Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chất Nữ

Chương 146

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có điều Phượng Ly Ngô ở đây, Khương Tú Nhuận không có lòng dạ dùng cơm trên giường giống như trước kia. Chỉ sai người xếp chỗ ngồi ở bên bàn nhỏ trên giường, sau đó nói với Phượng Ly Ngô: “Bệ hạ, ngài ăn điểm tâm rồi trở về nước đi. Nước không thể một ngày không có vua, ngài nán lại ở nơi này cũng lâu lắm rồi.”

Tay cầm đũa của Phượng Ly Ngô ngừng lại, ngước mắt nhìn Khương Tú Nhuận, nghiêm mặt nói: “Trẫm đương nhiên muốn trở về, nhưng nhất định phải dẫn theo nàng và Bảo Lý cùng về.”

Khương Tú Nhuận nhìn thẳng hắn: “Ngài cũng biết chuyện này là chuyện không thể nào, ta bây giờ là Quốc quân Ba Quốc, sao có thể theo ngài đi?”

Phượng Ly Ngô cảm thấy Quốc quân tiểu quốc nhỏ bé này thật sự là trò đùa. Nếu trước ngày hôm nay, hắn sớm đã châm chọc khıêυ khí©h rồi, thế nhưng bây giờ hắn ở trước mặt Khương Tú Nhuận yếu thế, bèn ngừng lại một chút để nén giận rồi mới nói: “Lãnh thổ Đại Tề rộng lớn hơn Ba Quốc bao nhiêu lần, nàng theo ta trở về chẳng phải tốt hơn ở một góc bé này rất nhiều sao?”

Lần này Khương Tú Nhuận cũng không ngẩng đầu lên, cầm lược lên trải đầu, thờ ơ nói: “Ba Quốc tuy nhỏ, nhưng hơn ở sự tự do, không cần nịnh bợ người nào. Ở đây ta tự do, bệ hạ không cần phí tâm làm gì nữa.”

Phượng Ly Ngô rốt cuộc không ăn vào nữa, nhưng hắn cũng biết không thể lại cứng rắn với nữ tử này, vì vậy nói: “Lời này của nàng không đúng rồi, về sau làm gì có người nào khiến nàng phải nịnh bợ nữa?” Nói xong thì đứng dậy kéo nàng cùng ăn với mình.

Điểm tâm là bánh cuộn chiên nước [*], bên trong là thịt muối chỉ có ở Ba Quốc. Trước đây lúc ở thành Lạc An, Khương Tú Nhuận đã từng dạy cách làm món bánh cuộn này cho đầu bếp trong phủ Thái tử, làm cho hắn ăn không ít lần rồi.

[*] Là một cách làm các loại bánh như sủi cảo. Bởi vì nếu dùng dầu trực tiếp thì bánh sẽ không chín, nhưng nếu sử dụng nước chiên thì có thể cho bánh bao sống vào trực tiếp thay vì hấp bánh bao trước. Cách làm cụ thể là cho bánh bao vào nồi, cho nước, sau đó cho dầu và đun nhỏ lửa.

Chỉ là khi đó luôn là Khương Tú Nhuận hầu hạ hắn ăn, tự mình dùng dao trúc cắt bánh cuộn ra, phết vào tương ớt đặc biệt vào rồi đưa tới miệng hắn.

Khi đó, hắn chỉ cảm thấy Khương Tú Nhuận có tài quan sát, hầu hạ chu đáo, khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Bây giờ đúng là phong thủy thay phiên luân chuyển, hoán đổi thành Phượng Ly Ngô ân cần cắt bánh cuộn ra, nhưng vừa muốn phết tương ớt thì Khương Tú Nhuận lười biếng nói: “Hiện tại cổ họng ta khàn vì kêu la rồi, không thích ăn cay.”

Thế là Phượng Ly Ngô ngừng tay lại một chút, tiếp tục cầm đĩa tương ngọt lên chấm rồi lại đưa tới bên miệng Khương Tú Nhuận.

Khương Tú Nhuận cắn hai cái, cau mày nói: “Mặn.”

Phượng Ly Ngô nén giận rót trà đưa tới bên miệng nàng, nhưng nữ nhân này lại chỉ nhấp một miếng rồi ghét bỏ vì nóng.

