Một tay đút vào túi quần, bàn tay còn lại người đàn ông đưa lên chà chà cằm, cặp mắt dán lên mái tóc rủ xuống kia, rất tự nhiên mà mềm mại.
Làn váy mỏng trắng được bọc lại bởi những lọn tóc đen dài mượt, thân hình nhỏ bé kia thu lại hệt như một con nhím xù lông.
Ánh sáng trắng từ những bóng đèn neon phát sáng như ban ngày, lò sưởi trong nhà hàng được điều chỉnh để hâm nóng không khí.
Cho dù người đàn ông kia không lên tiếng, bốn bề đã muốn đông cứng lại, Mạc Đỉnh lo sợ, mặt tái mét như không còn sức sống.
Anh ta... Anh ta...
Tại sao anh ta lại ở đây?
Mắt cô nhìn người đàn ông cao lớn đến ngây người, một giây sau ánh mắt lạnh lẽo đó lướt qua người cô, cắm phập vào.
Âm thanh cuối cùng cũng vang lên, theo đó là tiếng bước chân chầm chậm tới gần, Hàn Nhã Hy cảm nhận được hương mát lành lạnh vừa mới đi qua làm cô run lên, nó nhanh chóng dừng lại, hương bạc hà nhàn nhạt phất phơ nơi cánh mũi, giọng người đàn ông như vậy mà lịch sự:
- Mạc tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây. Thật trùng hợp.
Phi Hùng nhìn, khuôn mặt rất nhanh cau lại.
Toàn bộ mọi người trong phòng đều hướng tầm mắt về hướng này, đặc biệt là người đàn ông kia.
Bề ngoài không bình thường, khí chất không bình thường, tầm mắt nhìn người càng không bình thường.
Mạc Đỉnh bị người này dọa cho sợ mất mật rồi, thế nhưng cô vẫn gan lì mà nhìn về hướng khác, lảng tránh ánh mắt của người đàn ông kia.
Mỉm cười một cái, Phi Hùng ôm vai Mạc Đỉnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia khách sáo:
- Thanh Mẫn, chào cậu, đã lâu không gặp.
Người đàn ông như không nghe thấy, mắt vẫn dán vào người Mạc Đỉnh, rất nho nhã, rất lịch sự, khí chất lấp đầy người.
Những cô phục vụ ôm mặt mà hét lên nhưng lại thu cái hét đó bằng cử chỉ kiềm ném tiết chế, hận không thể hét cho cả nhà hàng này nghe.
- Trời ơi, nam thần, anh là không phải là người!
- Triệu Thanh Mẫn, anh ta chính là Triệu Thanh Mẫn, chủ tịch tập đoàn White.
- Tôi biết tôi biết, không ngờ anh ta lại xuất hiện ở đây, nghe nói gần khu vực này có một dự án rất lớn sắp được khởi công, đừng nói là của anh ta nha?
Những cô gái này nói chuyện hết sức nhỏ nhẹ, nhưng hành động biểu hiện bên ngoài lại không khác những con dê cái là mấy.
Một vài người đàn ông trong nhà hàng cũng chỉ về hướng này.
- Thấy không, người đàn ông nhìn rất nổi bật đó, anh ta sắp chính thức trở thành ông trùm tài phiệt của giới chúng ta.
- Nghe nói, cha mẹ đã về hưu cả rồi, bây giờ đang đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng thụ những ngày cuối đời.
Bàn tay rắn chắc đặt lên bàn, người đàn ông cả khí thế bức người hơi cúi, đưa cặp mắt mê say nhìn phần lưng Mạc Đỉnh, cô ta ngay lập tức cách xa anh ra, xích gần lại Phi Hùng.
Có lẽ vì đã bị tảng lờ, Phi Hùng nhăn mày mấy cái, định bụng nói thế nhưng lại nuốt trở lại vào bụng, đánh mắt qua Đường Hy, Hạo Kiệt.
Hai người này đang xem kịch hay, bị gọi vào liền tỏ ra mất tự nhiên.
Hạo Kiệt cười thật tươi nhìn người đàn ông đó:
- Thanh Mẫn, đã lâu không gặp.
- Chào cậu. - Đường Hy cười cười.
Triệu Thanh Mẫn nhìn quanh, khi thấy hai người con trai đang nhìn mình cười cười, anh mỉm cười đáp lại, gật đầu một cái.
