Sau khi Trương Mẫn chấp nhận yêu cầu thêm bạn của Triệu Phiếm Châu cũng không nhắn tin cho cậu, anh bận rộn cả ngày, không có thời gian quay về công ty tra thông số van thoát nước, chỉ có thể đợi đến hôm sau rồi đưa cậu, mà ngoài trừ chủ đề này Trương Mẫn khẳng định anh không muốn nói thêm lời gì khác với cậu.
Đều nói thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành mọi thứ, nhưng phải trải qua mới biết được có một số chuyện không phải nói buông bỏ là buông bỏ, chỉ là đã quên, hoặc giả vờ quên. Trương Mẫn năm hai mươi tuổi mới biết yêu, ngây ngô đến mức ngay cả ánh mắt cũng lộ rõ tình yêu, khi đó anh có thời gian và dũng khí để phung phí, rơi vào bể tình, bị thương đến người đầy sẹo cũng không biết đau, luôn tin rằng anh tốt như vậy, xứng đáng được cậu yêu. Tiếc rằng tuổi đôi mươi của anh chỉ có một lần, chỉ có Triệu Phiếm Châu nhìn thấy dáng vẻ của anh khi yêu, tỉ mỉ như vậy, nhiệt tình như vậy, dễ dỗ như vậy, dễ thỏa mãn như vậy,... Yêu cậu như vậy.
Mấy năm nay Trương Mẫn không tính chuyện yêu đương nữa, tính hướng đặc thù khiến anh liên tục từ chối ong bướm xung quanh, đối với những người đàn ông có điều kiện không tồi lại bất tri bất giác so sánh với Triệu Phiếm Châu. Người này không đẹp bằng Triệu Phiếm Châu, không cao bằng Triệu Phiếm Châu, có xuất sắc đến mấy cũng có thể tìm ra khuyết điểm. Đôi khi anh cũng tự hỏi Triệu Phiếm Châu có thật sự tốt đến mức đó không, hay là bộ não yêu mà không có được của anh đã tự tạo ra một Triệu Phiếm Châu hoàn hảo để trừng phạt anh vì dễ dàng giao ra chân tâm của mình cho cậu như vậy, không phải, cậu thật sự rất tốt, Triệu Phiếm Châu rất tốt, kết cục bi thảm của tình yêu đã in lên người một dấu vết, anh có thể một mình đấu lại mấy ông chú trong hội đồng quản trị, có thể xử lý gọn gàng những chuyện khiến vô số người đau đầu, có ảnh hưởng lớn trong công ty, hô mưa gọi gió, đến khi lần nữa gặp được người kia liền biến trở lại thành chú gấu nhỏ tự ti trong căn phòng tắm ướt sũng ngày đó, chuyện đầu tiên mà anh nghĩ đến là: "Mình còn chưa kịp rửa mặt."
Đã lâu rồi anh không yêu ai, cảm giác đang kéo trở về khiến anh có chút sợ hãi, theo bản năng muốn tránh khỏi người đã từng làm tổn thương mình nặng nề, theo bản ngăn muốn đề phòng cơn cảm mạo đã để lại cho anh nhiều di chứng.
Sở dĩ hai đường thẳng giao nhau là bởi vì chúng nó sẽ phải càng lúc càng xa nhau. Trương Mẫn tự nhủ với bản thân, hôm sau còn rất nhiều việc phải làm, không được mất ngủ, anh xoay người, cuộn thành một đoàn, ép bản thân chìm vào giấc mộng không mấy an ổn.
Sự thật chứng minh mấy lời hôm qua anh tự nhủ lung tung trước khi đi ngủ đều là vô nghĩa, khi Trương Mẫn đỗ xe trước tòa nhà liền nhìn thấy một chiếc xe chưa từng gặp qua, lúc đi ngang qua chiếc xe đó chỉ liếc mắt một cái --- Chỉ một cái, cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt quen thuộc, xa lạ, hoàn mỹ, cậu đưa một ly cà phê nóng ra cho anh: "Chào buổi sáng Trương tổng, em đến lấy số liệu."
Trương Mẫn thật sự hoài nghi không biết công việc pháp y này trả bao nhiêu tiền cho Triệu Phiếm Châu mà lại khiến cậu yêu công việc đến vậy, tối qua Trương Mẫn ngủ không ngon, nhìn thấy Triệu Phiếm Châu tinh thần phơi phới, anh không nhận cà phê, ngược lại muốn gây khó dễ cho cậu một phen.
"Tôi chỉ uống latte, sữa yến mạch, không đường, nóng, cái khác không uống."
"Đây." Triệu Phiếm Châu duỗi tay ra dài hơn, đưa tới trước mặt anh: "Latte, sữa yến mạch, không đường, còn nóng."
Trương Mẫn: "..."