Phượng Ly Ngô cảm thấy nàng có một ít đắc thế nên cố ý gây khó dễ cho người khác, bèn nghiêm mặt nói: “Hầu như việc nàng làm ta đã làm rồi, trước đây nàng khó phục vụ ta như vậy sao?”

Khương Tú Nhuận dùng khăn lau miệng nói: “Không khó hầu hạ, chẳng qua là bởi vì lúc đó ta hầu hạ chu đáo, ăn cá nghĩ tới ngài không thích nhằn xương nên trước đó chọn thịt thật ngon, ăn canh nghĩ tới ngài sẽ bị bỏng miệng nên cũng sẽ múc ra hai bát để nguội bớt trước, tránh cho bệ hạ uống xong muốn uống tiếp nhưng lại không có ngay...”

Phượng Ly Ngô nhẫn nại nghe nàng nói, sau đó cau mày hỏi: “Nàng muốn ta cũng đối xử với nàng giống như thế?”

Khương Tú Nhuận biết hắn đã hiểu lầm ý nàng, cười lắc đầu nói: “Ta muốn cho bệ hạ biết, ngày xưa ngài cảm thấy chúng ta ở chung thoải mái dễ chịu, cũng không phải là tự nhiên như thế mà là ta xu nịnh nhún nhường mà thôi. Thế nhưng bản tính ta vốn không phải như vậy, cũng không muốn khiến mình chịu ấm ức cả đời.”

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Bệ hạ, ngài có từng nghĩ tới, người ngài thích cũng không phải Khương Tú Nhuận thật sự, mà là vị ‘Khương Hòa Nhuận’ khéo hiểu lòng người hay nịnh hót a dua kia. Nếu thật sự như thế, chỉ sợ ngài và ta sớm muộn nhìn nhau rồi chán ghét, sinh lòng ly biệt mà thôi. Hơn nữa... Ngài xem, tuy rằng bệ hạ không vừa mắt Ba Quốc, thế nhưng ta lại có thể ung dung tự tại. Nếu như trở về Đại Tề, chỉ riêng chuyện sáng sớm không xuống giường ăn cơm này, chỉ sợ cũng bị lễ quan kết tội, tấu trước mặt bệ hạ là không thể nuông chiều sủng phi.”

Tuy rằng nàng nhấn mạnh lại lần nữa là vị thiếu phó kia không phải bản tính của nàng, thế nhưng có thể thấy, tài ăn nói của Tú Nhuận và Hòa Nhuận đều xuất sắc hơn người.

Đáng tiếc Phượng Ly Ngô nghe không vào, hắn cố giả bộ cẩn thận chu đáo nịnh nọt tới nước này cũng không còn kiên nhẫn nữa rồi, chỉ lạnh lùng trừng mắt với nàng, nói: “Điều này chẳng lẽ cũng phải oán ta? Ta có từng cố ý trêu chọc nàng sao? Nàng ngụy trang vô cùng khéo léo khiến cho ta từng bước hãm sâu, bây giờ nói một câu nhẹ nhàng tất cả là giả vờ là có thể xong chuyện sao? Nhìn ta sinh lòng phiền chán, nhìn Cơ Vô Cương kia, nam tử xảo ngôn lệnh sắc [*] như Lưu Bội kia thì không phiền chán? Bọn hắn thì có cái gì tốt hơn ta?”

Khương Tú Nhuận chậm rãi thở dài một hơi, nhắc nhở bản thân không nên tức giận, mím môi nói: “Bệ hạ chớ nên xuyên tạc ý của ta. Ngài phải nhớ rằng, ta bây giờ thân là Quốc quân Ba Quốc, xin bệ hạ lấy phong độ thiên tử của nước lớn cho ta chút đãi ngộ xứng đáng.”

Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ nhân này ăn no dửng mỡ rồi, thân là thiên tử nước lớn quả thực là phải mang chút đặc sản quê hương ra cho Nhã Luân Nữ vương.

Hắn không có sở trường gì, chỉ có nhiệt tình tràn ngập trong lòng mà thôi, trực tiếp dùng một tay ôm Khương Tú Nhuận vẫn nỗ lực thuyết phục hắn lên giường trong phòng, khiến cho nàng thấy bọn họ ở tất cả các phương diện thích hợp cỡ nào.

