==============
Phòng tắm yên tĩnh một hồi lâu, chỉ có tiếng vòi hoa sen phun nước ra ngoài.
Có lẽ là không nhận được sự đáp lại, Quý Thư Ngôn bất mãn hừ một tiếng,đặt tay lên vai Đoàn Chấp, muốn đè người xuống.
Đoàn Chấp một tay khống chế anh, vững vàng nắm lấy bả vai của Quý Thư Ngôn, mạnh đến mức Quý Thư Ngôn đau đớn kêu lên một tiếng.
“Đừng lộn xộn.” Hắn khàn giọng cảnh báo, thậm chí nghe có chút lạnh lùng.
Con ngươi nông cạn của hắn nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, thậm chí giống như một con rắn độc sắp phát động công kích, lạnh lùng lại chuyên chú, nhưng ngũ quan tuấn mỹ, thâm trầm lại khiến cho hắn cực kỳ gợi cảm, trên môi dính nước, tóc cũng ướt một nửa vô cùng lộn xộn, mang vẻ hoang dã khác thường.
Đoàn Chấp có chút khó chịu, hắn phải nhịn không chạm vào Quý Thư Ngôn đã rất khổ sở rồi, Quý Thư Ngôn lại còn tiến đến trêu chọc hắn, thật sự coi hắn là thánh nhân đó à?
Nhưng Quý Thư Ngôn uống say, không được nói đạo lý với người say.
Nhưng hắn lại rất tỉnh táo.
Đoàn Chấp hít sâu một hơi, trong không khí thoang thoảng mùi hoa lan Nam Phi, là hương liệu bên cạnh bồn rửa tay, đã bốc hơi gần hết, mùi hương nồng đậm, kém cỏi đã tản đi, chỉ lưu lại một chút dư điệu ôn nhu.
Trên người Quý Thư Ngôn cũng có mùi của hoa lan Nam Phi, rất nhẹ, thanh lịch và tao nhã hơn nhiều so với mùi hương hiện tại.
Hắn nhắm mắt lại, từ từ buông bàn tay đang nắm lấy Quý Thư Ngôn ra,sự hung hãn trong ánh mắt chậm rãi rút đi, lại trở về bộ dáng bất cần đời bình thường, giống như dã thú thu hồi móng vuốt sắc bén, giả bộ vô hại.
Hắn nhẹ nhàng búng trán Quý Thư Ngôn, cảnh cáo, “Bình tĩnh đi, nếu không ngày mai em sẽ khóc mất.”
🐾🐾🐾
Cũng không biết có phải lời cảnh cáo của hắn có tác dụng hay không, hay dược tính của Quý Thư Ngôn đã thuyên giảm, sau đó Quý Thư Ngôn thật sự không nhúc nhích nữa, nằm trong bồn tắm, tựa vào thành bồn ngủ say.
Mười phút sau, hắn ôm Quý Thư Ngôn ra khỏi bồn tắm, lau người, thay áo choàng tắm rồi nhét vào trong chăn.
Đoàn Chấp không thể nhàn rỗi, hắn dọn dẹp quần áo ướt của mình Quý Thư Ngôn một chút, căn phòng được thông gió, để đề phòng, bèn gọi người đưa đồ ăn và thuốc mang đến.
Sau khi mọi việc xong xuôi, hắn nằm xuống ghế sô pha.
Vừa rồi hắn lấy phòng cũng hấp tấp, còn không thèm chọn loại phòng, cô gái lễ tân nhìn hắn ôm Quý Thư Ngôn, thì nghĩ sai, trực tiếp cho phòng có giường đôi cho mấy cặp tình lữ.
Kết quả là bây giờ hắn không có giường để ngủ.
Đoàn Chấp nằm trên sô pha quấn chăn, cũng không quá buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn Quý Thư Ngôn đang ngủ say, nghĩ thầm ngày mai khi rời giường, khuôn mặt Quý Thư Ngôn nhất định sẽ rất đặc sắc, khiến cho hắn vô cùng chờ mong.
🐾🐾🐾
Đoàn Chấp đoán không sai.
