Chương 24: “Cháu tiêm sao?”

Chương 24: “Cháu tiêm sao?”

Quả cầu nhỏ màu xanh lại nổi lên trước mặt Dư Kình Kình:

[Trần Trừng Minh là một trong những phản diện của nguyên tác, tính cách xấu xa, hệ thống ác ý hấp thụ vận khí của phe chính diện và chuyển cho phe phản diện, nên sau đó Trần Trừng Minh cũng nhận được một phần vận khí, anh ta đã cướp mất bộ phim vườn trường nổi tiếng vốn thuộc về phe chính diện.]

[Trong nguyên tác, Giang Hạo Viễn và Trần Trừng Minh mỗi người chăm sóc Trần Đạt trong chương trình thực tế này một ngày. Theo diễn biến thế giới nhỏ của ban hóa hình, Trần Trừng Minh sẽ nổi tiếng nhờ dẫm lên Giang Hạo Viễn trong chương trình này.]

[Nhưng tình hình thực tế hiện tại, khán giả đã yêu thích Giang Hạo Viễn, hơn nữa độ yêu thích của người lịch luyện rõ ràng đã vượt xa Trần Trừng Minh.]

[Chúc mừng người lịch luyện đã vượt qua điểm kiểm tra đầu tiên của bài kiểm tra lịch luyện, đạt được 1 điểm.]

[Vận khí mà Trần Trừng Minh nhận được không đúng cách đã được trả về chủ cũ, Trần Trừng Minh sẽ bị hình phạt xui xẻo.]

[Đã mở chức năng đổi điểm và gợi ý cốt truyện quan trọng.]

[Do trình độ đọc chữ của người lịch luyện rất hạn chế, hệ thống đã tự động kích hoạt trợ lý thông minh, hệ thống sẽ tự động đổi đạo cụ và gợi ý cốt truyện quan trọng.]

[Xin hãy tiếp tục cố gắng, chúc sớm vượt qua bài kiểm tra lịch luyện.]

Hệ thống phát sóng không ảnh hưởng đến diễn tiến của thế giới trong truyện, chỉ có điều Dư Kình Kình nghe không hiểu hết những điều này.

Cô bé biết giấu các thông tin như “Trần Trừng Minh” và “Giang Hạo Viễn”, phần còn lại thì lẩm bẩm lại hỏi cậu của mình. Giang Hạo Viễn chỉ nghĩ là cháu gái mình xem quá nhiều video cộng thêm có trí tưởng tượng bay bổng, nên giải thích cho cô bé từng điều một.

Dư Kình Kình hiểu rằng, chú Trần sẽ gặp xui xẻo, quả cầu nhỏ chê cô không biết chữ.

Nhưng giờ quả cầu nhỏ đã phát sóng xong và ẩn đi, nên Dư Kình Kình chỉ có thể tức giận ghi nhớ mối hận này.

“Hệ thống này chê người lịch luyện mù chữ, chứ không liên quan đến việc cháu không biết chữ đâu.”

Giang Hạo Viễn thấy cháu gái mình đột nhiên giận dữ, tưởng rằng cô bé đã nhập vai thành “người lịch luyện”, bèn giải thích cho cô bé.

Dư Kình Kình nhìn cậu mình bằng ánh mắt phức tạp, nhíu đôi mày nhỏ xinh, thở dài một tiếng: “Cậu không hiểu đâu, cậu à.”

Khu bình luận bị câu trả lời của cô bé làm cho cười nghiêng ngả.

Giang Hạo Viễn cũng thấy phản ứng này của cô bé rất buồn cười, nhưng ngay sau đó sắp đến quầy tư vấn, tính hướng nội lại khiến anh không thể cười được.

Nhân viên nhắc nhở họ đi tiêm vaccine đã rời đi, trước khi rời còn đặc biệt dặn Giang Hạo Viễn rằng phải hoàn thành quy trình tiêm vaccine tại bệnh viện để sử dụng buổi phát sóng trực tiếp làm tuyên truyền khoa học.

Càng tiến gần đến quầy tư vấn, nhịp tim của Giang Hạo Viễn càng nhanh hơn, quả cầu nhỏ lại nổi lên, Dư Kình Kình vỗ mạnh một cái khiến nó bay đi—báo thù vì bị chê bai.

[Xin chào, tôi đến tiêm vaccine, xin hỏi đi hướng nào; xin chào, tôi đến tiêm vaccine, xin hỏi đi hướng nào...]

Quả cầu nhỏ bị vỗ bay, nhưng vẫn nằm đó và phát sóng tâm trạng của Giang Hạo Viễn.

Dư Kình Kình thở dài một lần nữa, chỉ cảm thấy cậu mình đã phát điên rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng tiêm vaccine, nên kéo cậu mình bước nhanh hơn. Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của cậu, miệng cô bé cũng lẩm bẩm lung tung.

Giang Hạo Viễn chỉ tập trung vào việc tập dượt đối thoại với quầy tư vấn ở trong đầu, là một người đã có kinh nghiệm khá nhiều trong việc hướng nội, anh biết rằng việc luyện tập và chuẩn bị trước sẽ giúp anh có thể thực hiện các cuộc đối thoại này một cách trôi chảy và bớt nhát hơn.

Đến trước quầy tư vấn, Giang Hạo Viễn chuẩn bị mở miệng với phong thái lạnh lùng: “Xin chào, tôi đến tiêm vaccine meo…”

Vaccine meo?

Vaccine meo??

Giang Hạo Viễn hóa đá, vỡ tan… anh muốn chạy trốn nhưng cháu gái anh vẫn còn ngồi trên ghế trước quầy tư vấn, Giang Hạo Viễn chỉ có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Anh vốn đã cao, lại vì hướng nội mà gương mặt điển trai của anh mang đầy vẻ “người lạ tránh xa”, cô y tá mặc đồng phục ban đầu cũng rất căng thẳng, nhưng khi nghe từ “vaccine meo” thì nụ cười chuyên nghiệp của cô ấy lập tức trở nên chân thật, suýt chút nữa không kiềm chế được mà cười to.

[Cô y tá sau giờ làm sẽ đăng bài Douyin: Ai hiểu được không! Hôm nay bệnh viện có một anh chàng đẹp trai lạnh lùng, mở miệng liền meo! Meo!]

Bình luận kiểu như thế liên tục chế giễu.

Giang Hạo Viễn vẫn đứng đó với vẻ lạnh lùng, nhưng Dư Kình Kình có thể thấy quả cầu nhỏ đang bay loạn xung quanh cậu mình:

[Cô ấy đang cười mình, mình đang nói gì thế này a a a a a]

Khắp nơi toàn là [a a a a a a]

Cậu đã phát điên rồi.

Dư Kình Kình vỗ vào quầy tư vấn: “Chị đừng cười cậu em, là do vừa nãy em hát ‘meo meo meo’, cậu mới meo theo.”

Cô y tá “ồ” một tiếng, giọng điệu này trong tai Giang Hạo Viễn mang một ý nghĩa sâu xa và đầy thông cảm, là sự ngầm hiểu đầy lịch sự chỉ giữa người lớn với nhau.

Quả nhiên giây sau, nghe thấy cô y tá nói: “Hóa ra là vậy à—”

Giang Hạo Viễn đã âm thầm vỡ vụn rồi.

[Cô ấy không tin, a a a a a]

Cậu càng lạnh lùng, quả cầu nhỏ càng bay loạn không nhìn nổi.

Phải nhanh chóng dẫn cậu đi tiêm vaccine thôi, Dư Kình Kình bắt đầu cuống quýt.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]