Chương 25

Khương Tú Nhuận nhận ra mình biểu hiện có chút chột dạ, vội vàng nói:

- "Lạc An rộng lớn, nếu tỷ muội tại hạ có thể tới đây cảm thụ thịnh thế đương nhiên là tốt, chỉ là đang không biết vị tỷ muội nào tới đây, có chút thất thần."

Phượng Ly Ngô cũng là hôm nay nhận được tin tức do người ở trạm dịch đưa tới, mới biết được Ba Quốc hiến tiếp một chất nữ tới đây.

Tiểu quốc nịnh nọt kiểu này, hắn cũng chẳng cần hao tốn tâm tư. Có lẽ quốc quân Ba Quốc lúc này mới biết hoàng đế Đại Tề không thích nam sắc, nên mới đưa thêm một nữ nhi tới đây.

Không biết vị tỷ muội của tiểu Khương công tử giống họ mấy phần?

Ba Quốc đường xá xa xôi, quốc thư còn chưa được đưa tới, còn phải đợi Tề Đế nhận được thư rồi trả lời thì chuyện mới thành, nhưng lúc đó hắn mới nói với Khương Hòa Nhuận thì chuyện đã khác.

Khương Tú Nhuận lên dây cót tinh thần, miễn cho chính mình chút nữa trên yến tiệc lơ đễnh.

Yến hội đang diễn ra, chỉ chốc lát thức ăn được đưa lên bàn, chủ nhà lại trốn đi không tiếp khách, người ta liền có cớ để nói.

Khương Tú Nhuận đành cùng Phượng Ly Ngô đi tới yến sảnh.

Lúc này thị nữ đã dâng lên món ăn lên. Khương Tú Nhuận thay quản sự tại nhạc phường mời nhóm vũ nương lên ca múa, tiếng chuông nhạc đệm vui tai vang lên.

Mặc dù thái tử chưa từng khai yến trong phủ, nhưng ngẫu nhiên cũng có quan viên trong triều tới phủ làm việc cũng tới cùng thái tử dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện.

Có đôi khi đồng liêu nhàn hạ, mọi người đều nhất trí là tận lực không lưu lại phủ thái tử dung cơm.

Cơm canh nhạt nhẽo không nói, thái tử lại không muốn lãng phí đồ ăn, nhất định phải ăn sạch sẽ mọi thứ. Một bữa cơm canh còn phải giả bộ ăn uống ngon lành, phải ngươi thì ngươi có khó chịu không?

Thế nhưng lần này khai yến, cũng không biết có phải do trong phủ sắp xếp đầu bếp mới hay không, mà đồ ăn vô cùng ngon miệng, màu sắc hương vị đều tốt. Trên bàn ăn, món cá rán được bày biện như hình cánh chim, rất lịch sự tao nhã, kiểu bày xếp này chưa từng gặp ở những phủ trạch khác.

Mà những người kĩ tính còn phát hiện, mỗi một món ăn trong yến hội của mỗi một khách nhân đều có chút khác nhau. Ví dụ như bàn ăn của Điền Óanh vương nữ Cao Ly quốc, nàng thích đồ ngọt mềm, nên trên bàn ăn của nàng có thêm một đĩa bánh đậu xanh mềm.

Mà phu nhân Kính hầu phủ bị đị ứng cá, mỗi lần ăn phải người đều nổi đầy nốt ban đỏ, thế nên trên bàn ăn của phu nhân không hề có món cá, lại có thêm một món canh rắn là món mà vị phu nhân này rất thích ăn. Nhiều chi tiết nhỏ nhặt, một số người tinh tế đều nhìn ra được.

Thế nên tất cả mọi người tới đây dự tiệc, đều chân chính cảm nhận được sự tỉ mỉ quan tâm cẩn thận của chủ nhà. Ngay cả các vị phu nhân an bài yến tiệc kiểu này, cũng tự âm thầm than thở bản thân mình dù lo liệu yến hội cũng chưa chắc đã được chu đáo như thế này.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc đó, phần tâm ý này lại không phải do nữ chủ nhân của phủ thái tử làm ra... Điện hạ của họ mặc dù trị quốc tinh thông, nhưng cũng tuyệt đối không thể chu đáo hiếu khách như thế này được... Vậy quản sự của phủ thái tử là ai mà lại tài giỏi tới vậy?