Đây giống như một loại dự cảm, ví dụ khi đang nói chuyện, thỉnh thoảng người nghe sẽ liếc nhìn xung quanh.
Người đàn ông cảm thấy mình thật sự rất buồn cười, anh đưa tầm mắt nhìn xung quanh, cô gái kia vẫn đang cúi đầu xuống, thế nhưng ngón tay đã cầm dĩa từ lúc nào mà nhàn nhã ăn.
Anh nhìn Mạc Đỉnh và Jack, bình thản mà nói một câu:
- Tôi đi trước, ăn ngon miệng.
Nhìn mọi người một lượt, bước chân xoay chuyển mà rời đi.
Khi lướt qua dáng người nhỏ bé, bàn tay to lớn nâng lên bất ngờ chạm nhẹ bờ vai cô, người đàn ông đưa tay đút vào túi quần bình thản ra ngoài.
Bước chân đã rời xa, cảm giác tê liệt ở phần vai vẫn còn đó.
Hàn Nhã Hy cắn cắn môi, cô nhai từng miếng bít tết mà cảm thấy đắng ngắt.
Người đàn ông đó, anh ta tại sao lại như vậy với Mạc Đỉnh? Còn cô, vì sao lại cảm giác như vậy?
Trước đây, cô có quen biết người này không?
- Triệu... Thanh... Mẫn... - Khi chỉ còn lại bóng người đàn ông in sau tấm cửa, cô chỉ lẩm bẩm mà nói được từng đó.
Nằm ngả trên giường, Triệu Thanh Mẫn đưa tay che mắt, nhớ lại cảm giác ban nãy.
Chính là lúc khi bước vào nơi đó, một thứ nhồi nhét trong tim tự nhiên bộc bạc ra ngoài, khí tức đến khó thở, nặng nề, bờ môi mặn đắng.
Một lần nữa, cảm giác trong bóng tối, nơi ánh sáng đèn mờ ảo hiện ra.
Đó là chua chát.
Cảm giác khi tình cờ lướt qua da thịt kia... Chính là lạnh.
Ban đầu khi anh nhìn lướt qua đã thấy một khuôn mặt không thể nào xuất hiện, nhưng nó vẫn xuất hiện ở đó.
Cô ta cúi đầu, cô ta không ngẩng đầu lên.
Mái tóc đen đó vẫn như vậy.
Chỉ có một thứ thay đổi... Là thân thế.
Cô ta là Hàn Nhã Hy? Hay là Châu Lệ Băng?
Bóng đêm dập tắt mọi suy nghĩ, người đàn ông chìm vào cơn mê.
Hồ Lâm Sinh từ bên ngoài đi vào, khi thấy người đàn ông đang nằm chật vật trên giường, anh chỉ biết lắc đầu.
Ban nãy người này gọi anh đi công trường kiểm tra, anh đã nói người này đi ăn trưa trước, không ngờ vẫn nằm ở đây, thật hết cách.
- Chủ tịch, tôi về rồi. - Anh chuẩn bị báo cáo.
Thế nhưng người trên giường vẫn không động đậy, anh ngó nghiêng một lát, lại thấy cánh tay người kia đang run lên, môi mỏng lẩm bẩm mấy tiếng.
Đó chắc chắn không phải ngủ mớ, Hồ Lâm Sinh theo anh đã nhiều năm, cũng biết không ít sinh hoạt cá nhân của người này.
Anh nhìn tai của người đàn ông, ngoại trừ một lỗ để xỏ khuyên thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
Hồ Lâm Sinh giật mình mà lay lay người anh dậy.
Người đàn ông mở mắt, gân xanh trên trán nổi lên, anh nhướn mày hỏi, mồ hôi đã rịn ra trán thành từng mảng:
- Có chuyện gì?
Hồ Lâm Sinh hốt hoảng chỉ vào tai anh:
- Cái khuyên tai... Khuyên tai đó... Nó đâu rồi?
Cặp mắt lưu ly đen tuyền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, một phút sau mới lười biếng lấy từ trong túi quần ra một vật nhỏ.
Kèm theo đó là bàn tay to lớn kia cứng lên, mặt xanh nghét..
Anh ta vẫn cố chấp mím môi.
Hồ Lâm Sinh tức giận đến run người, anh chỉ vào người đàn ông kia muốn chửi người này nhưng không sao mở lời, chỉ còn biết ấp úng:
- Chủ... Chủ tịch... Tôi xin cậu đấy...
