Mặc dù không có mũi tên nào bắn trúng chậu gỗ nhưng bản lĩnh bắn tên đóng người trên bia ngắm, mà không làm mất một sợi lông nào cũng đã khiến cho mọi người kinh ngạc, cảm thán không thôi.
Đám người vừa mới ồn ào cười đùa lập tức yên lặng, chăm chú nhìn thiếu niên.
Hôm nay Khương Tú Nhuận mặc trường bào xanh nhạt có ống tay áo rộng, bởi vì bây giờ nàng không mặc quần áo của ca ca nữa mà là mặc quần áo tự may nên càng lộ ra dáng người thon dài, sống lưng thẳng tắp.
Lúc này, tay thiếu niên cầm cung nhỏ, lắc nhẹ ống tay áo nhìn qua cực kỳ phóng khoáng, khiến cho mọi người thầm nghĩ trong lòng: Cũng khó trách ngông cuồng như vậy!
Sứ giả Nam Di vô cùng chật vật, sau khi tùy tùng giúp đỡ rút mũi tên từ bia ngắm ra, hai con ngươi của hắn bừng bừng lửa giận nhìn về phía công tử Tiểu Khương.
Khương Tú Nhuận chỉ coi như không thấy, vung vẩy cây cung trong tay: "Vừa rồi ta bắn không chuẩn, nếu đại nhân rảnh rỗi, chúng ta thử một lần nữa nhé?"
Bây giờ Bì Lợi Ba chỉ muốn mắng mười tám đời tổ tông của tiểu tử này nhưng dưới quần đang ẩm ướt, nếu như hắn lớn giọng mắng chửi khó tránh khỏi lôi kéo người ta nhìn đũng quần mình. Cho nên chỉ có thể vội vàng nhận áo choàng người hầu mang tới, chùm kín vào người, sau đó khép chân rời đi.
Lưu Bội nhìn một màn này, trong lòng cũng run sợ, Lương Quốc và Ba Quốc cận kề nhau, hắn nghĩ thầm: May mắn Khương Hòa Nhuận này thất sủng, nếu loại nhân vật này tương lai về nước kế thừa vương vị, như vậy Lương Quốc sẽ có họa lớn!
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời ánh mắt của hắn nhìn về phía Khương Hòa Nhuận càng trở nên âm u phức tạp.
Mà Tần Chiếu cũng có chút yên lặng, hắn không ngờ một nữ tử dùng món đồ chơi của trẻ con mà có thể có trình độ như vậy, có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Nữ tử này không chỉ có gan lớn và kén ăn, thật sự cũng có chút bản lĩnh...
Nhìn về phía "thiếu niên" áo trắng kia, ánh mắt của hắn càng thêm nóng bỏng.
Khương Tú Nhuận đưa cung nhỏ cho Thiển nhi, sửa sang lại ống tay áo, cung kính đứng ở một bên chờ Thái tử điện hạ phân phó.
Phượng Ly Ngô cũng không nhìn tới vị thiếu phó vừa thi thố tài năng, chỉ thản nhiên nói: "Đã chọn cung tên xong rồi thì đi thôi."
Khương Tú Nhuận đói bụng đã lâu, chỉ chờ câu nói này, nàng chỉ hận không thể mau chóng hồi phủ dùng bữa trưa.
Thế là nàng đi theo Thái tử ra khỏi trường bắn.
Lưu Bội đợi lâu như vậy nhưng lại không nói được gì với Thái tử, lòng quýnh lên, chỉ có thể bước nhanh vài bước lên phía trước ngăn cản Phượng Ly Ngô nói: "Tại hạ có chút việc quan trọng muốn nói với điện hạ, ngài có thể dành chút thời gian cho tại hạ không?"
Phượng Ly Ngô không dừng chân, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Chờ sau khi Lương Quốc giao đủ vàng bạc bồi thường, cô sẽ nói chuyện với quân."
Nói xong mặc kệ Lưu Bội, nhanh chân leo lên xe ngựa.
Chỉ là lúc ra khỏi trường bắn, có một vị kiều khách [*] bước xuống từ một chiếc xe ngựa, chính là chất nữ của Yến Quốc - Tào Khê.
[*] Vị khách quý.
