Bà Hàn thấy bên cạnh chỗ ngồi trống truyền đến hơi lạnh, mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên mũi, bà ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, cầm thực đơn lên chỉ chỉ vào từng món từng món nãy giờ chăm chút lật từng trang:
- Hy Hy, con xem ở đây, cái này, cái này nữa, đều là những món bổ máu, mẹ cho người tính hết rồi, mỗi bận sẽ nấu một món, con phải ăn hết đấy.
Bà cười hiền hậu, đưa bàn tay kia xoa xoa đầu cô, cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc.
Cô nhìn bà, trong đôi mắt kia chất chứa những loại cảm xúc khó tả.
Thấy cô sắc mặt lại thềm vài phần trầm tư, bà Hàn cuối cùng kìm không được nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt phúc hậu kia lập tức biến mất nụ cười, lập tức lo lắng:
- Hy Hy, nói cho mẹ biết, rốt cuộc là con làm sao vậy? Mẹ biết con có tâm trạng, mau nói cho mẹ biết đi.
Hàn Nhã Hy cắn cắn môi, bàn tay siết chặt lấy tay bà một chút.
Alice nhìn hai người, biết điều cúi đầu xuống chào rồi ra ngoài.
Khi bà Hàn định không ép cô nói ra tâm sự trong lòng thì cô đã lên tiếng:
- Mẹ, con về nhà đã được bốn năm rồi.
Bà Hàn gật đầu, cũng phải, chớp mắt như vậy đã bốn năm trôi qua, mà cô lúc đó nhìn rất đạm bạc lạnh nhạt, bây giờ lại nhu thuận như vậy, trong lòng bà quả thật vừa vui vừa lo sợ.
Cô nhìn bà, ảm đạm một câu, giọng nói trong veo như sương, âm điệu nhu hòa cùng vẻ xinh đẹp bên ngoài:
- Mẹ, con cầu xin mẹ một việc.
Dáng người nhỏ lập tức từ trên ghế nhào xuống đất, hai đầu gối lạnh lẽo chạm vào nền gạch tỏa hơi lạnh.
Bà Hàn hốt hoảng nắm chặt lấy tay cô muốn cô đứng dậy nhưng cô lại lắc đầu, mái tóc đen rủ xuống nền gạch loáng bóng, cô ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn bà đầy đau đớn:
- Mẹ, con muốn đón... Con lo không có ai chăm sóc.
Bặm môi thật chặt, cố gắng không để mình có biểu hiện gì ngoài ý muốn, cô cúi gằm đầu xuống, kiềm chế sự mong chờ cùng nhớ nhung dồn lại một chỗ.
Bà Hàn nhìn cô, thật lâu sau, bà mới hiểu cô rốt cuộc đang nói về vấn đề gì, sắc mặt bà trắng bệch như tờ giấy.
Hàn Nhã Hy cử động nhẹ ngón tay, cô ngược lại nắm chặt lấy bàn tay có phần thô theo thời gian bị bào mòn, cô mỉm cười mà khóe miệng cứng ngắc:
- Mẹ, dẫu sao sau này con phải về nhà chồng, ba lại hay đi công việc sớm ngày không thể lo cho mẹ được, mẹ cũng phải cần một người bầu bạn chứ?
Nội tâm gào thét đến cực điểm, thế nhưng mặt ngoài cô lại bình tĩnh nhìn bà, cho dù vậy nhưng gương mặt tái mét của cô vẫn không thể che giấu.
Bà Hàn lặng lẽ bước lên lầu, người phụ nữ xinh đẹp đó vì sao bây giờ lại nhìn cô đơn đến vậy?
Hốc mắt đỏ lên ẩm ướt, cô cắn chặt môi không để mình khóc.
Bà Hàn không biểu hiện gì, cả người đứng lên, quyển thực đơn kia như bỏ quên mà rơi trên mặt đất, cô nhìn dáng bà đi lên tầng lầu, tim quặn lại từng cơn.
Cô còn nhìn thấy, cả người bà run lên từng đợt.
Khi Nguyễn Bá Nam từ bên ngoài bước vào đã nhìn thấy cô ngồi một cục trên ghế, vì cô xoay lưng về phía anh nên anh không thể nhận thấy được biểu hiện của cô.
Vòng tay qua người cô, anh ngồi ở mép ghế, đem cả người cô thu vào lòng mình, anh cười cười:
- Sao lại ngồi một mình thế này? - Anh đưa tay luồn vào mái tóc cô nhẹ giọng thủ thỉ.
Cơ thể nam tính quen thuộc lại xa lạ, Hàn Nhã Hy ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt nâu sáng chăm chú nhìn mình, cô lắc lắc đầu, sắc mặt vẫn không tốt:- Cũng không có gì.
Kì lạ là, cô rất nhanh rời khỏi người anh rồi mỉm cười trả lời:
- Em đi lên phòng ngủ một chút.
