Chương 22: Bẽ mặt

Chương 22: Bẽ mặt

Khu bình luận đồng loạt “hahahahaha”, Trần Trừng Minh tức muốn điên, ước gì có thể đá bay Trần Đạt ra ngoài. Mẹ nó, sao không hung hăng nữa đi? Đi kéo váy nó đi, kéo tóc nó đi, chẳng phải đã dạy rồi sao, phải đối xử với nó như đối với San San nhà mình?

Mày không hung hăng thì Giang Hạo Viễn đánh người kiểu gì?

“Tiểu Đạt ngại rồi này.” Trần Trừng Minh vừa cười vừa kéo Trần Đạt ra, bỏ qua chuyện “chú.”

“Lại đây chào em gái đi Tiểu Đạt, anh đã nói trước rồi, em gái chắc chắn sẽ thích em như chị San San, em cũng phải đối xử tốt với em gái như chị San San, nhìn xem em gái đã chủ động chào hỏi rồi kìa.”

“Đau quá! Đừng đẩy em!” Trần Đạt bị kéo đau nên phát cáu, vung tay đá chân, đấm đá Trần Trừng Minh.

Giang Hạo Viễn phản ứng nhanh chóng, ôm lấy Dư Kình Kình, sợ cô bé bị ảnh hưởng.

Dư Kình Kình tức giận dậm chân lớn tiếng quát: “Không được đánh người!”

Cô dậm chân đúng lúc cậu cô bế lên, chân dậm vào không khí, cô bé còn cúi đầu nhìn rồi mới tiếp tục quát.

Livestream đặc biệt cắt động tác này của cô để phóng to, còn ghép thêm hình ảnh khuôn mặt nghi hoặc: Hả?

Bình luận lại một trận 【hahaha】.

Điều làm khán giả thấy buồn cười hơn là, Trần Đạt vốn đang đấm đá điên cuồng, vừa nghe câu này lập tức dừng lại, còn đưa hai tay ra sau lưng, cúi đầu, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Dư Kình Kình một cái, rồi lại đỏ mặt cúi đầu.

【Hahaha, không ngờ Trần Đạt lại nghe lời bảo bối Kình Kình như vậy】

【Giờ cô bé có thể đùa giỡn đàn ông như chó thật rồi (Tôi là đàn ông, tôi sủa trước, bảo bối Kình Kình nhìn tôi đi)】

【Tự dưng muốn đẩy thuyền là sao đây? Tiểu Đạt rõ ràng là đã phải lòng rồi, từ nhỏ đã sợ vợ, dễ thương quá】

【Cái gì mà dễ thương! Trần Đạt vậy mà đáng yêu à? Fan của Trần Trừng Minh có cần ghê tởm vậy không? Còn sợ vợ nữa, ối! Không thấy bảo bối Kình Kình của chúng tôi đang giận à?! Cô bé rõ ràng không thích Trần Đạt! Đáng yêu cái đầu! Dễ thương cái gì chứ! Đầu óc có vấn đề thì đi gặp bác sĩ đi, đừng vào show trẻ em, xui xẻo!】

“Tại sao anh lại đánh người? Nếu anh của anh làm anh đau, anh nói chú ấy đừng làm nữa, chứ tại sao lại đánh người?” Dư Kình Kình nhíu mày, khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc.

Trần Đạt cúi đầu không nói, mặt đỏ dần dần lùi xuống.

“Thầy cô không dạy anh à? Không được đánh người tùy tiện.” Dư Kình Kình nói tiếp: “Trẻ ngoan không được bạo lực.”

“Em nghĩ mình giỏi à? Anh đâu có đánh em, sao em lại mắng anh!” Trần Đạt tức giận, vì từ trước đến nay chưa ai nói với nó như vậy: “Ông bà nội nói anh là trẻ ngoan!”

Dư Kình Kình: “Anh tùy tiện đánh người, anh không phải trẻ ngoan.”

Trần Đạt: “Anh phải! Anh phải!”

Dư Kình Kình: “Không phải.”

Trần Đạt: “Anh phải! Anh phải! Anh phải!”

Nói xong, Trần Đạt giơ tay định đánh Dư Kình Kình, Giang Hạo Viễn lập tức bế Dư Kình Kình lên, lùi lại một bước tránh né.

Trần Trừng Minh chờ một lát, thấy Giang Hạo Viễn không có ý định đánh Trần Đạt, mới tiến tới ôm Trần Đạt “dịu dàng” an ủi:

“Được rồi, được rồi, em gái Kình Kình nói đúng, nhưng anh biết Tiểu Đạt là trẻ ngoan, mọi người đều là trẻ ngoan, đừng cãi nữa, lại đây anh cho em kẹo.”

Nói xong bóc một viên kẹo nhét vào miệng Trần Đạt, lại lấy ra một viên kẹo đưa cho Dư Kình Kình, nhưng vừa lấy ra đã bị Trần Đạt giật lấy.

Trần Đạt đỏ cổ tía tai hét lớn: “Kẹo của em không cho nó!”

Trần Trừng Minh lắc đầu với Giang Hạo Viễn và Dư Kình Kình, còn lục túi, ý là không còn kẹo nữa.

Dư Kình Kình không thèm nhìn viên kẹo, vùng vẫy trong lòng cậu: “Cậu ơi thả cháu xuống! Anh ấy sai mà còn định đánh cháu?”

Khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khó tin và giận dữ, biểu cảm tuyệt vời đến mức có thể đưa vào sách giáo khoa điện ảnh: “Cháu muốn đánh anh ấy!”

Dám chọc giận cá hổ kình à? Một cái đuôi thôi đã quật nó ra biển rồi!

【Bảo bối Kình Kình là người không chịu thua, dì rất yêu】

Thấy Trần Trừng Minh còn cho Trần Đạt kẹo, Dư Kình Kình càng kinh ngạc, miệng há thành chữ “O”.

“Chú còn cho anh ấy kẹo sao?”

Dư Kình Kình cao giọng hỏi Trần Trừng Minh, thần thái lẫn giọng điệu đều đầy vẻ không thể tin và khó hiểu, hỏi làm cho Trần Trừng Minh rất lúng túng.

“Anh ấy đánh người mà còn có kẹo?”

Dư Kình Kình không hiểu, cực kỳ bối rối, sau đó dường như tự mình nghĩ thông, cô bé rất do dự mà hỏi lại Trần Trừng Minh:

“Chú, chú bỏ thuốc diệt gián vào kẹo à?”

“Nhưng cháu nghĩ hạ độc chết anh ấy không hay lắm đâu.”