Bởi vì nàng nhận được sủng ái của Hoàng hậu Đại Tề, đãi ngộ sánh ngang với công chúa trong cung, hiển nhiên cũng sẽ tham gia săn thú mùa đông.
Tuy rằng nàng là người nước ngoài nhưng toàn bộ chi phí ăn mặc chưa từng bị bạc đãi. Tào Khê lần này tới đây là vì muốn gả cho Thái tử, thế nhưng biểu ca lại quá bận rộn chính sự, không có thời gian rảnh rỗi gặp gỡ nàng. Mà ý tứ của Hoàng hậu là, lần này chất nữ của các nước khác tới đây kết thân rất nhiều, cuối cùng người nào làm Thái tử phi, vẫn là phải xem ý tứ Phượng Ly Ngô.
Tào Khê nghe hiểu ý của hoàng dì, nghĩ tới Điền Oánh quyến rũ phóng đãng luôn nhìn chằm chằm biểu ca, trong lòng nàng hiển nhiên sốt ruột.
Hôm nay cũng là tìm cơ hội gặp uThái tử biểu ca, rảnh rỗi nói nhiều lời một chút. Còn muốn mời Thái tử giúp mình chọn cung tên, tới lúc săn thú mùa đông có thể khoe khoang một phen, đương nhiên cũng muốn phân cao thấp với Điền Oánh.
Đáng tiếc Phượng Ly Ngô hiện tại khó chịu trong lòng, trông thấy nữ tử này sau khi hành lễ với mình, gương mặt phiếm hồng, còn có bộ dạng quyến rũ muốn nói gì đó, hắn thật sự không có tâm tình ứng phó, trước khi nàng ta xông lên chỉ gật gật đầu, rồi vội vàng cất bước lên xe ngựa.
Bỏ lại Tào Khê lúng túng đứng ở xa, cắn răng buồn rầu bởi vì cảm thấy biểu ca không hiểu phong tình. Lúc này, Lưu Bội khẽ mỉm cười, dẫn vương nữ Tào Khê vào trong chọn cung tên...
Lại nói tới Hoàng Thái tử điện hạ, sau khi lên xe ngựa, hắn cũng phất tay gọi Khương Tú Nhuận lên xe.
Bây giờ Khương Tú Nhuận cũng coi như có thể nhìn mà hiểu biến hóa nho nhỏ trên mặt của Phượng Ly Ngô, cũng biết rõ bản thân vừa rồi ngông cuồng xử trí sứ giả Nam Di đã khiến vị Hoàng Thái tử này không vui.
Sau khi lên xe ngựa, nàng liền cung kính ngồi quỳ trước mặt hắn.
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô lúc này hoàn toàn u ám, nói: "Vừa nãy quân thể hiện tuyệt kỹ đã đủ sảng khoái chưa?"
Khương Tú Nhuận chắp tay nâng lên quá đỉnh đầu, bộ dạng khiêm tốn nói: "Thật lòng mà nói, tại hạ chưa từng sảng khoái. Chẳng qua là dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà mà thôi. Nhưng nếu là khoe khoang quốc lực, có thể khiến Nam Di kinh sợ, như vậy là đủ rồi!"
Phượng Ly Ngô nhíu mày, thản nhiên nói: "Nam Di chèn ép Đại Tề bao nhiêu năm, khi phụ vương ta còn trẻ khỏe, mấy lần muốn phát binh thảo phạt Nam Di nhưng vẫn luôn cố kỵ, không dám xuất binh. Vừa nãy nếu ngươi ra tay không biết chừng mực, hai nước mà trở mặt, ngũ mã phanh thây ngươi cũng không đủ hả giận!"
Nếu như là người khác nghe được lời này, chắc chắn sẽ kinh sợ liều chết tạ tội.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại bình tĩnh như thường. Mặc dù mấy năm này ở kiếp trước, nàng ở trong Hoán Y cục không hiểu rõ tình hình chính trị Đại Tề lúc bấy giờ, về sau bị Tần Chiếu cưỡng ép, trở thành ngoại thất của hắn, nàng đã được nghe hắn khoe khoang trên người mình có bao nhiêu vết sẹo, nhân tiện nghe các loại sự tích hắn thay mặt Hoàng Thái tử kết minh và gặp nạn với Nam Di vương ra sao.
