Chương 7: Dư Kình Kình: “Cậu uống ít thôi được không?”

Chương 7: Dư Kình Kình: “Cậu uống ít thôi được không?”

Một nhóm người bước vào nhà trong tiếng gọi "chú ơi, cô ơi" đầy hỗn loạn của Dư Kình Kình.

Buổi phát sóng trực tiếp trước buổi ra mắt thực sự là để quay thử hai chế độ phát sóng trực tiếp khác nhau. Trần Trừng Minh chọn chế độ phát sóng trực tiếp với người quay phim theo sát, trong khi Giang Hạo Viễn hướng nội may mắn chọn được chế độ có nhiều góc máy quay trực tiếp được lắp đặt mà không cần người quay phim theo dõi.

Nhà của Dư Kình Kình đã được lắp đặt sẵn các ống kính trực tiếp, nhưng các ống kính vẫn đang được che lại.

Lúc này, Dư Kình Kình như một yêu tinh nhỏ, dẫn nhân viên đi khắp nhà để khởi động máy quay.

Giang Hạo Viễn mở cửa để tiễn dì Trương. Trước đó, dì Trương hoảng hốt nói rằng con gái bà gọi điện bảo đến trường của cháu ngoại. Nên Giang Hạo Viễn bảo bà về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

"Chị Lý xin nghỉ phép, cô Dư nghĩ hai ngày này trong nhà có ít người, Kình Kình lại thích chạy ra ngoài chơi, nên đã lắp thêm cái này trên cửa." Dì Trương chỉ vào một nút nhỏ màu trắng nhô lên trên ổ khóa rồi nói: “Ấn nút này là khóa, ấn lại là mở khóa."

Giang Hạo Viễn ghi nhớ cẩn thận.

Nhân viên đã khởi động xong máy quay với sự giúp đỡ của Dư Kình Kình. Không trì hoãn, họ mang đồ đạc ra ngoài cùng dì Trương, tiện thể thu điện thoại của Giang Hạo Viễn.

"Thầy Giang, khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, thầy không thể sử dụng điện thoại của mình nữa. Đây là điện thoại do chương trình cung cấp, các nhiệm vụ và thông tin của chương trình trong thời gian phát sóng trực tiếp sẽ được thông báo qua điện thoại này." Nhân viên nói.

Dư Kình Kình đứng ở cửa vẫy tay: "Các chú các cô đi thong thả, bà đi cẩn thận, qua đường nhớ nhìn đường."

Mọi người vui vẻ đáp lại, Giang Hạo Viễn hướng nội không biết lúc nào thì nên đóng cửa, Dư Kình Kình còn đuổi theo nói thêm một lúc lâu, cuối cùng dì Trương phải "đuổi" cô bé về rồi giúp đóng cửa.

Mọi người đã đi, Giang Hạo Viễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Dư Kình Kình ngẩng cái đầu nhỏ chờ cậu "bấm" nút khóa cửa, sau đó mới đưa tay kéo ống quần của cậu.

"Cậu ơi, lại đây."

Cô bé chỉ cao hơn bắp chân của Giang Hạo Viễn một chút, chương trình đã chuyển góc máy quay lên trên, nên trong ống kính Dư Kình Kình trông càng nhỏ bé hơn, như một cây nấm nhỏ, rất đáng yêu.

Dư Kình Kình kéo Giang Hạo Viễn đến chỗ tủ lạnh.

Dư Kình Kình chỉ vào cánh tủ trên cùng của tủ lạnh: "Cậu ơi, mở cửa đi."

Nhà Dư Kình Kình có tủ lạnh 3 tầng, cánh tủ trên cùng được thiết kế hơi cao đối với Dư Kình Kình, nên cô bé không với tới.

"Cháu muốn gì?" Giang Hạo Viễn mở cửa tủ lạnh.

Dư Kình Kình mỉm cười, đồng thời nhảy lên: "Nước ngọt, cậu ơi, nước ngọt."

Giang Hạo Viễn nhớ lời dặn của chị, cúi nhìn cháu gái đang nhảy nhót với gương mặt đầy kỳ vọng: "Mẹ cháu sáng nay bảo với cậu là hôm nay cháu không được uống nước ngọt nữa đâu."

Dư Kình Kình ngừng nhảy, hai tay níu lấy ống quần cậu, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo: "Một ngụm thôi."

Dư Kình Kình đưa ngón tay lên giơ số "một", vẫn không quên kéo ống quần của cậu, khuôn mặt bé nhỏ đầy vẻ "nịnh nọt": "Một ngụm thôi, đi mà cậu, cháu chỉ uống một ngụm thôi."

Nói xong lại lén lút đưa tay lên miệng, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Suỵt, đừng nói với mẹ nhé."

[Bé cưng ơi, không cần chúng ta nói, chắc mẹ bé đã biết rồi]

Giang Hạo Viễn vẫn lắc đầu.

"Cậu à, cháu xin cậu đó. Người cậu tốt nhất trên đời, một miếng thôi, cháu chỉ uống có một miếng."

Dư Kình Kình kéo ống quần cậu làm nũng.

Thấy cậu vẫn không lay chuyển, cô bé hạ vai xuống, môi bĩu xuống, mắt đã đầy nước, khuôn mặt bé nhỏ tỏ vẻ vô cùng bất bình.

Cô bé thật sự quá dễ thương, chỉ cần làm vẻ mặt đó, khu bình luận đã không chịu nổi:

[Đầu hàng đi! Cho cô bé uống đi!]

[Nhanh lên! Nhanh cho cô bé uống!!]

Giang Hạo Viễn cũng không chịu nổi: "Được rồi, nhưng chỉ một ngụm thôi nhé."

"Được!" Dư Kình Kình nhảy chồm lên, dù mắt còn ướt đẫm nhưng khuôn mặt đã rạng rỡ nụ cười tươi tắn, ôm lấy chân cậu bắt đầu khen ngợi: "Cậu là tốt nhất, cậu là đẹp trai nhất, cháu yêu cậu, cậu là người tuyệt vời nhất..."

Giang Hạo Viễn khẽ cười, rót lon nước ngọt đưa cho cô bé.

Dư Kình Kình vỗ tay nhận lấy, khi chuẩn bị uống thì lại giơ lon lên hỏi cậu: "Cậu có uống không?"

"Nếu cậu uống thì sẽ không còn gì cho cháu đâu."

Dư Kình Kình trợn mắt: "Cậu uống ít thôi được không?"

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]