Xe đưa anh về trường học.
Cố Yên Nghiêu nói với anh, “Cảm ơn cậu chuyện vừa nãy. Hôm nào tôi mời cậu bữa cơm cảm ơn.”
Chu Nhất Thần gật đầu, “Tạm biệt. Chị về cẩn thận.”
Cô mỉm cười gật đầu với anh.
Anh xuống xe rồi, chiếc xe lăn bánh rời đi.
Nhìn thiếu niên cao ráo anh tuấn đứng ở đấy trong gương chiếu hậu. Ánh mặt trời chiếu lêи đỉиɦ đầu anh, như phủ một lớp vàng lên mái tóc đen của anh. Giống như trên người anh được bao phủ trong ánh hào quang. Sự nổi bật hơn người đó khiến người ta không thể rời mắt.
Đến khi thân ảnh ấy xa dần rồi biến mất, trong đầu Cố Yên Nghiêu vẫn đọng lại hình ảnh ấy.
Cô nhớ lại lúc ở trung tâm thương mại, anh lo lắng vì cô, tức giận vì cô. Những cảm xúc ấy chỉ đơn giản là dành cho một người chị mà mình quen biết thôi sao? Cô cũng không dám chắc.
Một người bình thường lãnh đạm thờ ơ như vậy, khi tức giận thực sự có chút dọa người.
Loading... Cô thu hồi những suy nghĩ đó, ngước mắt lên nhìn Cảnh Minh ở ghế trước.
“Điều tra hai người kia một chút.” Cô lạnh lùng nói.
Cảnh Minh gật đầu, nói: “Tôi đã biết, nhị tiểu thư.”
Chu Nhất Thần hỏi cô cứ thế bỏ qua sao? Không, Cô là người thù dai, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Khi xe của Cố Yên Nghiêu đi khuất rồi, Chu Nhất Thần lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý thân cận của ba mình.
Sau khi nói qua tình hình ở trung tâm thương mại hôm nay, câu nói của anh cũng giống như Cố Yên Nghiêu.
“Chú điều tra hai người đó cho tôi.”
“Được, thiếu gia.”
Hôm nay, lớp đại học của Cố Yên Nghiêu có buổi họp lớp.
Cô vốn không định đến, vì có cuộc hẹn với đối tác. Nhưng đối tác lại hủy hẹn nên cô lại đến.
Sau khi ăn tối, mấy chục con người đến câu lạc bộ gần đó đi tăng 2.
Phía trên, có mấy người bạn đang đứng hát rất vui vẻ. Bên dưới người thì nói chuyện, người thì uống rượu.
Có mấy người đến bắt chuyện với Cố Yên Nghiêu. Họ cũng là vì biết thân phận tiểu thư Cố gia của cô nên mới muốn tạo mối quan hệ. Mấy người này cô đều không thân, có người còn chẳng có ấn tượng mấy.
Nhưng cô vẫn lịch sự cùng họ nói qua lại mấy câu.
Khi đồng hồ đã điểm 11 rưỡi, rượu cô uống hơi nhiều, lúc này đầu đã choáng váng rồi.
Sau khi nói tạm biệt, liền cầm túi xách đi ra ngoài.
Đi trên hành lang mờ tối, Cố Yên Nghiêu liên tục nhéo nhéo ấn đường. Đầu cô đau vô cùng, còn thấy hoa mắt nữa.
Cô cúi đầu, bước chân có điểm không vững vàng đi về phía trước.
Đúng lúc này đầu đâm vào một ‘bức tường’.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt.
Mắt cô hoa hết cả lên, nhìn không rõ lắm. Cô khẽ nhíu hàng mày, chỉ có thể nhận ra người trước mặt là một người đàn ông.
Mặc dù đường nét gương mặt mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan ưa nhìn. Nếu cô có thể nhìn kĩ hơn, chắc chắn là một soái ca.
Cố Yên Nghiêu lùi lại mấy bước, loạng choạng suýt ngã. Người trước mặt liền đưa tay ra đỡ cô.
Cả người được một vòng tay vững vàng đỡ lấy. Một mùi hương nhàn nhạt thanh lạnh dễ chịu len lỏi vào khoang mũi.
Cô khẽ cười một tiếng, gương mặt vì men say mà ửng hồng, đôi mắt đào hoa như phủ một lớp sương mù. “Soái ca, cảm ơn anh.”
Cô đưa tay lên chạm vào gương mặt kia. Ừm, xúc cảm không tệ. Làn da mềm mịn này còn tốt hơn của cô nữa.
Nhìn người phụ nữ say đến mơ hồ không tỉnh táo trước mặt, Chu Nhất Thần mím chặt môi.
Vẻ mặt, giọng điệu của cô lúc này hoàn toàn khác xa vẻ lạnh nhạt nhẹ nhàng mà anh vẫn thấy. Đôi mắt đào hoa hơi cong lên, mơ màng nhìn anh không khác gì hồ ly. Nhìn cô lúc nào, khiến trái tim thiếu niên không bình yên.
“Cố Yên Nghiêu, chị say rồi. Tôi đưa chị về.”
“Ưm…” Cô khó chịu kêu một tiếng, đưa tay đẩy người trước mặt ra. “Anh là ai?”
Nhìn cô, anh thở dài một tiếng.
“Tôi là Chu Nhất Thần.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Cố Yên Nghiêu hơi nghệt mặt ra. Hình như chẳng nhận ra cái tên này. Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, dứt khoát ôm ngang eo cô, kéo cô đi.
“Chu Nhất Thần?” Cô hình như không phát hiện mình đang bị người ta ôm đi, ngước mắt nhìn anh như đang suy nghĩ. “Có chút quen…”
“Có chút thôi sao?” Trong giọng nói của anh nghe ra vài điểm bất mãn.
Lần trước ở trung tâm thương mại, chỉ ôm vai cô thôi đã khiến trái tim anh rộn ràng. Lần này khi bàn tay chạm vào vòng eo mềm mại mảnh mai ấy, mùi hương của cô gần sát như vậy, khiến trong lòng anh âm thầm nảy sinh một loại xúc động.
Chu Nhất Thần hôm nay biết được việc cô đi họp lớp ở đây, nên đã kéo mấy người bạn đến đây, ở ngay phòng bao đối diện với cô. Cô hoàn toàn không phát hiện một chút nào.