Mà trong yến tiếc, ánh mắt nhóm quý nữ nhìn về phía Phượng Ly Ngô như thu thủy từng trận, chỉ hận mình trong yến hội không tiện bày tỏ tấm lòng, mượn ánh mắt chứng tỏ lòng ái mộ, không chừng thái tử âm thầm thích mình, cố ý phân phó hạ nhân quan tâm tới sở thích của mình.

Nhất là vị vương nữ Điền Oánh kia, càng thêm xuân phong đắc ý.

Hôm đó Tào Khê vừa khóc vừa chạy khỏi phủ thái tử, Điền Oánh liền nhận được titn, Đây cũng chính là tuyên cáo giấc mộng thái tử phi của Tào Khê chính thức tan biến.

Ngay sau đó thái tử tổ chức yến hội, nhưng lại không mời Tào Khê mà vương hậu vừa ý. Hơn nữa lần yến hội này, vị trí của nàng ngồi rất gần với chủ nhân bữa tiệc.

Hơn nữa nhìn trên bàn ăn của tất cả mọi người, bàn ăn của nàng đều không giống họ, trên bàn đều là đặc sản của Cao Ly, nhưng chi tiết này đều biểu hiện rằng thái tử xem trọng nàng.

Chuyện nàng trở thành thái tử phi chính ở trong tầm tay rồi!

Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn về phía thái tử càng thêm nồng nàn, chưa uống rượu, mà ánh mắt đã say rồi.

Chỉ là tất cả các phu nhân quý nữ ở đây, có ai là không hài lòng về bữa tiệc này cơ chứ. Mọi thứ chu toàn hoàn mỹ, không ai ngờ được mọi thứ đều do thiếu phó của thái tử sắp xếp.

Mà mấy cái chi tiết nhỏ khiến lòng người ngứa ngáy này, đối với Khương Tú Nhuận mà nói, thật sự là việc thuận tay. Dù sao kiếp trước, nàng cũng một phen khổ tâm, có riêng cả một quyển sổ tay ghi chép sở thích yêu ghét của từng người trong các đại gia tộc, hơn nữa lại tham gia yến hội nên học được các quản sự của các phu nhân thế gia.

Các quý nhân tham gia yến hội lần này, nàng kiếp trước đều đã từng quen biết, hơn nữa nàng hàng ngày cùng hạ nhân trong phòng bếp thái tử trò truyện, biết được vô số bí văn của các phủ khác, nàng đều cẩn thận ghi nhớ, tới hôm nay chu đáo tiếp đón khiến họ có cảm giác như ở nhà vậy

Phượng Ly Ngô mặc dù không tinh thông những phương pháp này, thế nhưng quản sự phủ thái tử thì khen ngợi tiểu Khương công tử không ngớt miệng, cũng không ôm hết công lao vào mình, mà cẩn thận trình báo hết thảy những điều Khương Tú Nhuận dặn đo.

Nên khi yến hội bắt đầu, hắn ngược lại cũng chú ý tới mấy chi tiết quản sự nhắc tới, thực đáng để tán thường.

Không thể không nói, vị thiếu phó này của hắn mặc dù ngày thường tùy tiện, thế nhưng lo liệu hậu trạch lại chu toàn tới vậy, có khi hắn còn hơn hẳn đám phụ nhân, cũng là người tài giỏi.

Hắn vậy mà có thể thu được Khương Hòa Nhuận nhập phủ làm việc cho mình, quả nhiên là tìm được một kiện bảo vật.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lại lướt qua nhóm quý nữ đang nhìn hắn, ánh mắt rơi vào người tiểu Khương công tử đang ngồi bên ngoài đình.

