Chương 31: Giang Hạo Viễn: !

Chương 31: Giang Hạo Viễn: !

"Cậu ơi, quả bóng." Dư Kình Kình chỉ xuống đất.

Giang Hạo Viễn "Ừ" một tiếng, đặt cô bé xuống.

Dư Kình Kình nhặt quả bóng lên rồi chạy lạch bạch tới chỗ hai mẹ con người qua đường, giơ quả bóng lên trả lại: "Chị ơi, quả bóng của chị."

Nói rất lễ phép, nhưng đôi mắt cô bé cứ nhìn chăm chú vào quả bóng nhỏ, biểu hiện rõ ràng là "Em muốn chơi."

Cô bé người qua đường trông khoảng chừng năm sáu tuổi, nhận lấy quả bóng mà không nói gì, mẹ cô bé cảm ơn và từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho Dư Kình Kình.

Đó là một chiếc túi thủ công rất đặc biệt, nhìn màu sắc đã dùng được nhiều năm.

Giang Hạo Viễn ngay lập tức nhận ra chiếc túi đó. Nhưng vì tính hướng nội, anh không tiến tới.

Dư Kình Kình nhận kẹo và cảm ơn, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn lại phía cậu của mình.

Đi được hai bước, cô bé không nỡ từ bỏ, lại chạy trở lại, mắt chăm chú nhìn vào quả bóng: "Chị ơi, cho em chơi quả bóng một chút được không? Em chỉ chơi một chút thôi."

Cô bé giơ một ngón tay nhỏ ra để minh họa, cười rất ngoan ngoãn, giống như khi đòi cậu mua coca cho mình, khiến người ta cảm thấy rất dễ thương.

Không có con cá hổ kình nào có thể thoát khỏi sự cám dỗ của quả bóng đẹp!

Dư Kình Kình chăm chú nhìn.

Nhưng cô bé người qua đường không động lòng, ngược lại ôm chặt quả bóng hơn.

Mẹ cô bé lại lấy ra một viên kẹo: "Xin lỗi cháu, chị bị bệnh, không thể chơi với cháu được."

Dư Kình Kình từ chối viên kẹo, hỏi rất ngây thơ và chân thành: "Vậy khi nào chị khỏi bệnh? Khỏi rồi thì chơi cùng nhau."

Mẹ cô bé rõ ràng bị câu hỏi này làm cho bất ngờ, thần sắc lúng túng trong giây lát.

Dư Kình Kình nhạy cảm nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết tại sao, có chút bối rối quay lại nhìn cậu của mình, rồi kéo tay mẹ cô bé.

"Dì ơi..." Dư Kình Kình kéo vạt áo của mẹ cô bé.

Mẹ cô bé dưới lớp khẩu trang có lẽ là đã mỉm cười, bà đưa tay xoa đầu Dư Kình Kình, nói "Cháu ngoan."

Giang Hạo Viễn bước tới, đang cố gắng lên tiếng thì cô bé bất ngờ kéo khẩu trang xuống.

"Trời ơi, miệng nó kìa!" Trần Đạt tình cờ nhìn thấy, hét lên một tiếng.

Cô bé x là một bệnh nhân bị hở hàm ếch.

Rõ ràng cô bé đã quen với cách đối xử như vậy, tiếng hét của Trần Đạt không làm cô bé thay đổi sắc mặt, vẫn lặng lẽ nhìn Dư Kình Kình và đưa quả bóng nhỏ tới.

Trần Trừng Minh cũng ngạc nhiên, thầm nghĩ liệu đây có phải là sắp xếp đặc biệt của chương trình không, nhưng nghĩ lại, tất cả sự việc xảy ra đều do Dư Kình Kình tự chạy tới, nếu là chương trình sắp đặt thì không thể khởi động cơ chế dễ dàng như vậy, nên từ bỏ ý nghĩ này.

Anh ta đang bận nghĩ đến điều này nên bỏ qua Trần Đạt.

Trần Đạt hét lên mà không ai để ý, nên phấn khích phát ra những lời hét gây sốc như "Xấu xí!", “Mau đến xem kẻ xấu xí!", "Mau đến xem chỗ này có kẻ xấu xí!".

【Chết tiệt tôi muốn chửi thề, thằng nhóc này thật là rác rưởi】

【Cứ chiều chuộng nó đi, Trần Trừng Minh cứ chiều chuộng như thế, con mẹ nó dạy dỗ cái kiểu gì không biết】 Rất nhiều bình luận bày tỏ sự phẫn nộ.

Dư Kình Kình và Giang Hạo Viễn cùng lúc hành động -

Dư Kình Kình chộp lấy quả bóng nhỏ, “bốp" một cái ném thẳng vào Trần Đạt; Giang Hạo Viễn thì đưa tay ra bịt tai cô bé người qua đường.

Chương trình hiển thị thông báo, một lần nữa nói rằng mọi thứ trong khung hình đều được thông báo trước và đã nhận được sự đồng ý của người tham gia, vì vậy dù cô bé kéo khẩu trang xuống, camera cũng không che mặt.

Đạo diễn đã chiếu lại phản ứng của cô bé người qua đường trong chế độ quay chậm HD -

Khi được Giang Hạo Viễn bịt tai, mắt cô bé mở to, ánh mắt ban đầu vô hồn bỗng sáng lên, sau đó là nước mắt dâng tràn.

Điều cảm động nhất là ánh mắt cô bé nhìn Giang Hạo Viễn, đó là ánh mắt của một đứa trẻ nhìn bố mình.

Tất nhiên, Giang Hạo Viễn mới mười chín tuổi nên không thể có một đứa con lớn như vậy.

【Có lẽ bố cô bé cũng thường làm như vậy nên cô bé mới có ánh mắt này】

【Nếu đúng là như vậy, thì có lẽ bố cô bé không còn nữa, thật tội nghiệp】

【Có lẽ đúng như vậy, nhìn chiếc túi của mẹ cô bé đã cũ rồi, mà cô bé ở độ tuổi này vẫn chưa được phẫu thuật hở hàm ếch, có lẽ do kinh tế eo hẹp, vì hiện tại phẫu thuật hở hàm ếch không phải là vấn đề lớn】

【Dư Kình Kình và cậu của cô bé thực sự rất tốt, mẹ cô bé còn không phản ứng nhanh bằng cậu, bình thường mọi người cũng phản ứng giống Dư Kình Kình thôi. Cậu thực sự rất dịu dàng, tôi không tin cậu lại có thể bạo lực học đường】

Quả bóng không trúng Trần Đạt, nên nó hét thêm ba lần, nhưng hành động bịt tai của Giang Hạo Viễn rất kịp thời, cô bé người qua đường có lẽ không nghe thấy ba câu kia.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]