Chương 13: Cậu ơi, cậu nói công chúa mời quỳ xuống

Chương 13: Cậu ơi, cậu nói công chúa mời quỳ xuống

"Cậu ơi, cậu giận rồi sao?" Dư Kình Kình bám lấy ống quần của cậu mình, ngẩng đầu lên hỏi.

Người đàn ông trung niên ngoài cửa định nói gì đó, nhưng bị người phụ nữ trung niên khẽ vỗ vai.

Bị Dư Kình Kình chen ngang như vậy, Giang Hạo Viễn từ đỉnh cao của chứng hướng nội đã giảm bớt được đôi chút. Anh có chút dè dặt nhưng lịch sự gật đầu chào ba người ngoài cửa, rồi cúi đầu nói với Dư Kình Kình rằng anh không giận, anh giận gì chứ?

"Mở cửa cho người lạ." Dư Kình Kình lắc đầu, không tin vào lời phủ nhận của cậu mình: “Mẹ nói không được mở cửa cho người lạ."

Bé lo lắng nhảy lên nhảy xuống, chiếc váy xòe trên người cũng nhảy múa theo: "Là anh Đào Đào, chú Vương và dì Bạch."

"Dư Kình Kình không mở cửa cho người lạ." Dư Kình Kình hơi chu môi, vẻ mặt nhỏ nhắn đầy tủi thân.

Giang Hạo Viễn rất nghiêm túc lắc đầu, nói lại một lần nữa rằng anh không hề giận.

Dư Kình Kình nghiêng đầu, vẻ mặt tủi thân trên khuôn mặt bé đã thay đổi, nhíu mày: "Vậy sao mặt cậu lại như vậy?"

Hỏi xong, bé lại nhíu mày, cố gắng bắt chước biểu cảm lúc này của cậu mình.

Giang Hạo Viễn không biết trả lời thế nào, hai người lớn ngoài cửa cũng bị biểu cảm tinh nghịch của bé làm cho bật cười.

Chỉ có cậu bé mặc bộ đồ Minions không cười, cậu bé nhìn Giang Hạo Viễn rồi nhìn Dư Kình Kình, nói rất to: "Chú ấy nói dối! Chú ấy giận đó!"

Nói xong, lại nhỏ giọng nói với Dư Kình Kình: "Vì... anh đá chú ấy."

Người lớn chưa kịp phản ứng với lời nói của cậu bé, Dư Kình Kình đã vô cùng tức giận: "Anh Đào Đào, sao anh lại đá cậu em?"

Lần này đổi thành cậu bé tủi thân và hoang mang, cậu bé lắc đầu, giọng điệu vô tội đầy hoang mang: "Anh không biết."

Dư Kình Kình bĩu môi.

Cậu bé vội vàng giơ tay ra hiệu: "Là dưới nước, dưới nước, chú ấy, chú ấy, chú ấy túm lấy anh, nên anh đá..."

"Dưới nước cũng không được đá cậu em! Em còn chưa bao giờ đá cậu em!" Dư Kình Kình dậm chân.

Giang Hạo Viễn: ...?

Dư Kình Kình nói xong lại giơ tay bám lấy ống quần của cậu mình, mang giọng điệu bảo vệ: "Cậu đừng sợ, cháu sẽ nói giúp cậu mà."

Giang Hạo Viễn nặn ra hai chữ: "...Không cần."

Cậu bé lo lắng thấy rõ, trực tiếp cúi đầu: "Xin lỗi!"

Dư Kình Kình vung tay: "Không sao! Không tha thứ cho anh!"

Cậu bé: "Hu hu..."

[Hahaha, bạn mãi mãi không đoán được hướng đi trong cuộc trò chuyện của trẻ em]

[Không sao! Không tha thứ!]

[Ai đã nói bé Dư Kình Kình đáng yêu xinh đẹp thế này, về sau để cho bé chơi đùa con trai mình như đùa giỡn với chó cũng chịu? Tôi thấy chơi đùa như chó cũng phải xếp hàng, nhìn thằng bé khóc nức nở kìa]

Cuối cùng Giang Hạo Viễn khuyên nhủ, Dư Kình Kình mới nói "Thôi được rồi, sau này anh Đào Đào không được đá cậu em nữa đâu", cậu bé mới nín khóc.

Tình tiết nhỏ này tự nhiên đã che đậy chuyện Giang Hạo Viễn "cau có" khi mở cửa, không ai trên màn hình nhắc lại nữa.

Dư Kình Kình dẫn mọi người vào nhà, người phụ nữ trung niên xua tay từ chối, nói rằng mình phải đi công tác đột xuất, cảm thấy nếu đợi công tác về rồi mới đến cảm ơn thì quá muộn, nên mới vội vàng chạy đến.

Người đàn ông trung niên là một người đàn ông rất phóng khoáng: "Cảm ơn cậu rất nhiều! Chắc chắn sẽ đến cảm ơn đàng hoàng khi đi công tác về, còn hôm nay quá vội vàng, cũng không nói gì khác. Đào Đào, mau dập đầu với ông ba của con đi, nếu không có ông ba, năm sau cỏ trên mộ con còn cao hơn con nữa đấy."

Vừa dứt lời, cậu bé Đào Đào cũng không chút do dự, quỳ gối cúi đầu một cái phịch, hai tay ấn xuống đất, nhìn chằm chằm xuống dưới như sắp dập đầu.

Là một người hướng nội, Giang Hạo Viễn làm sao chịu đựng được cảnh tượng này, khi phản ứng lại, chân Giang Hạo Viễn đã nhanh hơn não, quỳ xuống trước mặt cậu bé.

Hành động quỳ gối của anh lại khiến người đàn ông và phụ nữ trung niên hốt hoảng, một bên la lên "Cậu không được làm thế", một bên cũng quỳ xuống một cái phịch.

"Ơ?"

Dư Kình Kình đứng một bên, nhìn cậu mình, rồi nhìn chú Vương và dì Bạch, lại nhìn cậu mình, khuôn mặt bé nhỏ lộ vẻ bối rối.

[Cứu với, lại phát bệnh xấu hổ thay người khác rồi]

Giang Hào Viễn hướng nội nên rất sợ cảnh tượng lúng túng, nhưng Giang Hào Viễn hướng nội luôn có khả năng tạo ra những tình huống lúng túng.

Bốn người lớn một đứa nhỏ quỳ xuống nhìn nhau, bầu không khí yên lặng trong giây lát.

Khu bình luận bị cảnh tượng lúng túng này làm cho móng chân co quắp lại, anh chàng cool ngầu Giang Hào Viễn tuy có vẻ không cảm xúc nhưng thực ra linh hồn đã lang thang được một lúc rồi.

Dư Kình Kình không hiểu tình huống này, mặc dù có vẻ bối rối nhưng rõ ràng cũng định quỳ theo, nhưng khi tạo dáng được một nửa, cô bé lại đứng thẳng lại như nhớ ra điều gì đó.

Dư Kình Kình duỗi tay kéo cậu mình còn đang mơ màng: "Cậu ơi, cậu nói công chúa mời quỳ xuống đi."

[Hahahahahaha]

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]