Nàng đã dự liệu trước nói: "Nếu hôm nay là các sứ giả khác, cho tại hạ một trăm lá gan, tại hạ cũng không dám khoe khoang. Thế nhưng nếu là Bì Lợi Ba... Nếu hắn không thể trở về Nam Di, chỉ sợ Nam Di Vương sẽ cảm động tới rơi nước mắt, cảm kích điện hạ ngài."
Lông mày Phượng Ly Ngô khẽ nhướng lên, dứt khoát túm lấy cổ tay trắng muốt giơ cao trước mặt, quả thật là bóng loáng mịn màng. Hắn nắm chặt lấy, kéo công tử Tiểu Khương lại gần, lạnh giọng hỏi: "Lại ăn nói linh tinh, xem ra ngươi cảm thấy cô không nỡ gϊếŧ ngươi sao?"
Khương Tú Nhuận đột nhiên bị hắn kéo lại, nàng sợ tới nỗi muốn nhảy dựng lên, thân thể căng cứng nói: "Tại hạ không dám lừa dối, Bì Lợi Ba này mặc dù là con trai tướng quân nhưng thật ra hắn chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Nam Di vương. Phong tục Nam Di khác Trung Nguyên, cho dù là con trai riêng cũng có thể kế thừa vương vị... Nếu Tân vương kia không kiêng kỵ vị huynh đệ khác họ này, tội gì phải phái người có tính tình ngông cuồng như vậy làm sứ giả tới Đại Tề?"
Nói tới đây, nàng vội vàng nói tiếp những gì mình biết: "Vừa rồi Bì Lợi Ba bị mũi tên đóng trên bia ngắm, tôi tớ bên cạnh hắn vốn nên lộ vẻ mặt lo lắng, vội vã chạy lên phía trước ngăn cản. Nhưng ta xem những người kia, ngoại trừ mấy người ở gần lo lắng không thôi ra, những người còn lại đều có vẻ mặt ung dung, thậm chí lộ ra mừng thầm... Quả thật quái lạ..."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, chậm rãi buông ra cổ tay nàng ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi nói, Nam Di vương muốn mượn đao gϊếŧ người? Vậy làm sao ngươi có thể dám chắc chắn, Nam Di và Tề triều sẽ không bởi vì ngươi mà gây chiến?"
Nghe nói hắn hỏi như vậy, Khương Tú Nhuận vội vàng nói: "Vạn tuế mấy lần tiến đánh Nam Di không có kết quả, theo suy đoán của tại hạ, cũng không phải e ngại binh lực của Nam Di cường thịnh, mà là vùng đất kia thật sự là đất hoang. Các tộc ở xen kẽ với nhau, chính sự hỗn loạn, hơn nữa đầm lầy khí độc trải rộng, cho dù tiêu hao binh lực tấn công xong cũng khó có thể thống trị. Đã như vậy, không bằng kết giao tình với Tân vương, nhân tiện kết minh, hóa giải gian nan khổ cực ở phía Nam, mới có thể mạnh tay lập nghiệp lớn khác..."
Lúc Khương Tú Nhuận phô bày tuyệt kỹ ở trường bắn, Phượng Ly Ngô vẫn luôn không lộ ra thần sắc khác thường. Nhưng lúc này, nghe những lời thiếu niên này nói, vậy mà lại là tiếng lòng của hắn, thật sự là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Khương Tú Nhuận cũng không phải tự mình đoán trúng tâm sự của Phượng Ly Ngô. Đây đều là những chuyện kiếp trước, sau khi Tần Chiếu tới Nam Di trình quốc thư trở về, nói ra ẩn tình trong hoàng tộc Nam Di, còn nói lý do Hoàng Thái tử nhiều lần khuyên nhủ vạn tuế không nên tiến đánh Nam Di.
Khi đó mặc dù Khương Tú Nhuận không hiểu chính sự lắm, nhưng cảm thấy sách lược của Phượng Ly Ngô rất đúng. Đáng tiếc khi đó vạn tuế gia của Đại Tề bảo thủ, thừa dịp con trai mình đi săn thú mùa đông bị thương nặng, trực tiếp cho người hành thích sứ giả Nam Di, coi đó là lý do khởi binh thảo phạt Nam Di.
