Chương 102

Khi Tề Nhiễm chạy đến đại điện nơi thường xử lý công việc thì Tề Anh đã bị thị vệ trong cung áp giải đến quỳ trước mặt Hoàng đế rồi, bên cạnh hắn là một tên thích khách đã bị thương nặng. Tề Nhiễm nhìn thoáng qua, chính là thích khách đã ám sát Hoàng đế trong kiếp trước, cũng chính là kẻ bắt đầu cho chuỗi sự kiện đẩy y vào vực thẳm.

Thị vệ đứng một bên giữ chặt vai Tề Anh, để hắn quỳ trên đất. Tề Anh mím môi, hai mắt đỏ bừng nhìn lên Hoàng đế đang ngồi trên cao, tỏ ra hết sức buồn tủi. Khi Tề Nhiễm đến, Tề Anh nhìn y bằng ánh mắt lóe sáng, nhưng sau đó lại tối đi nhanh chóng. Hắn im lặng cúi đầu, tỏ ra bi thương.

Dù thế nào, nhưng từ biểu hiện của Tề Anh thì thấy hắn là một kẻ bị hại hoàn toàn vô tội.

Tề Nhiễm không nhìn Tề Anh, y lạnh mặt vái chào Hoàng đế trước. Không khí trong đại điện im lặng không một tiếng động, Hoàng đế lên tiếng nói ôn hòa ngay khi Tề Nhiễm vừa quỳ xuống: “Thái tử miễn lễ, ngồi đi.”

Tuy Hoàng đế nói vậy, nhưng Tề Nhiễm làm lễ hoàn chỉnh trước, sau khi đứng lên mới ngồi xuống chiếc ghế mà nội giám vừa đưa đến, rồi y mới nhìn sang Tề Anh đang quỳ dưới đất và tên thích khách chưa rõ sống chết kia.

Hoàng đế nhìn theo ánh mắt Tề Nhiễm hướng về phía Tề Anh, ngài nói: “Tiêu Thiện, nói xem có chuyện gì?”

Nghe Hoàng đế hỏi vậy, Tiêu Thiện đứng nghiêm bên cạnh lập tức quỳ xuống đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, sự việc là thế này.”

Khi đó ông ta và Tề Nhiễm chia nhau ra đuổi theo thích khách, trên đường hoàn toàn không thấy bóng dáng thích khách đâu, mãi đến khi tìm đến cung điện của Tề Anh thì mới bắt được tên này ngay trong tẩm cung.

Khi đó thích khách phản kháng rất dữ dội, dù bị thương cũng mặc kệ, có vẻ như đã quyết tâm phải sống chết đến cùng với thị vệ. Tiêu Thiện bất đắc dĩ mới đành dựa vào số đông để đâm thích khách bị thương, đến đây mới bắt được gã.

Tiêu Thiện thuật lại bằng giọng điệu rất bình thản, không thêm thắt bất cứ điều gì. Hoàng đế nghe xong thì ừ một tiếng rồi bảo: “Lui xuống đi.”

Tiêu Thiện lại đứng dậy tránh sang một bên.

Hoàng đế nhìn Tề Anh, hỏi: “Tề Anh, ngươi nói xem chuyện gì đây?”

Tề Anh quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không biết.”

“Thích khách xuất hiện ở chỗ của ngươi, mà ngươi lại không biết?” Hoàng đế cười thành tiếng, tuy rằng đang cười, nhưng những người đang có mặt đều biết ngài phẫn nộ. Đế vương nổi giận luôn khiến người ta hãi hùng.

Lúc này, Tề Nhiễm đứng dậy nói: “Bẩm phụ hoàng, thích khách chỉ vừa lúc xuất hiện ở chỗ của thất đệ, không có nghĩa là sẽ liên quan đến thất đệ, việc này rất hệ trọng, xin phụ hoàng xét rõ.”

Tề Anh cũng nói: “Xin phụ hoàng xét rõ.”

“Nếu chỉ là một tên thích khách, Trẫm tất nhiên sẽ không trách tội gì ngươi.” Hoàng đế không quan tâm, nói: “Nhưng mà ngươi có biết thứ ở trong tẩm cung của ngươi không?”