Lúc này, đôi mắt thiếu niên đang dõi ra ngoài cửa sổ khắc hoa, đầu quay đi, không biết đang ngắm cái gì. Trên yến hội ánh nến bắn ra từng tia sáng thời gian như trôi chậm lại, khuôn mặt thiếu niên nửa ẩn trong bóng tối, càng lộ ra vẻ mảnh mai, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng trắc ẩn...

Khương Tú Nhuận đích thật là đầy bụng tâm sự, thực vất vả mới đợi được yến hội kết thúc, mọi người đều rời đi, nàng mới trở lại trạch viện của mình.

Thiển nhi thấy chủ tử mệt mỏi, liền sai người nấu thuốc tắm mà mấy ngày trước thái tử cho người đưa tới, lại đổ thêm nước ấm vào, để Khương Tú Nhuận ngâm mình, lưu thông khí huyết, thư giãn đỡ mệt mỏi.

Mùi thuốc tắm cũng không khó ngửi, là mùi dược liệu, khi Khương Tú Nhuận ngâm người vào thùng tắm, liền thở dài một hơi thoải mái, lúc này nàng chỉ muốn buông bỏ mọi ưu phiền khi biết có vương nữ Ba Quốc được đưa tới Lạc An làm con tin.

Dù sao sử giả Ba quốc tặng người, tới đây cũng phải hơn một tháng nữa, đủ thời gian để nàng trù tính làm sao có thể thuận lợi không kinh động tới ai đưa ca ca rời khỏi thành Lạc An.

Thừa dịp khoảng thời gian này, nàng cũng muốn vơ vét của cải, sau này việc cần dùng tới bạc rất nhiều...

Nghĩ tới chuyện này, nàng tiện tay từ trên kệ gần thùng tắm lấy xuống một cuốn sảnh, cao giọng đọc, đọc được một đoạn liền hỏi Thiển nhi đang đứng cạnh bóp vai cho nàng:

- "Đoạn ta vừa đọc này, ngươi hiểu chứ?"

Bạch Thiển mấy ngày nay bị tiểu chủ nhân khảo nội tâm cũng buồn bực, đành dở khóc dở cười nói:

- "Công tử, ta đến chữ đại còn không biết, người lại đọc binh thư, sao ta hiểu được cơ chứ?"

Khương Tú Nhuận dùng thẻ tre gõ nhẹ lên đầu của nàng nói:

- "Thiển nhi của ta thông minh như vậy, mấy ngày trước không phải dạy ngươi chữ rồi sao? Đã biết hơn mười chữ, sao có thể nói chữ đại cũng không biết? Nhưng binh thư này đều là ngàn vàng khó cầu, ra giá cao cũng không mua được đâu. Nếu không phải thân ở phủ thái tử, điện hạ cho ta mượn đọc, thì sao có thể được đọc chứ? Ngươi phải học thuộc đống binh thư này, về sau luyện chữ, sẽ càng nhớ lâu!"

Bạch Thiển cảm thấychủ tử dục tốc bất đạt. Cũng không biết nàng đang chuẩn bị cho tương lai của mình, chứ không phải ở hậu trạch mặc người ta sai khiến, chỉ buồn buồn vâng một tiếng, sau đó chuyên tâm chà lưng cho tiểu tổ tông.

Thiển nhi lực tay lớn, xoa lưng rất dễ chịu, Khương Tú Nhuận cũng không tiếp tục ép nàng học binh thư, hai cánh tay ghé vào trong thùng nước, thoải mái hừ một tiếng.

Sau khi tắm xong, Khương Tú Nhuận muốn yên ổn chìm vào giấc ngủ. Nhưng vì chuyện Ba Quốc đưa một chất nữ tới đây, nên nàng cũng ăn uống không vào, nên sau khi tắm xong, lại cảm thấy dói bụng.

Thế nhưng thật sự là lười đứng dậy, nghĩ cứ nằm ngủ thϊếp đi là quên đói.

Đúng lúc đó, Thiển Nhi lại ở trong y phục của nàng phát hiện một miếng lụa, phía trên có chữ viết, liền lấy tới hỏi Khương Tú Nhuận có nghiêm trọng không, có cần thu xếp gì không .

