Chương 50

Nghe huynh trưởng nói vậy, Khương Tú Nhuận cũng yên lòng, liền mang bái thϊếp nạp lễ cùng huynh trưởng tới Liễu gia.

Bởi vì hai huynh muội cũng không có phụ mẫu ở bên, cho nên đưa canh thϊếp bát tự liền do Mộc Phong tiên sinh làm thay.

Liễu gia từ sớm đã nhận được tin tức chuẩn bị nghênh đón khách quý, trước cửa treo mấy đèn l*иg đỏ, địa môn cũng được sơn mới, lộ ra hỉ khí.

Liễu lão gia sáng sớm đã dẫn theo tử tôn tới đại môn nghênh đón.

Dù sao đại danh của Mộc Phong tiên sinh, trong thành Lạc An có ai mà không biết? Liễu lão gia là một thương nhân xuất thân thấp hơn, nên cảm thấy con rể mình có thể mời được Mộc Phong tiên sinh ra mặt, thể diện Liễu gia được tăng không ít, nên càng cảm thấy hài lòng mối hôn sự này.

Bất quá Khương Tú Nhuận để ý cũng không phải thái độ của Liễu lão gia, mà là cảm nhận của vị Ổn nương kia. Nếu như nàng tương lai cũng không đồng lòng với ca ca, liền xem như vịt dù đã đun sôi, cũng sẽ giương cánh bay đi.

Tính toán ra, hiện tại Ổn nương so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, vóc dáng không cao. Tiểu cô nương mặc một thân lụa màu xanh ngọc bích, éo nhỏ thon thả, đôi mắt to tròn nhìn về phía Khương Chi đứng sau lưng Mộc Phong tiên sinh.

Khuôn mặt Khương Chi cũng có chút đỏ, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Ổn nương một cái.

Khương Tú Nhuận thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy có hi vọng, Ổn nương cũng ngượng ngùng quan sát ca ca, hẳn là cũng coi trọng huynh ấy.

Dù sao huynh trưởng giống như mình, trong người chảy huyết mạch của tổ tiên Ba Tư, mắt sâu mũi cao, bộ dáng cũng tuấn lãng đấy!

Sau đó hai bên trao đổi canh thϊếp. Mọi người đều nói bát tự hòa hợp, Liễu gia liền mời mọi người tới dùng bữa. Trong khi dùng cơm, Mộc Phong tiên sinh cùng Liễu lão gia cũng định ra ngày thành thân.

Thời gian tuy có hơi gấp gáp, nhưng dù sao Liễu gia vất vả lắm mới leo lên được mối hôn nhân với quốc cữu của Thái tử, sợ vịt trên đĩa còn bay mất cho nên vội vàng cũng dễ hiểu. Khương phủ cũng vừa mới đổi sang phủ trạch mới, gia sản bài trí tất cả đều mới, cũng không cần đặt mua thêm cái gì, cho nên thời gian có gấp cũng không ảnh hưởng gì.

Hai huynh đệ Khương thị không có ý kiến, nên mọi chuyện đều được nhanh chóng định ra, sau đó mọi người liền cáo từ ra về.

Ra khỏi đại môn Liễu gia, hai huynh muội lại tiễn Mộc Phong tiên sinh, cũng không ngồi lên xe ngựa, mà đi dạo dọc theo phố xá phía trước.

Tính toán, hai người tới Đại Tề sắp nửa năm, Khương Chi không nghĩ mình vậy mà có thể nhanh chóng ổn định cuộc sống tại Lạc An như vậy, nam nhân sắp thành thân cũng hân hoan vui vẻ.

Mỗi ngày, đều chăm chỉ ở thư viện học tập, thời gian cũng không có rảnh rỗi để mà thương cảm nước nhà. Chỉ có một tâm bệnh, đó là muội muội phải giả trang nam nhân tới khi nào?

Nhưng Khương Tú Nhuận ngược lại cảm thấy làm nam nhân không có gì không tiện, có thể cùng huynh trưởng học tập trong thư viện, lại có thể tùy tâm sở dục cùng danh sĩ tâm tình.

Nếu thân là nữ tử, chỉ sợ những danh sĩ kia ngay cả mắt cũng không nhìn mình.

