Ngày hôm sau.
Tối nay, Phương Tư Đình phải về Hương Thành, nên buổi trưa hai người cùng đi ăn. Sau đó đến xem triển lãm nghệ thuật.
Đến chiều tối, cùng nhau trải qua bữa tối lãng mạn dưới ánh nến trong nhà hàng Pháp.
Cả ngày hôm nay, Cố Yên Nghiêu có chút không tập trung.
Khi tiễn Phương Tư Đình đến sân bay, người đàn ông ôm eo cô, cúi đầu muốn hôn cô. Cô không từ chối, ôm cổ anh cùng anh hôn môi.
Nhưng chết tiệt! Nụ hôn ngày hôm qua với Chu Nhất Thần lại quẩn quanh trong đầu cô.
“Yên Yên, em không tập trung.” Phương Tư Đình nhìn cô, như có điều suy nghĩ.
“Xin lỗi, em…”
Anh ta mỉm cười, “Không sao.” Anh ta hôn lên trán cô, “Sau khi xong việc anh sẽ đến đây với em ngay.”
Loading... Cố Yên Nghiêu nhìn anh ta, không rõ tâm trạng bản thân lúc này là cái gì nữa. Cô cười, chào tạm biệt anh ta.
Sau đó rời khỏi sân bay.
Trên đường lái xe trở về cô không ngừng nghĩ ngợi lung tung. Tại sao lúc nãy khi hôn Phương Tư Đình cô lại nghĩ đến Chu Nhất Thần chứ? Cô có phải bị điên rồi không?
Chẳng có chút tinh thần nào, Cố Yên Nghiêu bước ra khỏi thang máy.
Đúng lúc này vừa đi ra thấy trên hành lang có một con chó nhỏ màu trắng. Trong nháy mắt đôi mắt ảm đạm của cô liền sáng rực lên.
Cô đi đến trước mặt chú chó nhỏ, ngồi xuống, đưa tay chạm vào chiếc đầu nhỏ xù lông của nó.
Đôi mắt to tròn long lanh của nó thật đáng yêu chết đi, nhìn cô chằm chằm, cũng không khó chịu khi cô chạm vào.
“Tiểu khả ái, cưng sao lại ở đây vậy?”
Nhớ đến tầng này chỉ có hai căn hộ. Nếu không phải của cô thì chắc chắn là của căn hộ còn lại.
Chu Nhất Thần!
Anh nuôi chó à?
Cố Yên Nghiêu nhìn cánh cửa căn hộ 4001 đang mở kia, bên trong im ắng, cũng không có tiếng động nào.
Cô ôm chú chó nhỏ mềm mại vào lòng, đứng lên.
Cố Yên Nghiêu kéo cánh cửa ra, ghé vào. Cô hắng giọng, rồi đi vào. Trước bậc thềm ở huyền quan có đôi giày thể thao trắng của nam.
Chắc là đang ở nhà.
Cô bỏ giày cao gót ra, đi vào.
Vào đến phòng khách cũng không thấy người, cô cúi xuống đặt chú chó nhỏ xuống sàn.
Chú chó liền chạy như bay về một hướng. Cô nhìn qua, là một căn phòng ở gần phòng bếp. Chú chó kêu mấy tiếng, cửa được mở ra.
Chu Nhất Thần đi ra, “Mày kêu cái gì?”
Giọng nói thanh lạnh hờ hững, còn có chút lười biếng.
Lúc này anh mới chú ý đến người đứng ở phòng khách, đôi mắt tối đen hơi lóe lên một tia sáng. Anh đi đến, dừng lại cách cô khoảng một mét.
“Chị tìm tôi à?”
Cố Yên Nghiêu nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng lại buồn bực.
“Tôi thấy chú nhóc này ở hành lang, thấy cửa nhà cậu mở nên mang vào. Chó của cậu à?”
Chu Nhất Thần quay lại nhìn cục bông trắng kia, cong khóe môi cười với nó.
“Là chó của nhà tôi, nuôi đã lâu rồi.”
Cô khẽ gật đầu, lại nhìn đến chú cún đáng yêu kia, không kiềm được rất muốn ôm vào lòng trêu đùa nó.
“Rất đáng yêu. Nó tên gì vậy?”
“Kẹo bông.”
Cô khẽ bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Dưới ánh đèn, gương mặt cô sáng rực hút hồn, “Cái tên rất hợp với nó.”
“Là mẹ tôi đặt.”
Chu Nhất Thần thấy cô chỉ nhìn chú chó mà chẳng nhìn mình, xụ mặt xuống.
“Chị thích chó sao?”
Cố Yên Nghiêu lúc này mới ngước lên nhìn cậu, lại rời ánh mắt đi. “Bọn nó rất dễ thương. Chỉ là tôi không có thời gian tự mình chăm sóc nó nên không nuôi.”