Nhóm nữ quan ở bên cạnh đều trợn tròn mắt. Đến lúc này các nàng ấy cũng biết, vị nam tử tướng mạo cao quý này là thiên tử Đại Tề, là cha ruột của tiểu vương tử của các nàng.

Chỉ là nhìn qua, tính khí vị thiên tử này có vẻ không tốt cho lắm, vậy mà muốn dẫn thiên chi kiều nữ [*] của các nàng về Tề triều, thật sự là hoang đường.

[*] Ý nghĩa giống thiên chi kiêu tử (con cưng của trời).

Những hạ nhân như các nàng, chỉ có thể yên lặng ôm tiểu vương tử đang mở to mắt sang phòng khác.

Kết quả sau hồi lâu bị hắn quấy rối, eo Khương Tú Nhuận mềm nhũn, tức giận tới nỗi đạp hắn rồi đứng dậy dặn dò cung nữ đi chuẩn bị thuốc.

Phượng Ly Ngô ở phía sau ôm lấy eo nàng: “Không thoải mái ở đâu? Vì sao phải uống thuốc?”

Hiện tại Khương Tú Nhuận cũng không kiêng kị hắn nữa, trực tiếp nói: “Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là bảo bọn họ chuẩn bị chén thuốc tránh thai mà thôi.”

Phượng Ly Ngô nghe xong, con ngươi đột nhiên co lại, một tay kìm chặt cánh tay của nàng, thâm trầm nói: “...Chẳng lẽ, trước đây ở phủ Thái tử nàng cũng uống?”

Khương Tú Nhuận thành thật gật đầu: “Là lúc ở bên ngoài thành với ngài quên mang thuốc, không uống thuốc một hai lần nên mới không cẩn thận có Bảo Lý.”

Miệng Phượng Ly Ngô mở ra giống như có xương mắc trong cổ họng, hơi run run hai cái, cứng đờ nhìn chằm chằm Khương Tú Nhuận. Khương Tú Nhuận thì thản nhiên ngồi ở bên giường, chờ cung nhân bưng chén thuốc lên.

Trước đây trong vương cung Ba Quốc cũng có thuốc tránh thai cho cung phi không được sủng ái uống, chỉ chốc lát đã có thuốc bưng lên rồi.

Nhưng không chờ Khương Tú Nhuận nhận lấy, Phượng Ly Ngô đã vươn cánh tay dài ra, xoảng một tiếng, ném chén thuốc xuống mặt đất.

Khương Tú Nhuận cũng tức giận, hô to lại mang lên, kết quả mấy chén thuốc cung nhân bưng tới đều bị Phượng Ly Ngô ném xuống đất.

Nàng tức giận lắm rồi, cũng không đợi cung nhân rót thêm, bước vài bước ra ngoài phòng, bưng nồi thuốc lên chuẩn bị rót một ngụm lớn vào miệng.

Thế nhưng Phượng Ly Ngô nhanh hơn nàng, dứt khoát vòng qua đầu nàng, cướp lấy nồi thuốc rồi uống ừng ực một hơi sạch sành sanh.

Lần này không chỉ Khương Tú Nhuận há hốc mồm, cung nữ xung quanh đều có chút kinh hãi.

Thuốc kia thuộc tính hàn, ai cũng không biết nam tử uống vào sẽ có triệu chứng gì. Khương Tú Nhuận cướp lại nồi thuốc, nhìn cặn thuốc dư lại bên trong, nhịn không được đấm ngực hắn, nói: “Ngài không biết đây là cái gì ư, ngài còn uống bừa bãi như vậy?”

Phượng Ly Ngô sớm bị nàng chọc tới nỗi vô cùng phẫn nộ, chỉ cười lạnh nói: “Lòng của nàng là sắt đá rồi, lại tổn thương ta như vậy, biết rõ ta mong mỏi nàng sinh con, nàng lại lén lút uống những thứ hại người này. Nếu như vậy, ta liền uống, từ nay về sau không con không cái nữa, nàng cũng bớt việc rồi.”

Khương Tú Nhuận thật sự không muốn phí lời với hắn, lập tức gọi ngự y trong cung đến, nhanh chóng bắt mạch cho Phượng Ly Ngô, xem loại thuốc tránh thai này sẽ gây tổn thương thế nào với hắn.