Sau đó chiến tranh liên miên, Tề triều hao tổn vô số, càng làm cho Lương Quốc mượn cơ hội trở nên lớn mạnh, địa vị có thể sánh ngang với Đại Tề.
Đợi tới khi Thái tử khỏi bệnh có thể đứng ra thu dọn tàn cục, tuy tằng lúc này đã hòa giải với Nam Di nhưng mất đi không ít điều kiện có lợi.
Hiện tại Khương Tú Nhuận chỉ nói ra lời trong lòng Thái tử sớm hơn hai năm mà thôi.
Hầu hạ vị Thái tử này, thường xuyên phải biểu hiện rằng mình có tài ngầm. Lần này nói ra nguyên nhân không thể gây chiến với Nam Di, cũng chính là nói những lời trong tâm khảm của Hoàng Thái tử.
Thế là chuyện nàng tự tung tự tác ngông cuồng ở trường bắn cứ thế cho qua, sau khi trở lại phủ Thái tử, Phượng Ly Ngô còn tự mình dặn dò quản sự nấu thêm cho công tử Tiểu Khương vài món, bù đắp bữa sáng.
Lúc ăn cơm, Thái tử cũng không nói tới những lời muốn ngũ mã phanh thây công tử Tiểu Khương nữa, chỉ lạnh nhạt muốn nghe nàng giới thiệu các món ăn ngon. Cũng tự mình chiêu hiền đãi sĩ, gắp bong bóng cá bỏ vào chén Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên lo sợ tới tái mặt ăn bong bóng cá, chỉ thầm nghĩ khoảng thời gian khổ cực khi ăn này bao giờ mới chấm dứt.
Đợi tới khi Thái tử bị tập kích ở bãi săn, mỗi ngày chỉ có thể uống chén thuốc và cháo loãng, không cần nàng tiếp tục cùng bàn hầu hạ nữa.
Nghĩ như vậy, nàng hận không thể lập tức tới thời gian săn thú mùa đông, khiến cho Thái tử trở thành con ma bệnh, mọi chuyện sẽ vui vẻ hòa thuận.
Sau khi ăn xong, Khương Tú Nhuận thở phào một hơi nhẹ nhõm, nằm trên giường thư giãn thân thể, lường biếng muốn đi ngủ, lại thoáng nhìn thấy Thiển nhi âm thầm chuyển nước nóng vào trong phòng.
Nàng cuốn người trong chăn hỏi: "Thiển nhi, ngươi bận rộn cái gì vậy?"
Thiển nhi bỏ hai thùng nước lớn xuống nói: "Lấy nước ấm cho công tử tắm rửa."
Khương Tú Nhuận mạnh mẽ ngẩng đầu lên: "Ta chưa từng dặn dò, tại sao ngươi tự ý làm như vậy?"
Buồn cười! Bây giờ đang ở phủ Thái tử, sao nàng có thể tùy ý tắm rửa? Hơn nữa nàng tắm rửa, Thiển nhi nhất định phải thân cận hầu hạ, chẳng phải sẽ lộ ra sơ hở hay sao?
Thiển nhi cũng hiển nhiên giống chủ nhân của nàng, hành động cực kỳ to gan! Sau khi múc nước xong, mới quỳ gối bên giường Khương Tú Nhuận nói: "Xin công tử không cần kiêng kỵ nô tỳ. Trước đó vài ngày, công tử đi ngủ đạp tung chăn trong đêm, nô tỳ lúc đắp chăn cho công tử, đã thấy vải bó ngực ở bên trong áo... có chút bẩn rồi, nếu không tắm rửa, sẽ không nhìn ra màu sắc nữa."
Khương Tú Nhuận nghe thấy lời ấy, sợ tới nỗi nhảy dựng lên, theo trực giác vội vàng che ngực, thầm nghĩ: Bản thân nàng ngủ say như chết, Thiển nhi tới giường cũng không hay biết!
Thiển nhi trịnh trọng quỳ xuống đất nói: "Xin công tử yên tâm, nếu nô tỳ dám ở trước mặt người khác nói xằng nói bậy, nhất định sẽ bị trời tru đất diệt!"