Hoàng đế nói xong thì vỗ tay, lập tức có nội giám đứng sau bình phong bưng ra một cái mâm vàng, trên mâm có một xấp thư. Hoàng đế ném số thư đó xuống đất, Tề Nhiễm hơi cúi xuống, có thể nhìn thấy nét chữ của Tề Anh, nội dung trong đó nhìn thoáng qua là biết Tề Anh đang liên hệ với các tướng sĩ trong quân đội.

Cùng một chiêu trò, cùng một thủ đoạn, chỉ khác đối tượng, Tề Tĩnh vẫn làm như thế, hễ có một chút cơ hội là phải giải quyết một kẻ địch.

Tề Nhiễm nhìn thấy thư, Tề Anh tất nhiên cũng nhìn thấy. Hắn đọc được nội dung trong thư mà vẻ mặt ngơ ngác. Đến khi phản ứng lại được, hắn mới trượt tay khiến thư rơi hết xuống, dập đầu trên nền đất vang thình thịch, giọng nói đầy vẻ kinh hãi: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết chuyện này, xin phụ hoàng xét rõ.”

“Ngươi xác định là không liên quan đến ngươi?” Hoàng đế hừ lạnh: “Ngươi có dám thề ngươi chưa từng liên hệ với bất cứ một vị tướng sĩ nào trong quân đội hay không?”

Vừa nói, Hoàng đế vừa đập mạnh lên tay vịn chiếc ghế đang ngồi: “Trước kia Trẫm tin tưởng ngươi, nhưng ngươi đã làm gì?”

Một hoàng tử bình thường nhăm nhe ngai vàng, đối với Hoàng đế thì đây là một việc không thể tha thứ, hơn nữa nó còn liên quan đến an nguy của Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm nhìn Hoàng đế trong cơn thịnh nộ, lập tức vén vạt áo quỳ xuống, nói: “Bẩm phụ hoàng, thất đệ vốn tính thiện lương, sẽ không làm ra những việc này. Nét chữ cũng có thể ngụy tạo, thư cũng có thể làm giả. Xin phụ hoàng xét rõ.”

Tề Nhiễm nói vậy thật sự không phải để cầu xin thay Tề Anh, nếu Tề Tĩnh đã dám dùng chiêu này, tức là trong số thư này có thật cũng có giả.

Trong đó chắc chắn có chứng cứ Tề Anh liên hệ với nhà họ Phỉ, Hoàng đế đang ở trong giai đoạn rất đa nghi, nếu vì thế mà nghi ngờ cả Phỉ Hạ và Phỉ Thanh, thì nhà họ Phỉ cũng xong rồi.

Tề Tĩnh làm gì cũng thích một mũi tên trúng hai con nhạn, thích khách là một, nếu có thể gϊếŧ được y thì tốt, nhưng nếu không thể thì Tề Anh chính là kẻ chịu tội thay tốt nhất, thuận tiện còn có thể giải quyết luôn cả cái gai trong mắt gã là nhà họ Phỉ đang nắm giữ binh phù.

Tề Anh nghe Tề Nhiễm nói vậy, đang lúc định lên tiếng thì tên thích khách vốn bất tỉnh, không rõ sống chết kia lại hừ một tiếng, có vẻ sắp tỉnh lại.

Hoàng đế nheo mắt nói: “ Làm hắn tỉnh lại.”

Một chậu nước lạnh băng dội xuống, thích khách đang nửa tỉnh nửa mê kia đã tỉnh lại hoàn toàn. Gã ngơ ngác nhìn quanh, đến khi thấy Tề Anh thì ánh mắt toát lên vẻ lo lắng, miệng mấp máy như muốn nói gì. Nhưng gã nhanh chóng phát hiện ra hoàn cảnh hiện tại của mình, thế nên mới mím môi nhìn quanh, ánh mắt càng lúc càng tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng vô cảm.

Thần sắc của thích khách bị Hoàng đế và tất cả mọi người thấy rõ, Hoàng đế lên tiếng: “Nói đi, ai đã sai ngươi đến ám sát Thái tử.”

