Người làm giả là ai, cho dù nhất thời không tra ra được thì chỉ là thế nào cũng là người bên Nhung Quốc hoặc Lương Quốc mà thôi.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy không làm rõ việc này thì nàng không an lòng. Người có thể bắt chước theo chữ viết của Phượng Ly Ngô chắc chắn là người hiểu rõ hắn, như thế thì là có người nào đó phản bội Phượng Ly Ngô?
Mà Phượng Ly Ngô cũng nghĩ đến điều này, thế nhưng cau mày suy nghĩ một lát, lúc trước hắn bí mật dò xét quân Nhung, từng nhìn thấy bên cạnh Nhung vương có nam tử mặt sẹo trùm áo choàng, tuy rằng không thấy rõ thân hình và tướng mạo, nhưng vẫn cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Có điều sau đó kiểm tra số người trên chiến trường, không hề có tung tích của người này.
Hắn không muốn những chuyện này khiến nàng hao tâm tốn sức, bèn bảo Khương Tú Nhuận không cần lo lắng.
Lúc trước hắn nâng đỡ An Tức, ngoại trừ lúc đầu là tranh hơn thua với Khương Tú Nhuận ra thì cũng là có ý giúp đỡ Ba Quốc. Thế nhưng bây giờ xem ra, An Tức vương là một kẻ không thể nhờ vả.
Phượng Ly Ngô phải trở về gấp, nhưng không bỏ Khương Tú Nhuận và con trai được, tuy rằng giờ đang ở độ tuổi tráng niên, lại trải qua sự giày vò của sinh ly tử biệt, người nào cũng sẽ khó mà sống lâu.
Thẩm vấn An Tức vương xong, Phượng Ly Ngô thừa cơ quấn lấy Khương Tú Nhuận, muốn dẫn nàng trở về.
“Nàng phải biết, năm xưa Tiên Tiên hoàng và Quốc quân Thiện Nguyệt Quốc giao hảo, lúc đó chẳng phải Thiện Nguyệt Quốc quân được mời đến Lạc An ở lâu dài sao? Nếu ông ta có thể ở lâu dài ở Lạc An, nàng có gì không thể? Ta thấy Cơ Vô Cương kia có tài năng, Kim Khuê chỉnh đốn việc quân cũng không tồi, có một văn một võ như thế, nàng xem như làm một Quốc quân chỉ việc vung tay mà thôi, không cần mỗi ngày chạy ra ngoài ruộng làm gì, chỗ đó là nơi diễn kịch của địa chủ nông thôn!”
Khương Tú Nhuận nằm ở trong ngực hắn nghe hắn nhắc lại đoạn điển cố này, không khỏi bất ngờ liếc hắn.
Tiên Tiên hoàng Tề triều thật sự là nhân vật phong lưu, ông ta không phân biệt ý trung nhân là nam hay nữ. Mà vị Thiện Nguyệt Quốc quân kia, nghe nói là vị mỹ nam có tài nghệ và dung mạo đệ nhất.
Nói vị Quốc quân kia ở Lạc An lâu dài, không bằng nói là ở lâu dài trong hoàng cung, nhu tình triền miên trong đó, dã sử thôn quê cũng có phần không chứa nổi, rảnh rỗi nói chuyện Long Dương phân đào [*] so sánh với sự tích của hai vị Quốc quân, cũng có chút nhàm chán mờ nhạt.
[*] Chỉ tới hai cặp đôi nam nam thời ngày xưa là Ngụy An vương - Long Dương Quân và Vệ Linh Công và Di Tử Hà. Ngụy An vương vì Long Dương mà ra chiếu kẻ nào dám tiến cử mỹ nhân thì tru di cả họ, còn Di Tử Hà từng có lần hái đào trong vườn ăn trước mặt Vệ Linh Công rồi nhét miếng thừa cho Vệ Linh Công. Trung Quốc dùng từ “Long Dương”, “Phân đào” để ám chỉ đồng tính luyến ái.
Vì tránh làm hư con dân, chuyện hai vị Quốc quân cả ngày ở với nhau như keo như sơn đều bị tận lực chôn vùi, không lộ ra bên ngoài.
Nhưng bây giờ Phượng Ly Ngô lấy chuyện này so sánh với nàng là có ý gì?
