Chương 30: Bảo vệ bé

Chương 30: Bảo vệ bé

Chắc lúc này trên hot search, những anh hùng bàn phím đã bắt đầu chửi rủa rồi – Kiểu bình luận như Giang Hạo Viễn biết rõ không thể liên lạc trực tiếp trên sóng trực tiếp, cố tình nói thế chứ gì, thật không biết xấu hổ.

Lúc trước khi cướp tài nguyên của Hoàng Cảnh Đồng, Trần Trừng Minh đã làm vậy rồi, nên rất tự tin về phản ứng của những anh hùng bàn phím.

Thêm vào đó còn có scandal bạo lực học đường áp đảo, dù Dư Kình Kình có được yêu thích hơn Trần Đạt thì sao?

Vô dụng thôi.

Suy nghĩ một hồi, tâm trạng của Trần Trừng Minh tốt hơn nhiều, nhìn Trần Đạt cũng thấy dễ chịu.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Đạt đừng khóc nữa, em gái Kình Kình chỉ đùa với em thôi." Trần Trừng Minh lau nước mắt cho Trần Đạt: “Không tin em hỏi, có phải Kình Kình đang đùa với anh Đạt không?"

Dư Kình Kình "gầm gừ".

Trần Đạt "gào".

Trần Trừng Minh: "…Được rồi được rồi, Tiểu Đạt đừng khóc nữa, em không phải muốn bông hoa đỏ sao? Anh dẫn em đi lấy được không?"

Trần Trừng Minh cũng không thích Dư Kình Kình, đứa trẻ này khiến anh ta bị bẽ mặt mấy lần rồi, nên anh ta rất vui khi chọc giận Dư Kình Kình.

Trước đó Trần Trừng Minh đã nghe Dư Kình Kình khoe khoang khắp nơi về việc mình lấy được bông hoa đỏ như thế nào, biết cô bé rất coi trọng và trân trọng thứ này.

Chỉ dành cho những đứa trẻ dũng cảm ư? Buồn cười. Chỉ là một con dấu, vài lời nói là xong, đợi khi anh ta lấy được bông hoa đỏ cho Trần Đạt, Dư Kình Kình chắc chắn sẽ làm loạn, nếu không loạn thì ít nhất cũng sẽ buồn.

Trần Trừng Minh rất thích làm chuyện này.

Nghe thấy bông hoa đỏ, Trần Đạt quả nhiên không khóc nữa.

Trần Trừng Minh dặn dò một câu "Thầy Giang, tôi dẫn Tiểu Đạt đi lấy bông hoa đỏ trước", rồi dắt tay Trần Đạt đi ra ngoài.

Vừa đi anh ta vừa lau mặt cho Trần Đạt, Trần Đạt không chịu nổi, như thường lệ vung tay đánh tay anh ta, bốn chữ "Ai ya, phiền quá" vừa nói xong, Trần Đạt vội quay đầu nhìn Dư Kình Kình.

"Tao, tao không đánh anh ấy." Nói xong Trần Đạt vội vàng chạy ra ngoài, sợ Dư Kình Kình đuổi theo đánh nó.

Phụ huynh xen vào cuộc nói chuyện có chút ngượng ngùng, cũng dắt con rời đi. Trong phòng quan sát cuối cùng chỉ còn lại Giang Hạo Viễn, Dư Kình Kình và một cặp mẹ con đeo khẩu trang.

Hai mẹ con rất yên lặng, Giang Hạo Viễn càng không muốn quấy rầy, bế Dư Kình Kình ngồi vào góc.

Dư Kình Kình gầm gừ một lúc lâu, người đã đi rồi, cô bé cũng không quan tâm, thu lại "khuôn mặt gầm gừ hung dữ" rồi muốn xuống chơi.

Trong phòng quan sát có vài con búp bê, Dư Kình Kình rất thích.

Giang Hạo Viễn đặt cô bé xuống, Dư Kình Kình cầm búp bê chơi trò gia đình, giơ cao tay có bông hoa đỏ trước mặt búp bê: "Nhìn này, đây là bông hoa dũng cảm mà chỉ mình tớ có thôi."

Giang Hạo Viễn nhìn ra ngoài cửa, thấy Trần Trừng Minh dắt Trần Đạt đi vào phòng bác sĩ.

Anh thu lại ánh mắt, cháu gái nhỏ của anh lại đang khoe bông hoa đỏ với một con búp bê khác.

"Kình Kình, cậu kể cho cháu một câu chuyện." Giang Hạo Viễn đề nghị.

【? Chuyện gì đây】

Dư Kình Kình vỗ tay đồng ý, kéo một cái ghế nhỏ đặt vài con búp bê lên ghế ngồi, mình và búp bê ngồi thành hàng nghe cậu kể chuyện.

"Ngày xưa trong lâu đài có một vị vua, vua nói, bạn nhỏ nào mang về bông hoa dũng cảm, bạn nhỏ đó sẽ trở thành công chúa hoặc hoàng tử trong lâu đài."

"Nhưng không ai biết hoa dũng cảm ở đâu."

"Một ngày nọ, một nhóm bạn nhỏ đang chơi bên đường, thấy một con chó xấu xa đuổi cắn một chị gái lớn."

"Chó xấu xa rất hung dữ, các bạn nhỏ đều rất sợ, không dám giúp đỡ."

"Nhưng nếu không ai giúp đỡ, chị gái sẽ bị chó xấu xa cắn bị thương, cuối cùng có một cô bé, cô bé dũng cảm nhặt một cây gậy chạy lên, giúp chị gái lớn đuổi con chó xấu xa đi."