Thích khách kia lạnh lùng nhìn mọi người, làm như không nghe thấy.

Hoàng đế cười khẽ: “Ngươi cũng rất can đảm, vậy thì để Trẫm xem thử ngươi cứng đầu hay là hình phạt của Trẫm mạnh hơn.”

Nói xong, Hoàng đế ra hiệu cho Tiêu Thiện dẫn gã đi.

Trên thế gian này có rất nhiều cách tra tấn người khác, trong hoàng cung còn đặc biệt nhiều. Tề Nhiễm nhìn theo thích khách bị lôi đi, máu chảy khắp trên nền đất của đại điện, y nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh nhìn.

Hoàng đế nhìn sang Tề Nhiễm, ôn hòa nói: “Trời không còn sớm nữa, Thái tử trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Tề Nhiễm không nghe theo lời Hoàng đế, y cúi đầu nói: “Bẩm phụ hoàng, việc này vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, nếu chưa điều tra ra được sự thực, vậy trước tiên cứ giữ thất đệ lại trong cung, chờ sau khi điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho thất đệ.”

Hoàng đế vốn định đưa Tề Anh thẳng vào nhà giam, nghe Tề Nhiễm cầu xin, ngài im lặng. Ngài vốn rất tin tưởng Tề Nhiễm, nên sẽ suy nghĩ đến ý kiến của Tề Nhiễm trong nhiều trường hợp, lúc này y đã lên tiếng, nói rõ lày tin tưởng Tề Anh. Hoàng đế nghĩ một lát, sau cùng vẫn chọn lựa nghe theo đề nghị của Tề Nhiễm, ngài nói: “Nếu con đã cầu xin thay Tề Anh, thì thôi cứ làm thế đi.”

Sau đó, Hoàng đế phất tay cho tất cả rời đi, Tề Nhiễm là tự mình đi ra, còn Tề Anh thì bị thị vệ trông chừng mà đi. Tình thế của hai người ra sao, chỉ cần nhìn là biết.



Tề Nhiễm và Tề Anh đều giữ im lặng trên đường đi, đến khi tách nhau ra, Tề Anh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tam ca, huynh cẩn thận.”

Tề Nhiễm đến lúc này mới nhìn thẳng vào Tề Anh, y cho thị vệ đi theo Tề Anh tránh ra, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Thất đệ, đệ thật sự không biết chút gì về lần ám sát này hay sao?”

Tề Anh hơi há miệng, Tề Nhiễm nói thêm: “Chỉ cần đệ nói, Cô sẽ tin.”

Tề Anh im lặng một lát mới nói: “Tam ca, thật sự không liên quan đến đệ.”

Tề Nhiễm gật đầu: “Ta đã biết, đệ trở về đi.”

Y nhìn theo Tề Anh đi theo thị vệ rời khỏi tầm mắt của mình, khi bóng lưng Tề Anh khuất tầm mắt rồi, sắc mặt Tề Nhiễm lập tức trở nên lạnh băng.

Tề Nhiễm đi về phía Đông cung, lúc này Đông cung vẫn rất đông đúc, cổng lớn thắp đèn sáng trưng, bên trong người qua người lại, bước chân có vẻ rất gấp gáp. Tề Nhiễm nghĩ đến Lâm Duyệt nằm bên trong, trong lòng dâng lên cảm xúc bi thương khó tả, đột nhiên y lại không dám bước vào xem tình hình của hắn. Y nhớ rất rõ thanh kiếm kia đâm ngay vào tim Lâm Duyệt, cũng chẳng khác nào đâm thẳng vào tim y.

Nếu Lâm Duyệt xảy ra chuyện gì, Tề Nhiễm không dám đảm bảo mình có phát điên hay không.

Dù trong lòng do dự, nhưng bước chân của Tề Nhiễm vẫn rất vội vàng. Y xuất hiện ở Đông cung với tốc độ nhanh nhất, Cát Tường vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ y, thoáng thấy bóng y đã lập tức ra đón.

Tề Nhiễm nhìn Cát Tường, hỏi: “Thế nào rồi?”