Khương Tú Nhuận nhận lấy xem xét, cả người đều có chút không ổn, hóa ra chữ trên tấm vải lùa này là bút tích của Tần Chiếu.

Nghĩ đến là hắn có thân tín nào đó trong phủ thái tử, thừa dịp yến hội náo nhiệt đông người, không chú ý thừa dịp nhét đồ vào người nàng.

Khương Tú Nhuận có chút nhíu mày nhìn kỹ. Ngôn từ trong thư cũng không quá phận, chỉ khách khí nhắc nhở nàng với hắn là đồng liêu, hiện tại đều là đương sai trong phủ thái tử, chớ quên đi thăm bệnh. Dù sao thương thế của hắn cũng khỏi rất nhanh, nhưng nàng ngay cả bánh ngọt cũng không đưa qua một khối, liền lộ ra ân tình mỏng lạnh vân vân và mây mây...

Khương Tú Nhuận lười đọc lạ lần thứ hai, chỉ vung tay ném khăn lụa sang một bên.

Việc đã đến nước này, Tần Chiếu cũng không dám chủ động nói lộ ra thân phận của mình. Dù sao hắn ta ban đầu đã không báo việc này cho thái tử, chính là tội khi quân.

Chỉ là nếu như một mực không để ý tới hắn, dựa vào tính tình của Tần Chiếu, có khi chính mình lại bị phiền toái, thế nhưng bảo mình chủ động tới Tần phủ, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?

Việc hao phí đầu óc như vậy, càng nghĩ nàng càng đói.

Đúng lúc này, thái tử lại sai người tới mời.

Tuy rằng đã nằm ngủ, nhưng không dám theo vết xe đổ lần trước, nếu nàng không đi chính là chạm vào nghịch lân của điện hạ. Không còn cách nào khác, nàng đành phải đứng dậy mặc y phục, sau khi kiểm tra không vấn đề gì mới tiến về phía thư phòng thái tử.

Sau khi tới thư phòng, nàng mới phát hiện hóa ra thái tử ở trên thư án bày thịt rượu.

- "Thấy quân trong bữa tiệc ăn không nhiều, yến hội nhiều người ầm ĩ, cô cũng không ăn được, liền gọi khanh bồi cô cùng uống."

Khương Tú Nhuận cũng không khách khí, ngồi xuống cùng ăn cơm với thái tử.

Hiện tại Phượng Ly Ngô kỳ thật cũng không quá đói, chỉ đơn giản ăn vài miếng, phần lớn thời gian, đều ngồi nhìn Khương Tú Nhuận ăn.

Thiếu niên này nếu đồ ăn ngon sẽ ăn, hắn coi như không yêu thích mỹ thực, thế nhưng mỗi lần nhìn thiếu niên đến đây dùng cơm, bộ dáng chuyên chú đều khiến hắn cảm thấy đồ ăn trong mâm nhất định ngon hơn gấp bội.

Mà lúc này, trên người thiếu niên bay tới một cỗ mùi hương thảo dược quen thuộc, chính là thuốc tắm mà mấy ngày nay hắn cũng đang dùng. Nhưng không hiểu tại sao, mùi hương từ trên người tiểu Khương công tử tản ra, lại mang theo một chút mùi hương dễ chịu khác, khác hẳn mùi hương trên người mình.

Nhất thời thái tử điện hạ càng không để ý tới việc ăn uống.

Mà Khương Tú Nhuận nhìn như ăn vô cùng chuyên chú, nhưng trong nội tâm lại đang ước đoán. Nghĩ rằng bữa ăn khuya này ngoại trừ lộ ra với bên ngoài rõ ràng là thái tử coi trọng nàng, hẳn còn có chuyện quan trọng khác muốn thương lựng với nàng.

Bất quá thái tử không mở miệng, Khương Tú Nhuận cũng không hỏi tới.

Quả nhiên, sau khi ăn xong thái tử hỏi quan hệ giữa phụ vương nàng và Lương Vương.