Thế nên nàng liền cười khuyên huynh trưởng, lại chọn lựa nhân sâm thuốc bổ, cùng quần áo trẻ con, mua thêm trống lúc lắc tới thăm muội muội cùng cha khác mẹ Khương Tú Dao.

Dù sao nàng tương lai nàng ấy còn phải vào phủ Thái tử, luôn có vài quy củ nàng muốn nói trước với muội ấy.

Nơi này cũng không phải Ba Quốc, không dung được vương nữ Ba quốc kiêu ngạo.

Hơn nữa nàng cũng là bị tân hậu làm hư, nếu không sao có thể phạm phải chuyện kia với biểu ca nàng ta? Nếu trong phủ Thái tử cũng có hành vi phóng đãng không biết kiềm chế kia, chẳng phải liên lụy tới cả hai huynh muội Khương Tú Nhuận hay sao?

Cho nên chuyện mà Khương Tú Nhuận muốn nói với vị muội muội này, thật sự là nhiều lắm.

Thế nhưng là sau khi tới nơi, lại phát hiện trạch viện ở đây trống không, người cũng rời đi từ laia rồi.

Khương Tú Nhuận biết nơi đây có ám vệ của thái tử trấn giữ, người bình thường không vào được, càng không khả năng đưa muội muội Khương Tú Dao đi.

Khương Chi hoảng hồn, Khương Tú Nhuận cũng đoán không ra trong hồ lô của Thái tử chứa cái gì.

Thế nên nàng vội vàng cáo biệt huynh trưởng, chạy trở về phủ thái tử.

Thái tử đang ở trong thư phòng, nghiên cứu bản đồ trạch viện phủ Thái tử mới được tu sửa lại.

Lập tức nạp ba bình phi, nên bố trí phòng viện cũng phải nâng lên.

Ba vị bình phi phòng viện cũng do thái tử định đoạt, dù sao gần xa cũng có quan hệ trực tiếp tới sự yêu thích của Thái tử. Nếu ba vị bình phi có người không hài lòng, bọn hạ là hạ nhân cũng không chịu nổi lửa giận.

Cho nên việc phân phân viện cho mấy chủ tử này,cuối cùng cũng vẫn cần Thái tử đánh nhịp, hạ nhân như họ chỉ cần dựa theo tâm ý Thái tử đi an bài là được.

Nhìn thấy Khương Tú Nhuận trở về. Thái tử hững hờ hỏi nàng, huynh trưởng nạp lễ có thuận lợi không.

Khương Tú Nhuận nói:

- Nhờ hồng phúc của điện hạ, hết thảy đều thuận lợi, nhất là quản sự được điện hạ mệnh thay huynh trưởng chuẩn bị nạp lễ, quả thực đều là đồ quý báu, vải vóc thượng hạng, đồ gốm cũng rất tinh mỹ, khiến hai huynh đệ tại hạ nở mày nở mặt. Huynh đệ tại hạ đối với điện hạ ngài quả thực cảm động ...

Phượng Ly Ngô biết miệng thiếu phó của mình ngọt như mía lùi, cho nên hắn cũng chẳng có tâm tư nghe mấy lời này, ngoắc ngoắc ngón tay kêu nàng tới bên cạnh hắn.

Khương Tú Nhuận xê dịch đầu gối, đi tới trước thư án thái tử .

Phượng Ly Ngô chỉ chỉ bản vẽ, hỏi nàng:

- Ngươi nhìn mấy viện lạc này, cái nào tốt Cô lưu lại cho chất nữ Ba quốc.

Khương Tú Nhuận đang muốn hỏi cái này, nàng tùy tiện nhìn lướt qua, chọn một phân viện cách xa chỗ Thái tử nhất, là một viện tử vắng vẻ, nói:

- Nơi này thanh u, lại ngay bên cạnh hoa viên thích hợp nhất.

Nàng tự mình hiểu, biết rằng Phượng Ly Ngô điện hạ tại sao lại mở miệng nói muốn cưới muội muội mình.

Nàng cũng không dám tưởng tượng, thái tử sớm biết muội muội trước hôn nhân sinh hài tử, vẫn có thể sủng hạnh nàng ấy. Cho nên biết thân phận chọn một viện tử ở xa nhất, trong sân viện yên tĩnh sinh hoạt cùng tốt.