Vứt tập hồ sơ xuống giường, lập tức lao đến tủ bàn lấy một lọ thuốc, mở nắp lấy vài viên thuốc cho người đàn ông.
Người đó vẫn không nhúc nhích gì, hành động từ đầu đến cuối đều như bất động.
Giữ chặt người mình, lười biếng nhận thuốc.
Hồ Lâm Sinh mở giọng lải nhải:
- Cậu vừa mới đi đâu vậy? Sao lại không đeo nó? Không phải tôi đã nói tuyệt đối không được tháo nó ra à?
Anh sắp xếp gọn gàng lấy từng hồ sơ mình vừa ném lộn xộn xuống, định bụng giáo huấn thêm một lúc nữa.
Người đàn ông kia tuy vẫn chưa tỉnh táo hẳn vẫn nhìn anh ta không suy chuyển sắc mặt:
- Đừng nói, không lọt tai tôi đâu.
Mặt anh đen một mảng, lặng lẽ cầm từng xấp hồ sơ đặt lên bàn gọn gàng, dáng cô đơn đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng tưởng chừng đóng lại lại mở một lần nữa, Hồ Lâm Sinh nghiêng đầu nhìn bóng tối trong phòng, bàn tay với tới bật điện, cặp mắt hướng người đàn ông mang vẻ bất đắc dĩ, nặng nhọc thở ra từng từ:
- Đồ cứng đầu, nói cho cậu biết, tôi đã hứa với cô ấy, sẽ chăm sóc cậu. Coi như tôi xin cậu...
Dù biết có nói cũng vô ích, nhưng anh vẫn nói.
Chỉ nghe tiếng cửa đã đóng lại thật lâu, ngoài ra cũng không nghe ra bất kì một thanh âm nào.
Hơi ấm người đó bao trùm tấm ga trải giường, hòa quyện cùng hương bạc hà mát lạnh, nghe thoang thoảng mùi máu tươi.
"Tạch" một cái, âm thanh kim loại va chạm, chiếc khuyên tai đỏ nhấp nháy, tít tít từng tiếng.
Tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai, khóe miệng nâng lên nụ cười khô khan.
Bóng người cô đơn, chìm hẳn trong thứ ánh sáng chói lòa.
Không một ai nói cho cô biết người đàn ông đó là ai, không ai nói cho cô biết Mạc Đỉnh rốt cuộc có quan hệ như thế nào với anh ta.
Ăn cơm xong, để làm tăng không khí, Tuyết Như đề nghị mọi người đi ngâm suối nước nóng.
Cách khách sạn Lục Xương mấy căn nhà có một mạch nham ngầm, vì thế công trình được xây dựng, như vậy mọi người đã có suối nước nóng để giải tỏa rồi.
Đến nơi, cả nhóm thi nhau thay đồ, sau đó chọn một chỗ ngâm mình cho riêng mình.
Còn những đôi uyên ương, đương nhiên sẽ được sắp xếp chung một chỗ rồi.
Bà Diệp Hà giúp Tuyết Như trông chừng Tiểu Hân, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị một cái bể nhỏ xíu chứa nước, ngâm cùng lắm chỉ đến bụng, thế nên tiểu Hân đành nằm trườn cả người ra bể nghịch nước, vì thế bà Diệp vừa ngâm mình vừa đùa giỡn với đứa nhỏ.
Khi những người bạn đã có đôi có cặp tìm được chỗ thích hợp cho mình, Hàn Nhã Hy vẫn quấn một chiếc khăn tắm đi tìm chỗ ưng ý cho mình.
Cơ thể được bao bọc bởi một lớp bông mỏng, vì hơi nước ấm liên tục bốc lên khiến da cô ấm lên ửng hồng, không có thói quen quấn khăn trên đầu nên mái tóc đen của cô xõa dài che đi bờ vai nõn nà, nhưng như thế càng làm người cô thêm quyến rũ.
Ngọn đèn vàng mờ ảo, cô đảo mắt nhìn mọi phía xung quanh, ở một mạch nước ngầm trũng có một phiến đá mỏng, nhìn rất mảnh mai, cô đi tới gần đưa tay sờ sờ thử, rất được, cô thả chiếc khăn tăm ra từ từ trầm mình xuống.
Cảm giác ướŧ áŧ cùng ấm nóng truyền qua từng lỗ chân lông, làn da cô cảm nhận được sự ấm áp đến bất ngờ.