"Chị gái lớn liền lấy ra một bông hoa đỏ tặng cho cô bé, chị gái nói đây là hoa dũng cảm, chỉ tặng cho bạn nhỏ dũng cảm."

Dư Kình Kình nghe tới đây giơ cao tay: "Cháu cũng có."

Cậu gật đầu, tiếp tục kể:

"Các bạn nhỏ khác nghe thấy vậy, cũng muốn có hoa dũng cảm, liền đi đòi chị gái."

"Chị gái không cho, các bạn nhỏ liền khóc, không cho chị gái đi."

"Còn có bạn nhỏ lén chạy về nhà báo cho người lớn, người lớn tìm đến, yêu cầu chị gái phải cho tất cả các bạn nhỏ bông hoa đỏ."

"Những người này thật xấu." Dư Kình Kình cau mày.

"Chị gái không còn cách nào khác, đành phát cho mỗi bạn nhỏ một bông hoa dũng cảm."

Dư Kình Kình nhìn bông hoa đỏ trên tay mình, có chút không vui: "Thôi được."

"Các bạn nhỏ cầm hoa dũng cảm đến lâu đài tìm vua, muốn trở thành công chúa và hoàng tử."

"Vua nói thật ra có một con quái vật lớn muốn ăn lâu đài, mà quái vật lớn chỉ sợ hoa dũng cảm."

"Cầm hoa dũng cảm đuổi quái vật lớn đi, thì có thể thực sự trở thành công chúa hoặc hoàng tử trong lâu đài."

"Đêm đó quái vật lớn đến, nhưng quái vật lớn không hề sợ hoa dũng cảm của các bạn nhỏ."

Dư Kình Kình ngạc nhiên.

"Quái vật lớn cười ha ha, nói cái các bạn nhỏ cầm đều không phải hoa dũng cảm thật, nên nó không sợ."

"Thấy quái vật lớn sắp ăn lâu đài, cô bé đuổi chó xấu xa cầm bông hoa đỏ bước ra."

"Quái vật lớn sợ hãi kêu gào, liền bỏ chạy."

"Hóa ra chỉ có hoa của cô bé dũng cảm mới là hoa dũng cảm thật."

Dư Kình Kình nghe mà mắt sáng long lanh.

Vì thế khi Trần Đạt giơ cao bàn tay béo ú, trở lại khoe khoang "Tao cũng có hoa dũng cảm" một cách to tiếng.

Dư Kình Kình: "Giả."

Trần Đạt: "Là bác sĩ in cho tao hoa dũng cảm!"

Dư Kình Kình: "Giả."

Trần Đạt: "Bác sĩ…"

Dư Kình Kình: "Giả."

Trần Đạt: "Bác…"

Dư Kình Kình: "Giả."

Dư Kình Kình: "Giả."

Trần Đạt: "Gào——"

【Cậu bé có tầm nhìn xa quá! Tôi biết ngay tại sao cậu lại đột nhiên kể chuyện cho bảo bối Kình Kình mà】

【Câu chuyện kể rất hay, một bông hoa dũng cảm chỉ thuộc về bảo bối, không ai có thể cướp được】 【Nếu không có câu chuyện này, bảo bối sẽ rất buồn khi thấy bông hoa khó khăn lắm mới có được bị Trần Đạt dễ dàng có được, một bông hoa đỏ do bác sĩ in cũng được cậu bảo vệ nghiêm túc như vậy, so với nhà tôi hồi nhỏ tuỳ tiện lấy đồ của tôi cho người đúng là khác nhau một trời một vực. Bố mẹ tôi còn hỏi tại sao lớn lên tôi không thân thiết với họ nữa, ha ha】

Trần Đạt khóc thét xông vào lòng Trần Trừng Minh, Trần Trừng Minh đau đến mức mặt méo mó.

Dư Kình Kình sinh ra để khắc chế anh ta à?!

Trần Trừng Minh đau đến chết cũng tức đến chết.

Nhân viên chương trình nhắc nhở thời gian đã hết, mời các khách mời di chuyển đến phòng phỏng vấn.

【Phòng phỏng vấn! Sẽ hỏi về chuyện bạo lực học đường chứ?!】

Giang Hạo Viễn bế Dư Kình Kình ra ngoài, cẩn thận đi đường vòng đạp mạnh lên bóng của Trần Trừng Minh vài cái.

Bình luận nhận ra chi tiết này, lại là một hàng dài 【ha ha ha】.

Cũng vì chuyện đi đường vòng này, quả bóng nhỏ của một đứa trẻ vô tình rơi mất trong phòng quan sát bỗng lăn tới trước mặt Giang Hạo Viễn.

Quả cầu nhỏ màu xanh lại hiện lên:

【【Nội dung nhiệm vụ phụ: Điền văn】】

【【Có thể nhận phần thưởng: Video giám sát (cũng có thể đổi bằng điểm)】】

【【Nhiệm vụ phụ không phải là bắt buộc với người tham gia thử thách, có thể tự do quyết định khám phá hay không】】

【【Chức năng gợi ý nội dung quan trọng đã được bật, hệ thống đồng thời bật chức năng cấm nói thông minh khi người tham gia thử thách nói về nội dung báo cáo của hệ thống】】

Dư Kình Kình không hiểu gì về nội dung nhiệm vụ phụ, cô bé chỉ nhìn thấy quả bóng nhỏ.

Quả bóng nhỏ!

Không có con cá hổ kình nào không thích quả bóng nhỏ!