Trương Mẫn đứng trước công ty nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhận lấy ly cà phê đáp ứng hết mọi yêu cầu rồi quay đầu đi, nghe thấy Triệu Phiếm Châu cũng bước xuống xe, dính lấy anh một tấc cũng không rời.
Văn phòng của Trương Mẫn nằm trên tầng cao nhất, anh cùng Triệu Phiếm Châu vào thang máy nhìn nhau không nói gì, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy. Trên người Triệu Phiếm Châu có hương thơm, hòa vào mùi cà phê cậu mua cho anh, bỗng dưng khiến anh cảm thấy hơi đói. Thang máy "đinh" một tiếng, cửa mở ra, Trương Mẫn vội vàng bước ra ngoài, lúc đi ngang qua thư ký Tiêu đang đứng đợi trước cửa còn không quên liếc hắn một cái, thư ký Tiêu sáng sớm đã chạy đến đây đợi mệnh như lạc vào sương mù, thật oan uổng quá.
Tư liệu không khó tìm, Trương Mẫn luôn là người gọn gàng ngăn nắp, muốn tìm gì cũng dễ, sau khi gửi số liệu qua máy tính Triệu Phiếm Châu, dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế nhìn người nọ, đợi cậu rời khỏi văn phòng này, rời khỏi tòa nhà này, rời khỏi cuộc sống của anh. Nào ngờ cậu trực tiếp ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, nghiên cứu số liệu ngay tại chỗ, Trương Mẫn khó hiểu, đành phải bước tới chỗ cậu, khách sáo nở nụ cười hoàn mỹ, ngữ khí hết sức bình tĩnh: "Bác sĩ Triệu còn có việc gì sao?"
"Không có, anh cứ làm việc của anh, em không quấy rầy anh." Triệu Phiếm Châu trả lời lưu loát, thậm chí còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Kết quả điều tra hôm qua đã có, cơ bản đã loại trừ khả năng ngoài ý muốn, nói cách khác là bị sát hại, một vụ án mạng như vậy xảy ra trong khu nghỉ dưỡng của anh, em sợ anh gặp nguy hiểm, nên định ở lại đây bảo vệ anh."
"?" Trương Mẫn tức tới mức bật cười: "Cho dù là bị sát hại cũng không có nghĩa là tôi sẽ gặp nguy hiểm đúng không? Lùi một bước mà nói, cho dù tôi có gặp nguy hiểm cũng là cảnh sát bảo vệ tôi, sao lại đến lượt cậu?"
"Trương tổng." Triệu Phiếm Châu buông điện thoại ngẩng đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Bác sĩ pháp y cũng là cảnh sát."
"Ồ, cảnh sát Triệu, là ai trước kia luôn miệng nói 'bác sĩ pháp y cũng là bác sĩ' vậy, rốt cuộc tôi nên gọi cậu là bác sĩ Triệu hay cảnh sát Triệu đây."
Lời này vừa nói ra hai người đều trầm mặc, hai từ "trước đây" còn sắc bén hơn dao, không chút lưu tình cắt ngang qua nhân vật chính trong cảnh tượng "trước đây", Triệu Phiếm Châu chưa đến hai mươi tuổi đang chảy máu nói với Trương Mẫn hai mươi tuổi đang sợ hãi, bác sĩ pháp y cũng là bác sĩ, anh giúp tôi lấy hộp thuốc đến đây được không.
Trong miệng Trương Mẫn dâng lên một cỗ chua xót, trong đoạn hồi ức đó chỉ có một mình anh đơn độc, anh của ngày xưa hỉ nộ ái ố dường như đều liên quan đến cậu, lại như không liên quan đến cậu, sự im lặng của Triệu Phiếm Châu bây giờ có thể chỉ là áy náy chứ không phải là gì khác, ít nhất sẽ không giống anh, sẽ không là yêu. Không khí trở nên xấu hổ, Triệu Phiếm Châu muốn nói "Xin lỗi.", vừa mới nói được một chữ đã bị Trương Mẫn cắt ngang, bộ dạng có chút mệt mỏi: "Đủ rồi, hôm qua đã xin lỗi rồi, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, đừng nhắc đến nữa."
"Nhưng anh vẫn chưa nói tha thứ cho em." Triệu Phiếm Châu đứng dậy, vẫn cao hơn anh nửa cái đầu, so với hồi đại học còn cao hơn, cơ thể rắn chắc giấu dưới lớp áo thun đơn giản trong rất quyến rũ, cả người toát ra hơi thở đáng thương, Trương Mẫn cố gắng lắm mới không mềm lòng xoa đầu cậu.