Nhưng cô không để ý đến mặt trên phiến đá được khắc một dòng chữ rắn chắc: "Không đυ.ng đến."
Vì được tận hưởng một cách thoải mái nên Hàn Nhã Hy tự mình tựa đầu vào phiến đá mà ngủ, toàn thân trắng nõn thu lại dưới làn nước trong veo.
Hơi thở cô đều đều, khuôn mặt tĩnh lặng như làn nước, mái tóc được quấn gọn một bên, cuối cùng vẫn buông mình mà xõa xuống nước.
Một bông hoa thật đẹp.
Cùng với ánh trăng lưỡi liềm treo trên đỉnh đầu, có thể hay không xuất hiện một người đàn ông như dã thú mà đến bắt cóc con người?
Bóng đêm tĩnh lặng, xung quanh người con gái là một khoảng không đen như mực.
Ánh đèn vàng nhạt từ phía xa xăm vọng lại, tiếng nước chảy róc rách róc rách.
Bóng đen từng bước nhẹ nhàng di chuyển, qua từng bước chân, rất nhẹ nhàng mà ung dung.
Tiếng va chạm giữa hai mảnh kim loại, chiếc thắt lưng da bóng loáng rơi xuống.
"Roạt", tiếng kéo khóa quần, sau đó là một loạt tạp âm, chiếc áo sơ mi trắng rơi được bặn lên một chỗ khô ráo.
Ngay khi bàn chân to lớn tiếp xúc với mặt nước đã cảm giác có một loạt sợi mềm mịn dài ngoằng quấn lấy.
Khi nâng chân lên, đã thấy một thân người lộ ra dưới thứ sợi đen bóng như không màu kia.
Cặp mắt lưu ly đen tuyền phát sáng, trong bóng đêm, chiếc khuyên tai đỏ nhấp nháy, tít tít từng tiếng.
Một phút sau, vẫn không có một âm thanh nào vang lên.
Bàn chân người đàn ông nâng lên, thân người thẳng tắp di chuyển, tiếng bước chân chạm đất trầm ổn.
Đốm lửa sáng nhấp nhóm, mắt Hàn Nhã Hy hết nhìn lên nhìn xuống lại nhìn về phía đốm lửa kia.
Cô giật mình nhìn người mình, trên người đã bao bọc một lớp áo choàng tắm rất kín, hơn nữa còn rất ấm.
Cô đang tựa mình vào một mỏm đá dựng cao, khá mịn, chẳng trách bị làm phiền cũng không phát giác được.
Điều khiến cô sợ hãi hơn nữa chính là, ai là người đã mặc đồ cho cô, còn đem cô ngồi ở một chỗ tốt thế này mà ngủ, tin chắc có người điên mới làm, tất nhiên là vì không sợ bị người khác nói mình biếи ŧɦái.
Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt kia đang ngồi cạnh đốm lửa, từ người đàn ông đó tỏa ra ánh hào quang chớp nhoáng lóa mắt, đôi mắt người đó nhắm lại, cả người vẫn mặc bộ vest chỉnh tề ngồi im trên ghế gỗ thì mắt cô vẫn mở to trừng trừng nhìn người đó.
Hàn Nhã Hy đứng dậy, cô nghĩ mình cần phải rời đi nhanh chóng, không muốn người đàn ông này phát hiện ra.
Cô không muốn người này biết, cả người cô, cả trái tim cô đang run rẩy kịch liệt.
Bàn chân thon gọn bước từng bước nhẹ nhất, tư thế chuẩn bị luồn qua người kia mà đi, vừa đi vừa cắn môi thật chặt, hai mắt lần mò trong con đường tối.
"Bụp" bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay cô giật xuống, cả người cô nằm gọn vào lòng người đàn ông.
Tim đập liên hồi, cả người nóng hừng hực, Hàn Nhã Hy sợ hãi dãy dụa khỏi người đó nhưng càng gắng sức càng bị thu chặt vào.
Mùi hương bạc hà ập vào khoang mũi, rất dễ chịu.
Cô ngồi yên đó, lúc này cả người đã ngồi lên người kia, hai tay bị người đó nắm chặt.
Cô vừa mở miệng, lập tức âm thanh trầm thấp của người đó phá tan hết câu nói của cô:
- Cô... Là Châu Lệ Băng?
Có chết cô cũng không ngờ, người đàn ông này, à không, Triệu Thanh Mẫn, người này biết tên của cô, hơn nữa còn là thân phận trước đây của cô.