Bởi vì Lưu Bội bỏ trốn, cho nên quan hệ giữa Đại Tề và Lương quốc thay đổi đột ngột.

Phượng Ly Ngô đột nhiên mở miệng hỏi cùng, nhất định là Ba quốc liên lụy vào bên trong.

Khương Tú Nhuận cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Ngô nói:

-"Tại hạ rời khỏi mẫu quốc đã lâu, hơn nữa phụ vương cũng không quan tâm tới hai huynh đệ ở đây, rất lâu rồi không nhận được thư nhà, tại hạ cũng không biết tình hình gần đây giữa Ba Quốc với Lương quốc như thế nào, nếu điện hạ biết tin tức gì, xin nói cho tại hạ biết."

Phượng Ly Ngô nhìn biểu hiện bình thản của thiếu niên, nhíu mày, quyết định không tiếp tục thăm dò nàng nữa, trực tiếp nói thẳng:

- "Phụ vương ngươi cho Lương quốc mượn một số tiền lớn, để Lương quốc chiêu binh mãi mã, trù bị quân tư."

Khương Tú Nhuận nghe vậy cũng không nói được gì.

Mặc dù nàng không ở Ba quốc, thế nhưng phụ vương bỗng nhiên có quốc sách kiểu này, nàng đại khái vẫn đoán được một hai.

Lương quốc tu bổ kênh mương vốn đã hao sạch quốc khố, hiện tại quan hệ với Đại Tề căng thẳng, tất nhiên muốn trù bị quân tư đề phòng bất trắc.

Bốn phía hổ rình mà dê béo chỉ có một con, nhất định là họ phái sứ giả tới Ba Quốc mượn tiền. Chỉ không biết Lương Vương làm thế nào có thể uy hϊếp được phụ vương, chịu nhả tiền cho ông ta mượn.

Thế nhưng có lẽ sau khi cho mượn tiền xong, mới biết Lương quốc mượn tiền chính là vì muốn chuẩn bị cho chiến tranh với Đại Tề.

Lần này phụ vương hoảng hồn, cảm thấy mình trong lúc vô tình đã đắc tội Tề quốc, thế nên mới vội vàng nịnh nọt lấy lòng, tiếp tục đưa thêm một chất nữ tới Đại Tề, bày tỏ bản thân không hề có ý đối địch với Đại Tề.

Thông suốt được điều này, nàng không hề muốn ăn thêm nữa.

Nếu là có thể, nàng hận không thể tự mình quất cho phụ vương mình mấy cái bạt tai.

Sao có thể ngu dốt thiển cận tới mức này, kẻ ngày trước đoạt vị soán quyền, hãm hại trữ quân đi đâu rồi?

Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại cho rằng Khương Tú Nhuận nhất định đang lo lắng mình nghi kỵ Ba Quốc, cho nên hắn liền nói:

- "Quân là đang lo lắng Ba quốc bị chiến tranh Lương Tề ảnh hưởng sao?"

Khương Tú Nhuận lắc đầu, đàng hoàng nói:

- "Chỉ là lo lắng cho bách tính Ba Quốc, mấy năm này chắc chắn thuế má sẽ tăng thêm, cũng không biết bao nhiêu bách tính vất vả một năm cuối cùng lại tay trắng, rơi vào cảnh phải bán nữ nhi đi."

Lông dê đều ở trên thân dê, bạc mà lão cha nàng dùng để lấy lòng các vị này, kỳ thực chính là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Nàng vừa nói vậy, Phượng Ly Ngô không khỏi lại nhìn nàng vài lần, trong lòng sinh ra hiếu kì, không hiểu tên quốc vương ngu xuẩn kia, đến tột cùng gặp phải kì ngộ thế nào, mà có thể sinh ra một thiếu niên chung linh dục tú tới nhường này.

Mà ông ta rốt cuộc ngu dốt tới mức nào, mà một nhi tử tài đức thế này không bồi dưỡng trong cung làm trữ quân, ngược lại tiễn tới nơi đất khách, trông cậy nhi tử dùng tư sắc mê hoặc người khác, tha hương nơi đất khác quê người không có ngày về.