Nguyễn Bá Nam lần này lại dõi mắt về thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thật sự, anh không thể mất người con gái này được.
Một tuần trôi qua, khí trời buổi đêm nơi Tây Đan vào mùa đông lạnh lẽo, tuyết phủ hai bên đường trắng xóa.
Thành phố về đêm bao phủ trong lớp tuyết, thỉnh thoảng ánh đèn héo hắt từ bên trong những căn nhà lụp xụp trong những con ngõ hẻm truyền ra bên ngoài làm màu tuyết ảm đạm héo vàng.
Ngoài đường lớn, xe cộ phần đông đều là ô tô, cứ một đoạn đường thỉnh thoảng óc vài người đi bộ, trên người khoác những bộ quần áo dày cộm, cảm nhận gió tuyết lạnh lẽo tát vào mặt mình mấy cái.
Những tòa cao ốc tráng lệ phát sáng điên cuồng trong những ngày tuyết rơi như vậy, chùm sáng trắng đến chói mắt, khi nhìn lại giống như ban ngày, đặc biệt hùng vĩ.
Tại sân bay, phần người qua lại lưu thông có phần khó khăn, có tiếng khóc của đứa trẻ nào đó vang lên, những tiếng xì xầm, những tiếng khóc, tiếng máy bay cất cánh, hòa quyện tạo thành hỗn hợp âm thanh làm cảnh sắc trời tuyết đỡ ảm đạm hơn hẳn.
Thân người khẽ rùng mình một cái, Hàn Nhã Hy thân hình mỏng manh, từ khi xuống máy bay đã vội vàng lục đυ.c trong va li tìm kiếm chiếc áo khoác dày cộm.
Khi khoác lên người, chiếc áo khoác xám dài chẻ xuống tận đầu gối làm cả người cô kín mít, bàn tay kia bung xõa mái tóc đen dài đang cột xuống, thu mình trong những bảo vật có thể giảm bớt cơn lạnh thấu xương.
Vì không thích ứng kịp, cả người có chút tê buốt, đi bộ một lúc, cô mới cảm nhận được sự sống trong người mình.
Cọ cọ hai bàn tay đan vào nhau, áp lên má mấy lần, Hàn Nhã Hy vẫn thấy không ổn, cô mở điện thoại ra, một cuộc gọi nhỡ, của Nguyễn Bá Nam, chắc anh biết cô đã xuống sân bay liền gọi.
Cô sau một lúc bấm bấm chữ trên màn hình, nghe thấy tiếng "ting" báo tin nhắn đã được gửi, liền cất máy vào trong túi mà không buồn gọi cho anh, xách chiếc va li to đùng phía sau, vừa đi vừa nhìn đường xá thưa thớt.
Cô thấy lạnh trong người.
Kiên trì nửa tiếng đi bộ, cuối cùng phải chịu thua thời tiết, cô đứng bên đường đón taxi.
Buổi đêm ở Tây Đan thật không dễ gì bắt taxi, chịu đựng mười lăm phút rét co ro bên đường, cuối cùng cũng có người tốt bụng cho cô đi nhờ.
Nhưng mà người cho cô đi nhờ, chính là một cô gái.
Mà cô gái kia, khi nhìn cô đã giật mình đến mấy giây, khuôn mặt xinh đẹp kia tái mét, có thể vì lạnh, có thể vì giống như bị ma ám.
Hàn Nhã Hy đập đập cửa kính, cuối cùng tấm kính cũng hạ xuống, cô nhìn cô gái bên trong xe mỉm cười ngọt ngào:
- Xin lỗi, có thể cho tôi đi nhờ được không?
Vì cô gái lái xe này rõ ràng dừng xe bên đường, lại hướng mắt về phía cô, chắc cô không lầm đâu.
Mà người kia, khi để tấm kính phủ một lớp nước ẩm ướt hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của người bên ngoài đường thể hiện một cách rõ nét, chân thực nhất, chân thực đến nỗi cô muốn gào lên.
Thế nhưng, cô lại lắp bắp không mở lời được, cơ hồ nhìn mái tóc đen dài của cô cái kia được tuyết làm lạnh, khuôn mặt trắng bệch kia, cơ hồ như nhìn lại hình ảnh năm nào.
Vẫn xinh đẹp như trước, khuôn mặt kia vẫn không khác gì, chỉ là nét đẹp trên khuôn mặt non trẻ ngày xưa đã rõ ràng hơn, đường nét từng nét mà vẽ, không còn mờ nhạt.
Biểu hiện của cô gái này khiến Hàn Nhã Hy cảm thấy thật kì lạ, nhưng bản thân là người nhờ cậy, cô không muốn bị cho là nói nhiều.
Thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt người bên cạnh khiến cô ít nhiều cảm thấy quen thuộc, đặc biệt... Mái tóc kia giống cô đến tám chín phần, mùi hương hoa hồng thoang thoảng bên người kia làm cho cô cảm giác đã ngửi qua ở đâu đó
Cô gái đó mở miệng nói chuyện, hơi mỉm cười nhìn cô, thế nhưng đôi môi được son nhạt kia lại nhìn ra được sự trắng bệch:
- Chị tên gì? Ở đâu? Vì sao trời đêm vậy còn ở ngoài, còn đem theo vali nữa?
Vali được đặt ở ghế trống phía sau, cô ngoảnh đầu một cái, lại nhìn người đang lái xe kia, trên người cô ấy toát ra một vẻ cuốn hút khó diễn tả, khiến người nhìn không thể rời mắt.
- Tôi tên Hàn Nhã Hy, vừa từ nước ngoài trở về.
Cô cũng không phát hiện được, người con gái đang lái xe kia, bàn tay đang run lên bần bật.
Cô gái xinh đẹp kia thỉnh thoảng nhìn cô mỉm cười, còn lại toàn bộ thời gian đều tập trung lái xe.
- Ồ, chị ở đường Lê Chân đúng không? Bạn trai em cũng quen biết một người ở đó.
Cô gái mỉm cười ngọt ngào, dịu giọng lại nói chuyện với cô, nhưng thứ cảm xúc đáng sợ kia vẫn xuất hiện khiến giọng cô lúc này run run:
- Em tên Triệu Hạ Khuê, rất vui được quen biết chị.
Lòng Hàn Nhã Hy hoảng hốt một cái, sắc mặt cô trắng bệch, cô nhìn cô gái tên Hạ Khuê kia một lúc, trong lòng thầm nghĩ.
Nhiều năm trước cô cũng có quen biết với một người tên Hạ Khuê, vấn đề là cô không biết vì sao mình lại quen biết? Người đó là ai? Bằng cách nào cô lại nhớ tên mà không thể hình dung lại sự việc năm đó.
Có rất nhiều người, khi cô gặp lại, vẫn có thể nhận ra là ai nhưng lại không biết vì sao mình có quen biết, cũng không biết quen từ khi nào.
Dường như sau vụ tai nạn nhiều năm trước, bộ não của cô hoạt động có phần không linh hoạt, vì thế cô phải dừng ngay công việc mình đang làm, trở về một cuộc sống bình thường.
Không khí trong xe có phần u uất cùng lành lạnh, hương hoa hồng trên hai người con gái hòa quyện vào nhau tạo cảm giác mát lạnh, tinh khiết.
Hạ Khuê lái ô tô vào đường Lê Chân, thế nhưng, khi Hàn Nhã Hy nói cô dừng lại trước căn biệt thự số 6 thì mặt cô đã cắt không còn giọt máu.
Cô lắp bắp:
- Đây là nhà... Chị?
Hàn Nhã Hy thoáng nhìn qua biểu hiện của cô gái kia, thật giống như để tâm đến, lại nghĩ đến thân phận mình hiện tại, cô lắc lắc đầu:
- Không, đây là nhà họ hàng xa của chị. Thế nhé, chị đi đây.
Hạ Khuê nhìn mái tóc đen dài phất phơ đến khi biến mất sau cánh cổng, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, lúc này, mặt cô vừa thể hiện sự vui mừng lại sợ hãi cùng cực.
- Sao... Sao có thể... Giống...
Cô gục đầu vào vô lăng, suy nghĩ một hồi mới quay đầu ô tô, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Hàn Nhã Hy đẩy cửa bước vào căn biệt thự, tiết trời giá rét như thế nào vẫn bao phủ toàn bộ người cô.
Căn nhà đã lâu không trở về vẫn vậy, chỉ là những khóm hoa hồng mơn mớn những bông nụ nhỏ, còn thụ động trong thời tiết giá lạnh.
Chiếc va li kéo sền sệt trên nền đất trắng xóa bao phủ bởi lớp tuyết, ánh sáng vàng rực rỡ từ căn biệt thự tỏa ra tạo cảm giác thật ấm cúng.
Cô đứng trước cửa chính, cánh cửa gỗ nâu sơn màu bóng mượt, khi rơ vào cảm giác thô lạnh chạm vào xúc giác, cô đứng hình một lúc.
"Cốc cốc cốc..."
Cô gõ từng nhịp vào cánh cửa, dừng lại một chút, như sợ người bên trong không nghe thấy lại gõ tiếp ba cái.
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt cô gái xinh đẹp kia đập vào mắt, khi nhìn thấy cô thì mở to, chỉ sợ mình nhìn lầm.
Từ lúc cô đi đến khi trở lại, mọi thứ vẫn không thay đổi, cho dù tuổi tác bị mài dũa nhưng những nụ cười ấm áp vẫn luôn chờ đón cô quay trở lại, giống như cô chưa từng rời khỏi.