"Không cần tha thứ, bởi vì tôi đã quên rồi." Trương Mẫn cúi đầu nhìn ra ghế sô pha sau lưng Triệu Phiếm Châu đến thất thần, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Trương Mẫn biết anh là người rất dễ mềm lòng, nhưng hiện giờ anh không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, anh đã ba mươi tuổi, không có thời gian và dũng khí để yêu một người không yêu mình nữa. Lời xin lỗi của Triệu Phiếm Châu anh nghe thấy rồi, ngoài ra anh chỉ thầm cầu cho Triệu Phiếm Châu cách xa mình ra một chút, anh không muốn qua mười năm sau lại phải nghe tiếp một lời xin lỗi khác của cậu, xin lỗi, đừng thích tôi, tôi không thích anh, hay gì đó, đối với anh không công bằng.
Triệu Phiếm Châu không hề bị lời nói lãnh đạm của anh làm cho nhụt chí, cậu dừng lại một chút rồi lên tiếng: "Tóc anh dài rồi."
"Không đẹp sao?" Trương Mẫn vẫn không khá lên được, khi Triệu Phiếm Châu nói đến vẻ ngoài của anh, anh vẫn khẩn trương, cố nhớ lại xem sáng nay có chải tóc không, không tự nhiên vươn tay vuốt tóc trên trán, lại giống như nhớ ra gì đó vội buông xuống.
"Không phải." Triệu Phiếm Châu kéo mấy sợi tóc Trương Mẫn mới vén lên xuống: "Rất đẹp."
Trương Mẫn vì một màn này của cậu mà suýt chút nhảy dựng lên, cơ hồ phải đè ngực lại mới khiến trái tim không biết nghe lời ngoan ngoãn nằm yên trong l*иg ngực, anh lùi về sau một bước, lại cảm thấy mình phản ứng thái quá như mấy cô gái bị chiếm tiện nghi, ngượng ngùng muốn nói đùa một chút để đổi chủ đề: "Mấy năm nay cậu thay đổi không ít nhỉ, miệng lưỡi trơn tru hơn rồi."
"Anh thì ngược lại, không thay đổi gì cả, vẫn thích uống cà phê loại này." Triệu Phiếm Châu ngồi xuống sô pha nghịch điện thoại.
Trương Mẫn ngẩn người, anh đã quên mất thói quen này là bắt đầu từ mấy năm trước rồi. Mấy năm qua bạn bè từng giới thiệu cho anh không ít người hoặc là yêu đương nghiêm túc hoặc là mua vui nhưng đều bị anh từ chối, lâu dần mọi người bắt đầu nói trong lòng anh đang nhớ thương một vị bạch nguyệt quang, nói anh hoài niệm tình cũ, anh đều không quan tâm, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của bản thân cũng không cần một đối tượng cụ thể đến duy trì, hôm nay lại bị Triệu Phiếm Châu một lời nói toạc ra. Khoảng thời gian sống chung dưới một mái nhà quá chân thật, mỗi một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cùng nhau, rất nhiều thói quen nhỏ chỉ có sống chung với anh mới biết được vẫn còn tồn tại, trường tồn theo thời gian.
Trương Mẫn cảm thấy có chút choáng váng, trở lại bàn làm việc của mình, mở máy tính lên định làm gì đó để không suy nghĩ lung tung nữa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Cảnh sát Triệu không cần đi làm sao?"
"Em xin nghỉ phép rồi." Triệu Phiếm Châu thản nhiên đáp.
"?" Có bệnh. Trương Mẫn không dám nói ra, chỉ nói thầm trong lòng, quyết định mặc kệ người này chuyên tâm làm việc, dùng tiếng gõ bàn phím để che đậy tiếng tim đập loạn của mình.
Đêm đó Trương Mẫn nằm mơ, trong mơ anh quỳ trên nền gạch trong phòng tắm nhỏ chưa đầy ba mét vuông kia khẩu giao cho Triệu Phiếm Châu, không có lời nói gây tổn thương, không có ánh mắt xấu hổ, không có đoạn tuyệt quan hệ. Anh cố gắng mở miệng nuốt tính khí của Triệu Phiếm Châu đến nơi sâu nhất, Triệu Phiếm Châu dựa vào tường, không thấy rõ vẻ mặt, nhìn không ra là mười năm trước hay là bây giờ, Trương Mẫn vùi mặt vào phía dưới của Triệu Phiếm Châu khẽ cọ cọ, lại bị một bàn tay to lớn nâng lên vuốt ve.
"Sao anh lại khóc." Triệu Phiếm Châu trong mơ xoa tóc anh, nhẹ giọng nói: "Anh để tóc dài rất đẹp."
Trương Mẫn bừng tỉnh, phát hiện cả trước lẫn sau đều ướt, một giọt nước mắt trên mặt rơi xuống chiếc gối xám đen, giống như cơn mưa xuân làm cho biển nóng bắt đầu gợn sóng.