Khương Tú Nhuận hiển nhiên không đồng ý. Cuối cùng Phượng Ly Ngô lại nổi tính chủ tử lên, đè lên nàng nói: “Bây giờ binh mã chiến xa Đại Tề đều ở đây, nếu như ta không dẫn nàng đi thì uổng công trèo lên vị trí thiên tử Đại Tề. Những cái khác đều chiều nàng, nhưng nàng phải dẫn con trai của ta tới nơi hai ta cùng chung sống. Trừ phi ta chết đi, nàng yêu người nào hay thủ tiết đều được, nếu không thì phải ngoan ngoãn theo ta trở về!”
Lúc nói chuyện, Bảo Lý đang chơi ở cuối giường bọn họ, trèo lên bụng mẫu thân chùi mặt một lát, một lát lại bò dậy muốn Phượng Ly Ngô nâng bé lên cao.
Cha có sức lớn, có thể chơi nhiều trò với con, ném cao cũng có thể vững vàng đỡ được, chọc cho Bảo Lý cười khanh khách, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ xíu.
Con trai chỉ có mẫu thân thôi thì không đủ, nếu có cha ở bên thì thằng bé mới lộ rõ ra vẻ hoạt bát.
Lúc trước Khương Tú Nhuận cũng không có ý trở thành Quốc quân Ba Quốc, chỉ có điều bước một bước sai liền phải gánh vị trí cao cả đó. Thế nhưng nàng không phải người say mê mưu quyền, càng không có ý chí mạnh kẽ xưng bá thiên hạ như Phượng Ly Ngô, bây giờ giữ vững non sông Ba Quốc, khiến cho bách tính an khang, nàng đã hài lòng rồi.
Nhưng bảo nàng trở lại Lạc An, sống dưới mái hiên người khác chịu ấm ức, nàng cũng không muốn. Không phải nàng không có tình nghĩa với Phượng Ly Ngô, cũng không phải nàng không tin lòng yêu thương nàng của Phượng Ly Ngô, chỉ là Tề cung thâm sâu, nàng thân là Quốc quân tiểu quốc phải đặt chân chỗ nào trong Tề cung?
Tuy rằng trong lòng nàng cũng không nỡ bỏ hắn, nhưng về sau dù cho như Ngưu Lang Chức Nữ, một năm gặp mặt mấy lần cũng được mà. Cho nên Phượng Ly Ngô tức giận buông lời hung ác, nàng cũng nói gần nói xa, né tránh lời của hắn.
Thế nhưng lần này Phượng Ly Ngô đã quyết tâm, nhất định phải mang vợ con đi. Vậy mà để quân Tề bao vây xung quanh vương cung, tư thế giống hệt như muốn gây cung biến rồi diệt quốc.
Các thần tử Ba Quốc không khỏi sợ hãi, người nào cũng hoảng hốt tới tìm Cơ Vô Cương, hỏi mãi rằng vị thiên tử Tề Quốc rốt cuộc muốn thế nào.
Cơ Vô Cương bèn đi gặp Khương Tú Nhuận bị vây hãm trong cung.
“Nữ vương, nếu Thánh Vũ đế cố ý muốn dẫn ngài đi, binh mã Ba Quốc thật sự không chặn lại nổi...”
Khương Tú Nhuận thở dài một hơi, nói: “Tuy rằng lần này Ba Quốc mở rộng lãnh thổ, thế nhưng vẫn kém xa Tề triều, chúng ta vẫn cần gắng sức, bằng không khó tránh khỏi sỉ nhục bị bao vây vương cung như vây giờ... Sau trận chiến với Nhung Quốc, dân chúng cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất thời không vùng dậy nổi đâu...”
Cơ Vô Cương bởi vì lời Nữ vương nói là chua xót trong lòng, lập tức quỳ rạp xuống đất, khóe mắt ửng đỏ nói: “Là chúng thần vô năng, khiến Nữ vương phải chịu đựng sự sỉ nhục này.”
Khương Tú Nhuận cũng biết hiện tại Phượng Ly Ngô dẫn theo đại đội nhân mã, sức lực cực kỳ dồi dào, nàng đúng là cố tình giận dỗi hắn để kéo dài thời gian. Thế nhưng hai ngày nay nàng cũng nhận được báo cáo của thám tử, phiền phức ở ba quận Đại Tề thật sự không nhỏ. Phượng Ly Ngô vì cứu nguy khốn cho Ba Quốc mà chạy ngàn dặm tới đây, hiển nhiên là bị quần thần chê trách, nếu nàng cáu kỉnh ở đây kéo dài thời gian. Ngôi vị Hoàng đế của Phượng Ly Ngô không vững nổi nữa.