Nghĩ tới đây, hắn lại bất động thanh sắc hỏi:

- "Nếu như có một ngày, Đại Tề với Ba quốc đυ.ng binh đao, ngươi sẽ như thế nào?"

Hắn nguyên lai tưởng rằng thiếu niên sẽ chần chừ khó xử, nhưng chưa từng nghĩ, thiếu niên không chút do dự cười khổ nói:

-"Chỉ sợ điện hạ không đợi được tới ngày đó, Ba quốc bốn phía hổ lang vây quanh, binh mã Đại Tề chưa kịp tới, Ba quốc đã vong rồi. Tại hạ chỉ mong điện hạ sau khi xuất binh chinh phục cố thổ, dẹp yên quân địch thì hãy phái một vị quan hiền đức yêu dân tới đó cai quản, khiến cho bách tính ở đó chân chính an khang lập nghiệp."

Nàng nói vậy lập tức hóa giải những ngờ vực vô căn cứ của Phượng Ly Ngô, lại còn kín đáo vỗ mông ngựa Thái tử mà không lộ ra mong muốn thống nhất thiên hạ của hắn, quả nhiên một mũi tên trúng hai đích.

Nghe thấy vậy, lông mày Phượng Ly Ngô giãn ra, cũng không so đo chuyện Ba Quốc cho Lương vương vay tiền, lại tiện tay dùng đũa gắp mấy món ăn Khương Tú Nhuận thích vào bát nàng, để tiểu công tử bồi bổ thân thể.

Mấy ngày nay tất bật chuẩn bị yến hội, quả thực vất vả nàng.

Nên nhân cơ hội, Khương Tú Nhuận cũng đề cập tới chuyện đến thăm Tần tướng quân. Chỉ nói đại khái là Tần tướng bị thương, thân là đồng liêu cũng muốn tới thăm hắn, chỉ là bận rộn quá mức, mà việc của nàng không ai có thể làm thay, nên giờ nhớ ra mà một mình nàng đi thăm hắn cũng không tiện lắm, không biết thái tử có thể cùng nhau tới Tần phủ thăm hắn hay không.

Khương Tú Nhuận mặc dù nói hàm súc, nhưng Phượng Ly Ngô cũng hiểu được ý tứ của hắn. Đồng liêu thì phải nể mặt mũi nhau muốn giữ quan hệ hòa hảo, thế nhưng tiểu Khương công tử lại cố kỵ Tần Chiếu, sợ Tần Chiếu thấy hắn tới thăm lại hiểu nhầm điều gì, cho nên muốn mình cùng hắn đi thăm bệnh.

Thực sự là Tần Chiếu bị thương nặng, hắn cũng muốn tới thăm, nên Phượng Ly Ngô liền đồng ý, chỉ nói hai ngày nữa Khương Tú Nhuận cùng hắn tới Tần phủ.

Đến ngày thứ hai, thái tử một mực ở trong phủ dưỡng bệnh rốt cục cũng xuất môn, được hộ vệ hộ tống tới Tần phủ.

Khi Khương Tú Nhuận từ trong xe ngựa bước xuống, nhìn đại môn Tần phủ trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lúc trước bởi vì thân phận của mình, Tần Chiếu không dám đưa nàng tới phủ. Phụ thân của Tần Chiếu còn nói, vĩnh viễn không được đưa yêu nữ này bước qua đại môn Tần phủ.

Thế nhưng đời này, Tần lão tướng quân lại tự thân ra cửa tiếp đón, mời nàng và thái tử nhập phủ.

Thái tử tự mình tới thăm nhi tử bị thương, đối với Tần lão tướng quân mà nói, thực sự là vinh quang lớn lao.

Khi Thái tử hàn huyên với Tần lão tướng quân, thì Tần Chiếu sai người tới mời Khương Tú Nhuận đi tới trạch viện thăm hắn.