Cát Tường là người hầu hạ Tề Nhiễm lâu năm, hiểu rất rõ tính tình Tề Nhiễm. Hắn biết Tề Nhiễm có vẻ như bình tĩnh, nhưng trong lòng thực tế lại rất hoang mang. Cát Tường vẫn còn đang ở trong trạng thái kinh hãi khi biết quan hệ giữa Tề Nhiễm và Lâm Duyệt, bây giờ hai người lại rơi vào tình cảnh này, hắn cảm thấy thực sự khó chịu.

Cát Tường sợ Tề Nhiễm nhìn ra, bèn đáp: “Thái tử yên tâm, thái y đang chữa trị cho Lâm đại nhân. Lâm đại nhân có phúc, khi bị đâm thì đã dùng tay nắm lấy thân kiếm, mũi kiếm lệch đi một tấc, không trúng nội tạng, thái y đang cầm máu, khi nào máu ngừng chảy thì sẽ không sao.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng khô cứng, Cát Tường nói hiện giờ Lâm Duyệt đang ở thiên điện, y bèn đi thẳng đến thiên điện. Đến nơi, thị vệ và người hầu túc trực ngoài cửa muốn vái chào, nhưng bị y phẩy tay ngăn cản.

Tề Nhiễm đứng bên ngoài, nhìn bóng dáng các ngự y đi qua đi lại trong phòng. Y không thấy rõ sắc mặt Lâm Duyệt bên trong màn trướng, nhưng y cũng có thể tưởng tượng được, gương mặt vốn luôn thản nhiên của hắn lúc này hẳn sẽ nhăn nhó vì đau. Tề Nhiễm nghĩ, chờ khi hắn tỉnh lại, y nhất định phải trừng phạt Lâm Duyệt một phen, để hắn không bao giờ dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

Tề Nhiễm biểu hiện khá bất thường, Cát Tường muốn lên tiếng để y ngồi xuống chờ, nhưng sau cùng vẫn không dám nói gì. Hắn thầm nghĩ, thôi bỏ đi, Tề Nhiễm thích làm gì thì làm, hắn chỉ là một nô tài, đứng nhìn là được rồi.



Khi trời hửng sáng, tình hình của Lâm Duyệt đã ổn định, các thái y thở hắt ra. Lúc này họ mới nhìn thấy Tề Nhiễm đang đứng ngoài cửa.

Mọi người đồng loạt chuẩn bị vái chào Tề Nhiễm, nhưng y nhấc tay ngăn cản, hỏi: “Miễn lễ, tình hình thế nào?”

“Bẩm Thái tử, tình trạng của Lâm đại nhân đã ổn định, mấy ngày sắp tới cần phải chăm sóc cẩn thận, không thể để sốt lên, ngày sau càng phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn.” Ngự y dẫn đầu nói.

Tề Nhiễm chắp tay, nói: “Cô thay mặt Lâm đại nhân cảm tạ các vị đại nhân.”

Các ngự y thấy Tề Nhiễm trịnh trọng như thế mà hoảng loạn, đồng loạt bày tỏ không dám nhận lễ. Chỉ có Cát Tường biết rõ Tề Nhiễm thật sự đang sợ hãi. Khi hết chậu máu này đến chậu máu khác bị bưng ngang qua trước mặt y, hắn nhìn thấy hai tay của Tề Nhiễm run lẩy bẩy. Tề Nhiễm chờ đến bây giờ, giọng nói cũng đã khản đặc cả rồi.

Cát Tường vội dẫn ngự y rời khỏi thiên điện, người hầu trong điện cũng bị hắn xua đi hết. Khi cửa thiên điện đóng lại, hắn nhìn Tề Nhiễm đang đau buồn mà chỉ biết thầm thở dài.

Tề Nhiễm quả thực đang sợ, y sợ Lâm Duyệt không chống chịu được, sẽ rời bỏ mình. Y đứng rất lâu, sau cùng mới di chuyển đôi chân đã tê cứng của mình, bước vào phòng trong.

Y vén màn lên, nhìn thấy gương mặt tái trắng kia. Tề Nhiễm cúi người, thì thầm bên tai Lâm Duyệt: “Duyệt yên tâm, lần này không kẻ nào có thể chạy thoát được.”