Nàng vẫn luôn mong muốn điều tốt đẹp cho hắn, càng không muốn bởi vì nàng mà hắn không thực hiện được chí lớn.
Cuối cùng, hành lý của Khương Tú Nhuận và tiểu vương tử được đóng gói lại, mà Khương Tú Nhuận cũng bị Phượng Ly Ngô nửa dỗ dành nửa uy hϊếp lên xe ngựa.
Cơ Vô Cương tuyên bố với bên ngoài, Nữ vương ngưỡng mộ văn hóa to lớn hưng thịnh của Đại Tề, công trình thủy lợi và nông canh đều có chỗ độc đáo, quyết định cùng tiểu vương tử tới Lạc An, học tập phương pháp trở thành Đế vương tốt, tìm kiếm nhiều nhân tài đất Tề, một thời gian nữa sẽ dẫn về Ba Quốc, nhất định khiến Ba Quốc xưng bá giữa các nước Tây Bắc, khiến cho thực lực quốc gia phát triển không ngừng.
Về phần quốc sự, tạm thời giao cho vương gia Khương Chi và quốc tướng Cơ Vô Cương xử lý thay. Mà thiên phu trưởng Bạch Thiển thăng chức thành Bình Cương đại tướng quân hộ giá Nữ vương, theo Nữ vương cùng tới Đại Tề cầu phỏng [*].
[*] Cầu phong tục, tập quán.
Nói chung ở trong mắt bách tính Ba Quốc, Nữ vương văn võ song toàn một lòng hiếu học, còn muốn tới Đại Tề học hỏi. Ngay cả sử quan cũng chắp bút ghi chép khát khao cầu học của Nữ vương quả thật là chuyện may mắn của Ba Quốc.
Chỉ có Khương Tú Nhuận trên xe ngựa được bách tính Ba Quốc vui vẻ tiễn đưa ở trên các con đường là sa sầm mặt mày.
Ý chí lớn nhất của Phượng Ly Ngô bây giờ là chỉ muốn dẫn theo nữ nhân và con trai mình về nhà, hàng đêm không cần ngủ một mình trên giường rồng tới hửng đông nữa.
Bây giờ mắt thấy rốt cuộc cũng dụ dỗ được Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, bèn hài lòng, không ngại nàng thối mặt, chờ tới sau khi đội quân ra khỏi Ba Quốc, còn ở trên xe ngựa tự mình lột vỏ nho, bưng trà dâng nước, vô cùng vui vẻ hầu hạ nàng.
Khương Tú Nhuận không biết tới thành Lạc An rồi, khi nào lại có thể ăn nho ở quê hương, nhả hạt vào lòng tay vươn ra của Phượng Ly Ngô rồi thở dài một hơi.
Phượng Ly Ngô cho rằng nàng vẫn thèm ăn, liền nói: “Nho hạt tròn này mặc dù ngon, suy cho cùng là cây trồng trong nhà kính, quả trái mùa nàng ăn chỉ thấy ngọt miệng thôi, bánh hồng ép tẩu tẩu nàng chuẩn bị cho nàng rất ngon, trẫm vừa mới ăn một khối, cực kỳ ngọt và mềm... Trước khi ăn thì nàng uống trước một ngụm nước súc miệng đi.”
Khương Tú Nhuận bị hắn làm phiền tới nỗi bị khó chịu, xị mặt nói: “Thân là vua một nước, làm chuyện bưng trà dâng nước này thì ra thể thống gì?”
Bây giờ Phượng Ly Ngô khoan khoái trong lòng, cũng không để ý lời nói sỉ nhục của nàng, chỉ ôm vai nàng rồi vừa uống nước vừa nói: “Ta chỉ dốc sức yêu thương nữ nhân của mình, thể thống không thể thống cái gì? Nhìn nàng lúc ở Ba Quốc, không phải yêu chết loại tư vị được người ta hầu hạ hay sao, Cơ Vô Cương luẩn quẩn ở bên cạnh nàng kia, nàng thích ăn cái gì đều nhớ rõ ràng... Hắn góa vợ đã lâu cũng không cưới vợ nữa, cận kề bên cạnh nàng nịnh hót lấy lòng mới kỳ cục!”
Khương Tú Nhuận cảm thấy Phượng Ly Ngô rảnh rỗi ăn dấm chua vì loại chuyện này là không có lý lẽ, cũng không để ý tới lời vụn vặt của hắn nữa. Việc đã đến nước này, mình sắp bị hắn đưa trở về thành Lạc An rồi, chung quy phải sắp xếp điều lệ tới lui.