Khương Tú Nhuận biết Tần Chiếu nhất định biết thái tử đang ở Tần phủ, cho nên hắn cũng không dám quá phận, nàng liền theo chân người hầu đi hậu trạch thăm hắn.

Vốn tưởng hắn bị bệnh không dậy nổi giường, ai ngờ vừa bước vào phòng đã bị Tần Chiếu từ phía sau ôm vào ngực.

-"Giỏi lắm nàng thật gian xảo, ta gọi nàng tới thăm ta, cớ gì nàng còn đưa điện hạ tới?"

Tần Chiếu dán miệng sát vào tai Khương Tú Nhuận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Tú Nhuận dùng móng tay cào vào mu bàn tay hắn, đau đớn khiến hắn khẽ rên một tiếng.

Khương Tú Nhuận lúc này mới tránh thoát khỏi vòng ôm của hắn, cau mày nói:

-"Thái tử coi trọng ngươi, trong lòng lo lắng cho vết thương của người, nên cố ý tới thăm, hà cớ gì lại là do ta? Tần tướng quân nói chuyện thực không có đạo lý!"

Mấy ngày nay Tần Chiếu chịu khổ vô số, đầu tiên là từ vách núi ngã xuống gãy chân, sau đó vì kháng hôn mà bị phụ thân suýt nữa đánh gãy nốt cái chân còn lại. Thế nhưng điều làm hắn khó chịu nhất, chính là rất lâu rồi không được gặp nữ tử này, quả thực không thể chịu đựng nổi.

Bây giờ rốt cục nhìn thấy nàng, chẳng qua là cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không thổ lộ được hết, thế nhưng chính mình đầy nhiệt tình, thì Khương Tú Nhuận cũng chẳng hề đáp lại, Tần Chiếu cảm thấy mình tương tư đơn phương, thật khiến cho người ta ảo não.

Tính tình hắn bị nàng kí©h thí©ɧ, liền giận tái mặt nói:

- "Ta chống lại mệnh lệnh của phụ thân, chính là một lòng vì nàng suy nghĩ. Lát nữa gặp thái tử, ta sẽ hướng ngài nhận tội, thừa nhận ta cố ý che giấu thân phận của nàng, tới lúc đó nàng khôi phục lại thân phận nữ nhi, ta cưới nàng là được. Dù sao chất nữ dị quốc gả quan văn quan võ Đại Tề tuy ít, nhưng cũng không phải là không có tiền lệ."

Hắn nói như vậy, liền chắc chắn Khương Tú Nhuận sẽ động tâm. Nhất định nàng nữ giả nam trang cũng là bất đắc dĩ, sống cảnh giấu giếm như vậy, trong lòng của nàng nhất định có hoảng sợ.

Lúc trước nàng không chịu đi theo mình, nhất định là cố kỵ mình thân có hôn phối, nàng nguyên là vương nữ, nào có thể chịu làm thϊếp người ta.

Thế nhưng bây giờ mình đã cự tuyệt hôn ước, cũng hứa hẹn sẽ lấy nàng làm chính thê, nàng hẳn là không lý do từ chối hắn nữa.

Khương Tú Nhuận quyết định đánh vỡ ảo tưởng không thực tế của hắn, gằn từng chữ nói:

- " Xin Tần tướng quân không cần vì ta mà chậm trễ chuyện chung thân đại sự của mình, ta dù có chết, cũng không gả cho ngươi!"

Ý cười trên mặt Tần Chiếu còn chưa kịp tan đi liền cứ như vậy cứng đờ, không khỏi nhíu mày hỏi:

- "Tại sao nàng lại quyết tuyệt như vậy?"

Khương Tú Nhuận hất cằm lên nói:

- "Ta không thích nam tử! Chung thân không gả!"

Tần Chiếu cảm thấy lời nói của nàng quá mức hoang đường, không khỏi có chút cao giọng nói:

- "Không thích nam tử? Vậy nàng thích nữ tử à?"