Một đêm trôi qua, Quý Thư Ngôn tỉnh lại, nửa ngày đều chui trong chăn không chịu gặp người, vô cùng hổ thẹn.
Chiếc chăn bông màu trắng được anh coi như một chiếc áo giáp, bao phủ toàn bộ cơ thể, chỉ để lộ một bàn tay nắm lấy chăn bông, ngón tay thon dài, trắng như ngọc, khớp lộ ra màu phấn nhạt.
Đoàn Chấp khuyên nửa ngày cũng vô dụng, chỉ có thể nằm sấp bên giường dỗ dành, giống như một con sen chính hiệu lừa mèo con ra khỏi ổ.
Hắn tận tình nói, “Chú Quý, chú cởi mở một chút, đều là người trưởng thành, còn có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua. Mất mặt cũng chỉ có lần này, trời biết đất biết chú biết cháu biết, cháu sẽ không nói Quý Viên đâu.”
Đầu của Quý Thư Ngôn ong ong, chỉ muốn cho hắn câm miệng lại.
Sóng to gió lớn này anh thật sự chưa từng thấy qua.
Anh không phải hổ thẹn khi bị bỏ thuốc rồi cầu xin Đoàn Chấp, mà là không thể đối mặt với hành vi của mình đêm qua.
Buổi sáng tỉnh dậy, anh còn chưa nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhớ thêm được mấy chi tiết, cả người giống như bị sét đánh.
Anh nhớ rõ mình thần trí không rõ quấn trên người Đoàn Chấp, Đoàn Chấp tốt bụng giúp anh ngâm nước lạnh, anh lại ngẩng đầu về phía người ta cầu hoan, Đoàn Chấp lui về phía sau, anh lại không chịu buông tha mà bám riết lấy, buộc Đoàn Chấp cùng anh trầm luân.
Trong phòng tắm nhỏ đó, đôi mắt đen và đáng sợ của Đoàn Chấp nhìn mình, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, sức lực đè lên người anh, đều hiện rõ lên trong tâm trí.
……
Nói tóm lại, anh cợt nhả với Đoàn Chấp, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Quý Thư Ngôn thống khổ che mặt lại.
Hành vi của anh có gì khác gì với quấy rối tìиɧ ɖu͙© đâu, uống thuốc thì sao chứ, chẳng lẽ là cái cớ để biến mình thành cầm thú? Cũng không biết xấu hổ.
Nếu anh biết kết quả sẽ thành ra như vậy, có đánh chết anh cũng sẽ không gọi điện thoại cho Đoàn Chấp.
Hết lần này tới lần khác Đoàn Chấp lại vô cùng tốt, lúc này còn ở ngoài chăn khuyên nhủ anh, một chút tức giận cũng nhìn không ra.
“Chú ra ngoài ăn sáng đi, lăn qua lăn lại một đêm cũng nên bổ sung chút thể lực rồi chứ, ” Đoàn Chấp nói, “Cháu đã mua cháo cùng bánh trứng, ăn xong thì tức giận tiếp nhé.”
Quý Thư Ngôn: “…”
Anh thật sự là không hiểu người trẻ tuổi bây giờ, vì sao Đoàn Chấp không so đo chút nào, sao có vẻ giống như anh mới là người bị hại nhỉ?
🐾🐾🐾
Sau một hồi trốn dưới chăn bông, Quý Thư Ngôn cuối cùng vẫn từ bên trong chui ra, trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp.
Sắc mặt anh tái nhợt, quy củ ngồi ở trên giường, ngay cả hai tay cũng đặt ở trên chăn bông, thân thể gầy gò bọc trong áo choàng tắm, yếu ớt đến mức gấp một cái cũng đứt.
Anh nửa cúi xuống nhìn Đoàn Chấp.
“Tối hôm qua thật sự rất xin lỗi.” Lông mi Quý Thư Ngôn khẽ run rẩy, một đêm trôi qua, giọng nói của anh có chút khàn khàn, âm sắc thấp hơn bình thường rất nhiều, “Lúc ấy tôi nghĩ cậu gần với tôi nhất, cho nên mới gọi điện thoại, tôi không nghĩ tới mình lại làm ra những chuyện như thế. Tôi thực sự xin lỗi.”