Thế nhưng nàng muốn hỏi rõ ràng, Khương Tú Dao hiện tại đang ở đâu?

Khi nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi, Phượng Ly Ngô vừa cầm bút vẽ một vòng trên nên viện tử nàng vừa chọn, viết tên chất nữ Ba Quốc lên vừa nói:

- Trong thành Lạc An, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cô đã sai người đưa mẫu tử hai người dời đến biệt viện ở ngoại ô. Đã có người ở đó chiếu cố chuyện ăn ở của nàng ta, quân có thể an tâm. Nếu như ngươi nhớ nàng, có thể đợi sau khi thành hôn với Cô gặp cũng không muộn.

Thái tử nói có lý, sau khi thành hôn, nàng liền ở trong phủ thái tử cùng Khương Tú Dao ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không vội vã nhất thời.

Về phần dạy nàng ấy quy củ, xem ra trong lòng Thái tử cũng có suy nghĩ, đưa Khương Tú Dao tới ngoại ô, tự sẽ phái mệnh phụ trong cung tới dốc lòng dạy dỗ, không cần mình phải quan tâm mấy chuyện nhỏ vụn đó.

Nghe Thái tử nói vậy, Khương Tú Nhuận an tâm hơn, cũng không hỏi tới nữa, miễn lại chọc cho thái tử phiền chán.

Nhưng nàng ngược lại hiếu kì hai vị vương nữ kia sau khi vào cửa, Phượng Ly Ngô điện hạ mưa móc vung vãi thế nào. Cho nên liền nhìn trộm Phượng Ly Ngô vẽ tiếp hai vòng tròn thế nào?

Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại ngừng tay, nhìn bản đồ nói:

- Quân nhìn xem, còn hai vị vương nữ phải an trí thế nào?

Khương Tú Nhuận tuyệt không buông tha cơ hội làm nịnh thần, nhất là dưới tình huống Điền Oánh rõ ràng bất hòa với mình.

Nàng ra vẻ quan sát một hồi, chỉ vào lạc viện gần viện của Thái tử nhất nói:

- Nghe nói Tào cơ không thích mùi hoa cỏ, mũi rất mẫn cảm, nơi đây cách xa hoa viện, thích hợp để Tào cơ điều dưỡng thân thể.

Phượng Ly Ngô gật đầu, liền thuận tay vẽ một vòng tròn chỗ ngón tay nàng vừa chỉ, ghi tên Tào Cơ lên.

Cuối cùng đến phiên Điền cơ, Khương Tú Nhuận "Tri kỷ" đã chọn một sân viện gần đầm nước nhất cho Điền cơ.

Đến mùa hạ, đầm nước này nhất định sinh đầy muỗi, mà da thịt Điền cơ đặc thù, một khi bị muỗi đốt, liền sưng đỏ lên thành mảng lớn.

Nơi đây phong thuỷ hữu tình, là tuyệt phối cho Điền cơ!

Về phần Tào Khê, nàng có thể giúp liền chỉ tới đây thôi. Hi vọng kiếp này Tào Khê có thể tranh chút khẩu khí, chèn ép khí diễm phách lối của Điền Oánh, khiến cho thời gian nàng giả dạng quốc cữu cũng dễ chịu hơn chút.

Được sự giúp đỡ của Khương thiếu phó, Phượng Ly Ngô rất nhanh liền quyết định xong viện tử của ba vị bình phi, sau đó chuẩn bị đi ngoại ô tuần tra quân doanh.

Khương Tú Nhuận vốn cho là mình cũng phải đi theo, thế nhưng Phượng Ly Ngô lại liếc mắt nhìn nàng, âm dương quái khí hỏi, có phải nàng nhớ tới Tần tướng quân, nên mới muốn đi theo hắn?

Lời ở đâu ra vậy? Tần Chiếu mặc dù bị phân tới quân doanh, thế nhưng nàng bồi thái tử tuần du vận doanh, cùng nhớ thương con chó Tần Chiếu có liên quan quái gì cơ chứ?