Nàng bây giờ tới thành Lạc An lần nữa, không phải bằng thân phận chất tử chất nữ trước kia, mà đường đường là Quốc quân được thiên tử Đại Tề mời tới, việc liên quan quốc cách [*] tất nhiên không qua loa. Cũng không thể để hắn lừa vào trong cung ở cùng rồi bị cả triều Đại Tề chê cười.
[*] Tôn nghiêm và thể diện quốc gia.
Phượng Ly Ngô nghe xong trợn mắt: “Bình định ba quận xong thì nàng và ta sẽ cử hành đại hôn. Trước hôn nhân ở cùng thì sao? Trẫm quý mến Quốc quân Ba Quốc, muốn ở cùng giường tâm tình quốc sự, người nào dám nói lời gièm pha?”
Khương Tú Nhuận tức giận tới nỗi cầm bánh hồng nhét vào miệng hắn: “Ai muốn gả cho chàng? Ai muốn tâm tình quốc sự vào ban đêm với chàng? Hoàng hậu của một nước chính là quốc sự, không phải chuyện của một mình Quân vương chàng định đoạt. Lại nói, Dương tiểu thư kia vẫn luôn chờ chàng đấy. Bây giờ chàng muốn cưới một Quốc quân tiểu quốc làm hậu là muốn khuấy động triều chính để cho thế gia tạo phản sao? Vì vậy đàng hoàng chuẩn bị hành cung cho Quốc quân ở tạm cho ta, giải quyết chuyện lộn xộn ở ba quận rồi hãy nói.”
Phượng Vũ gây động tĩnh ồn ào rất lỡn, có người nói hắn đã cùng mấy vị Quốc quân bốn phía ký thư liên minh, tư thế có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Hơn nữa Phượng Vũ là Hoàng tử, trước đây cũng ngấm ngầm giao hảo với mấy vị thế gia trong triều.
Tân quân cường thế khiến cho nhóm thế gia không thể thích ứng. Nếu Nhị Hoàng tử có thể đứng dậy, ngăn chặn xu thế hùng hổ dọa người của Thánh Vũ đế, những con cáo già thế gia cũng thấy vui mừng.
Hơn nữa lần này Phượng Ly Ngô điều động binh lính tới Ba Quốc, thật sự là lộ ra sự liều mạng tùy hứng, làm sao có thể không bị quần thần chê trách?
Khương Tú Nhuận luôn luôn thận trọng, lo lắng cho Phượng Ly Ngô, cũng là muốn được chu toàn.
Trong lòng nàng nghĩ rằng, phiền phức của Phượng Ly Ngô sau khi về kinh thật sự không nhỏ đâu!
Có điều Phượng Ly Ngô cũng không lộ ra cái gì. Vào trong biên giới Đại Tề, lên đường lớn rồi thì không còn lo lắng đường xá xa xôi nữa, dẫn đầu cưỡi ngựa quay về thành Lạc An.
Khương Tú Nhuận không sốt ruột, nàng không muốn chân trước chân sau theo Phượng Ly Ngô đến Lạc An, khiến cho người ta chỉ trích.
Nếu là Quốc quân tiểu quốc tới Đại Tề mở mang kiến thức, như vậy cứ vừa đi vừa nghỉ, ăn ăn uống uống dạo chơi một chút mới tốt.
Vài ngày trước lo họa giặc ngoại xâm, những ngày tháng làm Nữ vương có thể so sánh với làm huyện trưởng của thôn quận nghèo nàn phát sinh nạn trộm cướp, bây giờ có người hầu hạ ăn uống, đúng là phải thư giãn thật tốt.
Thế là lúc tới gần thành Lạc An, nàng cũng không vội vào thành, ngược lại còn tới núi Kinh Khê nổi danh ở lân cận, tìm kiếm suối nước nóng địa phương rồi nướng cá ăn. Đậu Tư Võ hầu nàng, chạy trước chạy sau đặc biệt ân cần, khiến Khương Tú Nhuận không nhịn được nhìn hắn vài lần.
Bạch Thiển cũng nhịn không được hỏi hắn vì sao nịnh nọt như vậy, Đậu Tư Võ nhỏ giọng nói: “Ta đối xử với Quốc quân nàng tốt hơn một chút, tương lai cầu hôn cũng có thể suông sẻ hơn một chút! Nàng ấy không vội gả cho bệ hạ chúng ta thì cũng đừng khiến nàng trở thành gái lỡ thì chứ!"