Anh ấy lại bình tĩnh, rồi nói, “Tôi không biết phải bồi thường cho cậu như thế nào, nhưng chỉ cần là chuyện cậu muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.”
Lần này đến lượt Đoàn Chấp ngây ngẩn cả người.
Phải một lúc sau hắn mới phản ứng được, hóa ra trong mắt Quý Thư Ngôn, chuyện ngày hôm qua là do anh chiếm tiện nghi của hắn?
Đoàn Chấp vi diệu nhướng mày lên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chưa kể hôm qua hắn còn chủ động làm những chuyện đó, dù chỉ là hỗ trợ một nửa cũng không có chuyện gì xảy ra với hai người, cũng không đáng để Quý Thư Ngôn sợ hãi như thế.
Nếu đổi lại là người khác, cũng sẽ không nghiêm trang cầu xin tha thứ như vậy.
Cũng chỉ có Quý Thư Ngôn, sống đến ba mươi mấy tuổi vẫn còn ngây thơ quá thể, ánh mắt trong veo sáng ngời, cho tới bây giờ vẫn chưa bị ăn sạch, đúng là kỳ tích.
Đoàn Chấp không nói lời nào, cứ yên lặng ngồi như thế này, ngược lại Quý Thư Ngôn càng thêm bất an.
Anh nhìn Đoàn Chấp một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh nhất có thể, “Cậu đừng ngại nói, cũng đừng bận tâm đến chuyện khó mở miệng với Quý Viên, đây là vấn đề của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu.”
Nghe thấy từ “chịu trách nhiệm”, Đoàn Chấp rốt cuộc không kìm được mà bật cười.
Quý Thư Ngôn bị hắn cười đến khó hiểu.
Đoàn Chấp buồn cười hỏi, “Chú định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Vấn đề này cũng khiến cho Quý Thư Ngôn bối rối, anh cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
“Chỉ cần cậu muốn,” Anh cân nhắc, “Tiền bạc cũng được, xin lỗi cũng được, hoặc các phương pháp bồi thường khác, tôi đều làm được.”
Đoàn Chấp càng cười lớn hơn.
Hắn lắc đầu, nhìn bộ dáng Quý Thư Ngôn như cả bầu trời đều sụp đổ, không nỡ bắt nạt anh nữa.
Hắn cầm lấy bát cháo thịt bò đã mua nhét vào tay Quý Thư Ngôn, “Chú Quý đừng căng thẳng như thế, ăn cơm trước đi.”
Quý Thư Ngôn hoảng hốt.
Đoàn Chấp giúp Quý Thư Ngôn khuấy cháo, thêm một chút hành lá xắt nhỏ vào bên trong, thờ ơ nói, “Cháu năm nay đã hai mươi tuổi, không phải mười hai tuổi, ngày hôm qua chú uống say, nhưng cháu thì không, nếu cháu không muốn quan tâm đến chú, cháu có thể để mặc chú trong bồn tắm rồi rời đi. Cho nên chuyện ngày hôm qua đối với cháu mà nói, nhiều lắm cũng coi như là giúp một người bạn mà thôi, không phải là chuyện gì to tát, chú cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như thế.”
Nếu nói hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thừa dịp hôi của, là không đúng.
Nhất là khi Quý Thư Ngôn nghiêm túc nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, hắn ngược lại rất muốn trêu chọc Quý Thư Ngôn, nói nếu chú thật sự áy náy như thế thì chi bằng làm bạn trai của cháu đi.
Nhưng chính vì Quý Thư Ngôn quá nghiêm túc, vừa cổ hủ vừa đáng yêu, sợ hãi, bất an nhìn chằm chằm hắn, lại khiến hắn mềm lòng.
Quá ngoan, thừa dịp mà hôi của, lương tâm hắn không cho phép.
Hắn tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử, nhưng lương tâm lại luôn đến không đúng lúc như vậy.
