Trương Mẫn bị Triệu Phiếm Châu dọa sợ, đời này anh chưa từng sợ hãi như vậy, cảm giác du͙© vọиɠ hoàn toàn bại lộ trước mặt người khác --- Thậm chí là người anh thích, người anh khát khao, yêu thương, cho dù là mười năm sau nhớ lại thì trong lòng vẫn thấy sợ.
Anh không ngờ Triệu Phiếm Châu lại trở về sớm như vậy, tối qua nhờ có tin nhắn của Triệu Phiếm Châu mà anh mới dễ dàng bình tĩnh lại, dù đầu vẫn còn đau nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhắm hai mắt lại chìm vào giấc mộng. Hôm sau thức dậy biết Triệu Phiếm Châu không có nhà, anh lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cứ tưởng sáng nay sẽ vô cùng xấu hổ, may mà anh đã sắp vỡ nát không cần đối mặt với mối quan hệ này, có lẽ anh nên biết ơn Triệu Phiếm Châu vì cậu đã vô tình hoặc cố ý để lại cho anh không không gian riêng tư.
Đầu anh rất đau, còn tệ hơn đêm qua, sau khi mở mắt chắc anh cũng đã quên sạch sẽ những giấc mơ không tốt đẹp gì kia. Trương Mẫn rửa mặt xong quyết định ra ngoài thay đổi tâm trạng, trong nhà khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của Triệu Phiếm Châu, sẽ khiến anh nhớ đến cậu --- Dù hai người chỉ vừa xa nhau một đêm mà thôi. Anh cố chấp nhớ đến cậu, hơn nữa không cần cậu đáp lại, anh chỉ hy vọng hôm nay cậu có thể chơi thật vui vẻ, không vì chuyện của anh mà ảnh hưởng đến tâm tình.
Thời tiết bên ngoài có chút oi bức, là dấu hiệu báo rằng trời sắp mưa, mùa hạ luôn muốn lưu lại một vài hạt mưa cho thành phố này. Trương Mẫn về đến nhà cảm thấy hơi nhớp nháp muốn đi tắm, nhân tiện cầu mong nước ấm có thể xoa dịu cơn đau đầu đang tra tấn anh. Anh cởϊ qυầи áo trên người, để dòng nước ấm áp vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể, loại cảm giác ôn nhu này đột nhiên khiến anh cảm thấy ủy khuất, giống như được trở về với tử ©υиɠ của mẹ, được bảo vệ, được bao bọc, được bao dung vô điều kiện, bất luận anh là người thế nào, bất luận anh thích nam hay nữa, bất luận anh được yêu hay không hay có quyền được yêu hay không.
Anh nhớ tới lần trước tự an ủi trong phòng tắm, xấu hổ nhưng thoải mái, anh không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© không có nghĩa là anh không thích quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Anh do dự không lâu liền đưa tay xuống tự an ủi chính mình, hy vọng cao trào có thể khiến anh quên đi tình trạng hiện tại, nếu có thể giảm bớt cơn đau đầu giống lần đó thì tốt rồi.
Nhưng sự tình thường không như ý, đặc biệt là đối với Trương Mẫn gần đây vô cùng đen đủi. Anh cứng hoàn toàn, nhưng làm thế nào cũng không bắn ra được, như thể tâm trạng nặng nề cũng ảnh hưởng đến phương diện khác. Anh tuốt đến đau, tính khí cứng rắn đỏ bừng, đáng thương tiết ra chút dịch trên đầu, nhưng không thể lêи đỉиɦ. Trương Mẫn hít sâu một hơi, chần chờ vài giây, tắt vòi sen lau tay, cả người ướt sũng bước ra phòng khách, mở túi quà vừa mua về hôm nay ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh rất đẹp.
Đó là thương hiệu trước kia anh từng mặc, một chiếc áo bình thường cũng có giá lên đến vài con số không. Từ lúc anh chuyển ra khỏi nhà thì không còn đến cửa hàng đó nữa, nhưng từ tận đáy lòng anh cho rằng một giá treo quần áo cao lớn đẹp trai như Triệu Phiếm Châu nên có một chiếc áo sơ mi trắng. Anh đã chọn chiếc áo này rất lâu, từ đường may đến chất liệu vải, đến cả hình dạng cúc áo cũng đắn đo mãi, Triệu Phiếm Châu năm nay là sinh viên năm hai, biết đâu chiếc áo này có thể đi cùng cậu đến năm cuối, đến khi cậu tìm được một công ty thực tập rồi tốt nghiệp, Trương Mẫn tính toán tiền trong thẻ, xác nhận mình có thể trả được một món quà đắt như vậy để đền bù, không chớp mắt quẹt thẻ.
