trong đĩa nửa ngày, cuối cùng Triệu Phiếm Châu gắp nó vào bát của anh, tim Trương Mẫn mềm thành một đoàn, trong ngực và yết hầu có rất nhiều bong bóng màu hồng nổi lên, kẹp chặt hai chân, cố gắng nuốt trái tim đang sung sướиɠ nhảy nhót trở vào bụng.
Nhưng anh không sẽ không ngờ được rằng đây chỉ mới là bắt đầu, kiểm soát tốt tim đập loạn sẽ biến thành kỹ năng sinh tồn của anh trong tương lai, hơn nữa lần nào cũng cần đến nó. Cũng bao gồm cả lần đầu tiên Triệu Phiếm Châu gọi điện thoại cho anh, nhờ anh mang tư liệu mà cậu để quên ở nhà đến phòng thí nghiệm, khi anh mở ngăn kéo ra để tìm tư liệu, lại nhìn thấy một hộp gì đó có hương sả. Đầu ngón tay Trương Mẫn run lên, nhìn hết sáu mặt của chiếc hộp, cuối cùng cũng nhìn thấy bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" được viết bằng bút bi ở một góc, rất đơn giản, nét chữ xinh đẹp mạnh mẽ, xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn tiếp tục mở nó ra.
Trương Mẫn đặt chiếc hộp trở lại chỗ cũ, giả bộ như chưa nhìn thấy gì, siết chặt tay mấy lần mới có thể xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng của mình.
Sao cậu biết sắp đến sinh nhật anh? À đúng rồi, nhất định là lúc ký hợp đồng cho thuê đã nhìn thấy chứng minh thư của anh. Cậu nhớ kỹ sinh nhật của anh, còn chuẩn bị quà sinh nhật, có phải,... Có phải có hảo cảm với anh không?
Trương Mẫn ngồi trên chiếc giường được Triệu Phiếm Châu xếp cẩn thận tỉ mỉ, bị đám mây hồng to lớn mềm mại làm cho choáng váng, anh để tư liệu của Triệu Phiếm Châu vào túi văn kiện của mình, nhẹ nhàng bước ra cửa, lại quay về vuốt phẳng mấy nếp gấp trên giường do anh vừa ngồi lên.
Hình như anh yêu rồi.
Trương Mẫn ngơ ngác nghĩ, mỗi một bước chân chạy đến trường đều như giẫm lên những gợn sống ngọt ngào.