Khương Tú Nhuận dứt khoát nói:

- "Đúng, ta sinh ra liền phát giác mình thích nữ tử, chẳng lẽ ta phải thích nam tử lưng hùm vai gấu như Tần tướng quân? Dù có bất đắc dĩ phải chọn một người, ta cũng phải chọn người có dáng dấp như nữ tử."

Tần Chiếu nghe đến đó, mơ hồ hiểu ra gì đó, ánh mắt oán độc bắn ra hàn quang, âm lãnh hỏi:

- " Dáng dấp giống nữ tử. . . Nói như vậy, người nàng thích là thái tử!"

Khương Tú Nhuận đang định phản bác, thế nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, hai người không tự chủ được đều im lặng.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú như thiên tiên của thái tử xuất hiện ở cửa trước mặt hai người họ.

Trong lòng Khương Tú Nhuận lo lắng, thầm nghĩ sao gã sai vặt đứng canh cửa không lên tiếng báo? Cũng không biết mấy câu của mình với Tần tướng quân vừa nói, thái tử nghe được mấy phần.

Kỳ thực Phương Ly Ngô đúng là nghe được một chút, khi hắn vượt qua hành lang đã nghe thấy thanh âm tranh chấp giữa Khương Tú Nhuận và Tần Chiếu, hắn liều ra hiệu thị vệ tiến lên bịt miệng gã canh cửa lại.

Bởi vì hai người trong phòng đang tranh cãi nhưng tiếng nói không lớn, hắn cũng không nghe không nghe rõ ràng lắm, cho tới tận khi Tần Chiếu nâng cao giọng, chất vấn Khương Hòa Nhuận có phải không thích nam tử mà thích nữ tử.

Không ngờ câu trả lời của tiểu Khương công tử lại khiến người ta ngạc nhiên, nhìn thiếu niên hào hoa phong nhã thế mà lại không kỵ cả nam lẫn nữ, mỹ nam tử âm nhu như vậy càng khiến người ta yêu thích.

Mà ngay sau đó Tần Chiếu lại lớn tiếng chất vấn có phải tiểu Khương công tử thích thái tử đúng không...

Phượng Ly Ngô không nghe tiếp được nữa, cảm thấy hai vị thuộc hạ của mình nói chuyện quả thực quá mức hoang đường đam dật.

Nếu là mặc cho hai người bọn họ nói thêm gì nữa, về sau chỉ sợ khó có thể tiếp tục duy trì tình nghĩa chủ tớ, hắn liền bước nhanh tới cố ý tạo ra tiếng động để hai người bên trong biết ý dừng lại.

Hắn đột nhiên bước vào, quả nhiên khiến hai người trong phòng giật nảy mình.

Nhất là tiểu Khương công tử, mắt trợn tròn, dáng vẻ nhỏ bé, vậy mà còn nói nam nữ đều được. Thực đúng là người không thể xem bề ngoài, nước biển cũng không thể đo bằng đấu đâu.

Phượng Ly Ngô trực tiếp từ ngoài tiến vào, sau đó nhíu mi nhìn hai người trong phòng, nhất thời cũng không nói chuyện.

Khương Tú Nhuận thấy Tần Chiếu muốn mở miệng nói, liền sợ tên mãng phu này nói ra cái gì không thể vãn hồi, liền vượt lên trước mở miệng nói:

- "Tần tướng quân thương thế còn chưa chuyển biến tốt, đang cùng tại hạ lo âu an toàn của phủ thái tử!"

Phượng Ly Ngô chậm rãi nói:

-"Khiến hai vị phí tâm tư, trong phủ thái tử hiện tại tướng quân canh giữ rất tận tụy, trong phủ đề phòng sâm nghiêm, nửa đêm cũng không thể xuất hiện kẻ nào thích nam sắc, có mưu đồ làm xằng bậy trong phủ đâu!"

Phượng Ly Ngô cố ý dùng lời này để răn đe hai người họ, khiến cho họ biết cái gì gọi là trên dưới.

Trong lời nói của hắn, hàm ý rõ ràng, quả nhiên khiến sắc mặt hai kẻ bề tôi của mình đều đột biến, hắn nhìn cũng cảm thấy thú vị.