Lúc này chiếc áo sơ mi trắng đã được treo cẩn thận trong phòng tắm, Trương Mẫn nhìn đồng hồ, tin chắc rằng "tối" theo như tin nhắn Wechat Triệu Phiếm Châu gửi đến tuyệt đối không phải là giờ phút này, nên không đóng cửa phòng tắm để đề phòng hơi nước thấm ướt áo, lần nữa hạ quyết tâm nhìn chiếc áo sơ mi trắng sẽ được mặt trên người Triệu Phiếm Châu trong tương lai, đưa ngón tay vào hậu huyệt khô khốc.
Đây là lần đầu tiên anh dùng mặt sau, khó tránh khỏi cảm giác dị vật tiến vào làm cho đau đớn, lại tiếc nuối rút tay ra. Trên túi trước ngực trái của áo sơ mi này được thêu một chữ "M" nhỏ bằng chỉ đỏ làm biểu tượng thương hiệu, nhưng trong đó lại chứa đựng tâm tư kín đáo không thể cho ai biết của Trương Mẫn. M, chữ cái đầu trong "Mẫn", ở vị trí tim cùng cậu hô hấp phập phồng, vừa nghĩ đến đã cảm thấy lãng mạn đến run lên. Áo này Triệu Phiếm Châu mặc vào nhất định rất đẹp, vai cậu rộng như vậy, cổ thon dài như vậy, mặc gì cũng đẹp. Trong lòng Trương Mẫn dâng lên cảm giác ngọt ngào cùng du͙© vọиɠ không thể nói, lại mượn nước ấm thăm dò thêm lần nữa, tưởng tượng Triệu Phiếm Châu mặc chiếc áo do anh tự tay chọn để trò chuyện với anh --- Đúng vậy, chỉ là trò chuyện, nhưng điểm mấu chốt là anh đang nhìn áo mình muốn tặng Triệu Phiếm Châu rồi tự đâm chính mình, anh đã vô sỉ đến mức tưởng tượng cậu mặc chiếc áo này rồi làm anh. Có lẽ là anh đã quá đắc ý, cũng có lẽ là ông trời cố tình chọn những ngày này để chống lại anh, một chút ngọt ngào cũng không muốn bố thí cho anh, nhất định phải muốn anh vạn kiếp bất phục mới thôi, anh không nghe thấy tiếng mở cửa, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt mà anh đang mong nhớ, mang theo sự tức giận xa lạ, có chút chật vật đứng trước mặt anh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và chán ghét.
Xong đời rồi. Đầu óc Trương Mẫn trống rỗng, chỉ hiện lên ba chữ này. Bước chân của Triệu Phiếm Châu thật sự rất dài, mới hai bước đã mệt mỏi phong trần đứng trước mặt anh, anh ngơ ngác rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt, vừa ướŧ áŧ vừa dính nhớp, khiến cho mắt Triệu Phiếm Châu đỏ bừng.
"Anh mang đàn ông về nhà?" Triệu Phiếm Châu nghiến răng nói, hoàn toàn không để ý đến tình trạng của Trương Mẫn --- Anh hiện tại cả người trần trụi, bị bộ dạng của Triệu Phiếm Châu làm sợ hãi, đang cố gắng co người vào tường, nhưng không có thứ gì có thể giúp anh che giấu thân thể.
"Tôi không có..." Trương Mẫn khẽ run lên, thật ra anh cũng chưa nghĩ ra phải giải thích với Triệu Phiếm Châu thế nào về cảnh tượng này, suy nghĩ đầu tiên của anh lúc này lại là trên cổ Triệu Phiếm Châu có vết máu, sao cậu lại bị thương?
Triệu Phiếm Châu cắt ngang lời anh, rõ ràng có chút khó khống chế chỉ vào áo sơ mi trắng: "Tôi chỉ mới ra ngoài một ngày, mới một ngày, anh đã nóng lòng như vậy? Bởi vì tôi đã biết nên không cần kiêng nể gì nữa sao? Bạn học tôi bảo cẩn thận anh mang người về nhà, tôi còn đánh nhau với cậu ta một trận, kết quả trở về liền thấy anh đang, anh..." Triệu Phiếm Châu cơ hồ không nói nổi, bởi vì sự tức giận và ghen tuông không thể giải thích mà phát run, khóe miệng vừa mới kết vảy lại nứt ra, máu chảy ra theo hành động của cậu, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
"Cái này không phải của người khác, là..." Trương Mẫn muốn giải thích, nhưng rồi dừng lại, chợt nhớ đến lần đó Triệu Phiếm Châu hỏi anh về chiếc hộp nhỏ kia. Khi đó anh đã nghĩ tới việc bày tỏ nhưng lại cảm thấy chưa đến thời điểm thích hợp, anh không muốn nói anh yêu em trong một buổi tối bình thường như vậy, càng không muốn nói anh yêu em trong một tình huống xấu hổ như vậy, tình yêu của anh có thể không đáng giá nhưng nó thật sự rất nặng, cần một nghi thức đăng quang mới có thể trao chiếc vương miện nhung đỏ thắm đầy tình yêu này vào tay cậu. Anh thật sự không muốn khinh thường tình yêu này, cũng không muốn dùng nó làm lá chắn cho sự uất ức.