Quý Thư Ngôn bị thái độ của Đoàn Chấp làm cho hồ đồ.
Anh nghe lời Đoàn Chấp ăn một miếng cháo, cháo còn rất nóng, thịt bò được hầm mềm, thơm ngát, rắc thêm chút hạt tiêu, chút hành lá nổi lên, trông càng thêm tươi ngon.
Ăn được vài miếng, anh khó hiểu nhìn Đoàn Chấp: “Chẳng lẽ cậu không tức giận à?”
Câu này hỏi rất đúng trọng tâm.
Đoàn Chấp giương mí mắt, nụ cười nhạt đi, “Tức giận chứ, sao lại không tức giận cho được. Nhưng cháu không phải là giận chú. Chú có thể kể cho cháu xem chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua không?”
Hắn đến bây giờ nhớ tới bộ dáng Quý Thư Ngôn ngày hôm qua ở trong xe, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Quý Thư Ngôn yết ớt nhìn qua cửa sổ, thống khổ cau mày, cuộn mình trên ghế phụ, giống như một con chim bất lực.
Hắn không dám nghĩ, nếu hôm qua bên cạnh Quý Thư Ngôn không có ai, nếu Quý Thư Ngôn chưa kịp trốn vào trong xe, vậy Quý Thư Ngôn ngày hôm nay sẽ ở đâu.
Ngày hôm qua hắn không nỡ giáo huấn Quý Thư Ngôn, hơn nữa nói lí với người say cũng chẳng có ích gì, nhưng hôm nay Quý Thư Ngôn đã an toàn, kỳ thật hắn vẫn luôn kìm chế sự tức giận của mình.
Giọng nói của hắn không khỏi lạnh hơn, hoàn toàn khác với vẻ mặt ôn hòa thường ngày, lông mày trầm xuống, có loại khí thế vượt qua tuổi tác.
“Chú Quý, chú đã ba mươi ba rồi, ý thức cảnh giác cơ bản đâu mất rồi? Cháu đi vào bar, chú nói cháu là ăn chơi đàng điếm. Chú thì sao, không thích đi bar, nhưng vào một lần thì suýt chút nữa bán mình đi. Chú có biết nếu hôm qua cháu không đến kịp, chú sẽ có hậu quả gì không? Chú sẽ bị bắt lại, rồi bị hãʍ Ꮒϊếp, sau đó thì bị ném trong một khách sạn nhỏ giá rẻ nào đó, hôm nay chú cũng sẽ không phải đang ngồi nói chuyện với cháu, mà là đến bệnh viện làm kiểm tra cơ thể.”
Đoàn Chấp càng nói càng cảm thấy tức giận, trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Hôm qua hai người mới có chút đυ.ng chạm thân thể, Quý Thư Ngôn đã có bộ dạng muốn lấy cái chết tạ tội, nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn không dám nghĩ Quý Thư Ngôn sẽ sụp đổ thành dạng gì.
Quý Thư Ngôn trầm mặc trong chốc lát, tự biết đuối lý, thấp giọng nói, “Cậu nói đúng, đây là sơ suất của tôi.”
Anh hiếm khi có lúc cúi đầu lại thuận mắt như vậy.
Anh trở thành giám đốc bệnh viện khi còn trẻ, hàng ngày chỉ có anh đi giáo dục mấy bác sĩ mới phạm sai lầm đến to đầu, hiện giờ lại thiên đạo luân hồi, đến phiên anh bị một đứa nhỏ cách mình mười ba tuổi chỉ vào mũi giáo dục.
Hết lần này tới lần khác anh còn không có cách nào phản bác, thật sự là nghẹn chết rồi.
Quý Thư Ngôn vô thức cắn môi, chờ trong phòng an tĩnh lại, Đoàn Chấp không dạy dỗ anh nữa, mới nói, “Ngày hôm qua thật sự là ngoài ý muốn thôi.”
Đoàn Chấp khoanh tay, chế nhạo, “Làm gì có chuyện gọi là ngoài ý muốn, chú nói một chút xem nào.”
Quý Thư Ngôn cũng canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm qua.