Nếu Thái tử không vui, Khương Tú Nhuận lập tức biểu thị, kỳ thật mình nhát gan, không thích nghe tiếng thét chấn động của tướng sĩ trong quân doanh,chỉ nghe thôi lòng đã run sợ, cho nên nếu có thể không đi thì sẽ không đi, tất nhiên nàng còn cảm tạ Thái tử điện hạ đã lo lắng cho nàng.

Nhưng bởi vậy có thể thấy được, khuynh hướng đoạn tụ của tên đồng bóng Phượng Ly Ngô đ ngày càng lộ ra, trong lòng còn nghi ngờ nàng cẩu thả với tên Tần Chiếu kia. Chỉ mong ba vị bình phi vào phủ, có thể uốn nắn quan niệm của vị Thái tử này thẳng ra mới tốt.

Kiếp trước Phượng Ly Ngô bởi vì thân trúng độc tiễn, thể chất suy yếu, cưới một phủ nữ nhân, nhưng mà không lưu lại con nối dòng.

Mà kiếp này hắn nhìn qua rất là cường kiện, trong thư phòng còn có giấu đủ các loại tranh khiêu da^ʍ, hẳn là có thể làm.

Cho nên gần đây Thái tử mặc dù thích dùng ngôn ngữ trêu chọc nàng, không có việc gì sờ tay ôm bả vai, nhưng Khương Tú Nhuận tự nhận còn có thể chịu đựng, chỉ đợi Thái tử sau này trầm mê nữ sắc, khai chi tán diệp, những ngày an nhàn của nàng liền tới.

Lại nói Phượng Ly Ngô tiến vào trong quân doanh, dựa theo lệ cũ, kiểm tra binh mã diễn võ, liền vào đại trướng, xem xét văn thư, kiểm tra hoạt động thường ngày của quân doanh.

Tần Chiếu sau khi vào quân doanh một thời gian, thật vất vả chờ được Thái tử giá lâm, tất nhiên không nhịn được gửi lời tới người canh giữ bên ngoài đại trướng, mong được gặp Thái tử.

Hắn đã nghĩ kỹ, Thái tử bởi vì hiểu lầm hắn thích nam phong, cho nên mới đưa mình ra khỏi phủ Thái tử để mình quên đi.

Làm như vậy, mặc dù giúp cho tiền đồ hắn khỏi gặp trở ngại, nhưng cũng khiến cho hắn không thể gặp mặt chất nữ Ba quốc kia.

Một nữ tử yếu đuối, thân phận của nàng có thể giấu diếm được bao lâu? Chẳng bằng mình nói hết mọi chuyện ra, khẩn cầu thái tử làm chủ, gả nàng cho mình!

Nghĩ như vậy, Tần Chiếu cũng hạ quyết tâm.

Sau khi những tướng lĩnh trong trướng lui ra ngoài, hắn liền quỳ xuống trước mặt Thái tử, khẩn cầu Thái tử cho mọi người lui hết, hắn có lời muốn nói.

Thái tử lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay để mọi người lui xuống, mới nói:

- Tần tướng quân có lời gì muốn nói?

Tần Chiếu cắn răng nói:

- Mạt tướng có một chuyện, một mực che giấu điện hạ, hôm nay liền muốn nói ra tình hình thực tế, xin điện hạ khoan thứ thành toàn.

Phượng Ly Ngô thân thể chậm rãi ngả về phía sau, dựa vào nệm hỏi:

- Chuyện gì?

Thế là Tần Chiếu liền một năm một mười nói ra thân phận Khương Tú Nhuận nữ giả nam trang .

Chỉ là ngoài dự liệu của hắn, thần sắc Thái tử từ đầu tới cuối đều trầm tĩnh như nước, phảng phất như ngọn núi trầm ổn, lông mày cũng không nhướn lên chút nào.

Thế nhưng biểu tình Thái tử rõ ràng lộ ra u ám, giống như mây đen che phủ. Khiến Tần Chiếu trong lòng càng lúc càng kinh hãi.

Sau khi nghe hắn nói xong, Phượng Ly Ngô chỉ hỏi một câu:

- Ngươi. . . lúc ở trong nhà xí nhìn thấy ngực của nàng?