Triệu Phiếm Châu bị bộ dạng muốn nói lại thôi của anh chọc giận triệt để, cậu tiến lên từng bước, nắm lấy bả vai trơn của Trương Mẫn, dùng lực rất lớn, đau đến nỗi khiến Trương Mẫn cau mày lùi về sau từng bước: "Là của ai?"
Trương Mẫn không nói, thậm chí có chút buồn cười, còn có cảnh tượng nào tệ hại hơn bây giờ không, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, so với lúc bị cha dùng thứ gì đó đập vào trán rồi chạy ra cửa còn buồn cười hơn, vết sẹo trên cổ chân không hiểu sao hơi ngứa.
"Bình thường anh đều như vậy? Cùng người anh thích?" Triệu Phiếm Châu nhìn chằm chằm Trương Mẫn đang thất thần, bắt đầu nói không nên lời: "Anh không nên ở trong nhà chúng ta... Làm thế này trong nhà chúng ta, tôi cảm thấy ghê tởm."
"Không phải... Triệu Phiếm Châu... Tôi chỉ là tự muốn..." Khóe mắt trương Mẫn đã phiếm hồng, cơ thể trần trụi không khiến anh cảm thấy mất mặt, tự an ủi cũng không làm anh cảm thấy mất mặt, nhưng chỉ một câu của Triệu Phiếm Châu lại dễ dàng khiến anh cảm thấy ủy khuất, cảm thấy mình thật khó coi. Trong khắc đó anh thậm chí còn cảm thấy, chỉ cần Triệu Phiếm Châu không xa lánh anh, anh sẵn sàng làm mọi chuyện để cứu vãn, cho dù là lập tức chuyển đi cũng được, anh thật sự, thật sự không thể chịu đựng nổi sự chán ghét của Triệu Phiếm Châu. Nhưng anh đã sai rồi, thứ bức bách anh không chỉ có như vậy, dù là ở tình huống nào cũng không nên nói "Đây là thời khắc tệ hại nhất trong đời" quá sớm.
Triệu Phiếm Châu ngẩng đầu, đôi mày xinh đẹp bị cảm xúc nồng đậm làm cho xa lạ, lời cậu nói ra như khiến Trương Mẫn rơi vào hầm băng.
"Bọn họ nói đồng tính luyến ái là biếи ŧɦái, phương diện này rất loạn, có thể làm với bất kỳ ai."
Triệu Phiếm Châu bước tới, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngận nước của Trương Mẫn, đè anh xuống, tàn nhẫn cởi cúc quần jeans:
"Tôi cũng là nam."
Trương Mẫn lúc này trông rất đáng thương, môi run nhẹ, dùng ngữ khí khẩn cầu: "Đừng..."
"Nếu muốn tới như vậy, anh có thể liếʍ người anh không thích cứng lên không?"
Triệu Phiếm Châu lấy tính khí bán cương nóng bỏng ra sỉ nhục vỗ vào gương mặt ướŧ áŧ trơn bóng của Trương Mẫn, diễu võ dương oai:
"Như vậy tôi có thể làm anh."
Lời này cuối cùng vẫn được nói ra, Trương Mẫn từng cầu nguyện không biết bao nhiêu lần một ngày nào đó Triệu Phiếm Châu đưa ra yêu cầu này với mình, nhưng không thể tưởng tượng được lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như vậy, trào phúng như vậy, nhục nhã như vậy, trái với ý muốn như vậy.
Trương Mẫn nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy thất vọng về Triệu Phiếm Châu.
Tôi ghét cậu, cậu sỉ nhục tôi, hai chúng ta không ai nợ ai.
Trương Mẫn khẽ hé môi, ngậm thứ mà anh vô cùng khát vọng, đã từng vô cùng khát vọng vào miệng, một giọt nước mắt thống khoái rơi xuống.