Anh nhỏ giọng kể, “Hôm qua tôi cùng bạn đến quán bar của người quen, cho nên mới buông lỏng cảnh giác. Sau đó, bạn tôi và ông chủ quán bar có hẹn, tôi định về rồi, nhưng tình cờ lúc đó có điện thoại ở bệnh viện gọi đến, nên mới ngồi lại quầy bar một lúc. Lúc đứng dậy, đi ra khỏi quán bar, mới cảm thấy có gì đó không ổn.”
Anh nhìn Đoàn Chấp một cái, “Tôi biết đó là sơ suất của mình, nhưng lúc đó nếu không kịp nhốt mình vào trong xe, thì cũng sẽ báo cảnh sát, rồi tìm người cầu cứu. Sau đó tôi cũng nhìn thấy người đi theo tôi, vóc dáng không cao, mắt nhỏ, mặc một chiếc áo sơ mi màu, trông như hai mươi mấy tuổi.”
Nghe đến đó, Đoàn Chấp hiểu rõ.
Quý Thư Ngôn nhất định là lúc cúi đầu trả lời tin nhắn, trong ly rượu bị người ta bỏ thuốc, hết lần này tới lần khác anh chỉ lo xem điện thoại di động, căn bản không phát hiện ra.
Hắn ấn vào sống mũi, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
“Có phải chú bị ngốc hay không?” Đoàn Chấp sắc mặt âm trầm đến dọa người, “Rượu trong quán bar trừ khi là từ quầy bar vừa lấy ra, chú nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, nếu không thì không được uống, làm sao chú biết được người đứng bên cạnh mình là người tốt hay người xấu. ”
Hắn suy nghĩ một chút, lại nóng nảy nói, “Không được, chú vẫn đừng nên tới mấy nơi như quán bar thì hơn. Dù sao đây là quán bar của người quen, nếu chú đến quán bar của người lạ, còn không biết nhân viên pha chế có táy máy tay chân gì không.”
Quý Thư Ngôn một câu cũng không thể phản bác, im lặng cúi đầu ăn cháo.
Anh khẽ liếc Đoàn Chấp một cái, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, hôm qua anh gọi điện thoại cho Đoàn Chấp, chỉ cho rằng Đoàn Chấp cách mình gần nhất, sẽ đến nhanh nhất.
Nhưng trong lòng anh cảm thấy, Đoàn Chấp không thân quen với anh lắm, có thể cứu anh một phen đã là tận tình tận nghĩa rồi, căn bản không nghĩ tới Đoàn Chấp còn có thể tỉ mỉ chăm sóc mình cả đêm, so với anh nghĩ thì thành thục, đáng tin cậy hơn nhiều.
Anh nghĩ đến đây, trong lòng giống như bị chọc một cái, vừa chua vừa mềm, còn có chút ngượng ngùng.
Nhưng anh không thể nói gì nhẹ nhàng, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: “Tôi biết rồi. Tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn về chuyện tối qua.”
Đoàn Chấp dừng một chút, chạm đến ánh mắt ướŧ áŧ của Quý Thư Ngôn, lại nói không nên lời.
Tuy rằng tối hôm qua không phát sinh chuyện gì, nhưng hôm nay, tinh thần của Quý Thư Ngôn vẫn không tốt, mặc áo choàng tắm giản dị ngồi trên giường, lộ ra cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh gầy gò, thắt lưng buộc lại với nhau một cách bừa bãi, nhìn qua vô cùng yên tĩnh, dịu dàng, suy yếu lại xanh xao.
Đoàn Chấp cũng không dám nặng lời.
Hắn do dự nhiều lần, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc Quý Thư Ngôn, “Bỏ đi, lần sau chú ý một chút.”
Quý Thư Ngôn rất ít khi bị người ta sờ đầu như vậy, sống lưng cứng đờ.
Nếu như là trước kia, Đoàn Chấp dám làm như vậy, anh đã chặt đứt móng vuốt của hắn rồi.
Nhưng hôm nay… Quý Thư Ngôn mím môi, nhịn.
“Ừm.”
——————–