Sau khi Đậu Tư Võ nghe tin, cảm thấy sau cổ bốc lên khí lạnh, lén lút hỏi Thiển nhi mà hắn vẫn luôn bám lấy: “Này, sẽ không phải là Nữ vương các nàng rót rồi cưỡng ép uống phải không? Ôi, trước đây cùng học ở thư viện, là thư sinh để ý lí lẽ thế nào chứ, vì sao khôi phục thân phận nữ nhi rồi thì lại điêu ngoa tùy hứng như vậy?”

Thiển nhi lười phí lời, chỉ duỗi chân ra giẫm một cái, Đậu Tư Võ miệng phun phân [*] lập tức nhảy cẫng lên.

[*] Nói tục, nói lời không hay.

Thế nhưng dược tính của thuốc tránh thai thế nào, trước đó không có nam tử nào nốc ừng ực, lấy thân thí nghiệm như vậy cả, ngự y cũng không nói ra về sau sẽ thế nào được. Chỉ nói đây vốn là vật cực âm, nếu như nam tử uống sợ rằng sẽ rối loạn tiêu hóa.

Quả thật, không tới nửa canh giờ Phượng Ly Ngô liền bắt đầu bị thổ tả, thân thể mệt nhọc không thể chịu vất vả đi đường dài nên hắn cung kính mời Khương Tú Nhuận rót thuốc thang cho hắn.

Khương Tú Nhuận thậm chí cảm thấy hắn có mấy phần giống hán tử ngang ngược ồn ào ở giữa thôn đòi uống thuốc còn đòi thắt cổ, chết ở trong viện cũng không chịu ở riêng. Đường đường là thiên tử Đại Tề lại liều chết ăn vạ ở trong vương cung Ba Quốc không chịu rời đi!

Hơn nữa hắn bị như thế còn giở trò, bỏ lỡ giờ uống thuốc, Phượng Ly Ngô đau tới nỗi trán đổ đầy mồ hôi nhưng liều chết lôi kéo tay nàng không buông, nhất định phải là nàng tự mình bón thuốc cho mới bằng lòng uống, thật sự cực kỳ phiền phức.

Cuối cùng rốt cuộc là Cơ Vô Cương dẫn theo một nhóm lão thần ở bên ngoài cửa cung, cung thỉnh Quốc quân lên triều, không nên vì việc hậu cung mà làm chậm trễ quốc sự, lúc này Khương Tú Nhuận mới có thể thoát thân.

Thiên tử Đại Tề bởi vì uống vật không rõ dược tính mà bị bệnh ở trong vương cung Ba Quốc, trong mắt các lão thần, thật sự là việc lớn liên quan tới hưng vong, cho nên lo lắng hỏi Quốc quân, thiên tử Đại Tề có thể nào sẽ chết tha hương ở trong vương cung Ba Quốc hay không, nếu thật như vậy, Ba Quốc nên làm gì để chống lại cơn giận như sấm vang chớp giật của vạn quân Đại Tề.

Khương Tú Nhuận khoát tay áo một cái, động viên các lão thần không cần vì chuyện này sầu lo, lúc này Kim Khuê tướng quân mới xin tấu một chuyện gấp khác, chính là, Nhung Quốc có khác thường, hình như đang tập kết binh mã chuẩn bị tấn công Ba Quốc lần thứ hai.

Sau khi hắn tiếp quản quân đội Ba Quốc, chỉnh đốn lại công việc vặt, lại phái ra vô số thám tử tới biên cảnh thăm dò nhất cử nhất động của Nhung Quốc. Cho nên lần này binh mã Nhung Quốc chưa đến, Kim Khuê tướng quân đã thăm dò được tin tức.

Khương Tú Nhuận nghe xong hơi nhướng mày hỏi: “Vì sao Nhung Quốc phái binh đến đây?”

Phải biết rằng, tuy rằng lúc trước Nhung Quốc mấy lần nếm ngon ngọt với Ba Quốc, nhưng sau đó cũng đã ngừng chiến tranh, ngừng lại tranh chấp, khi không vì sao Nhung Quốc lại đột nhiên xuất binh?

Kim Khuê do dự một chút, mở miệng nói: “Nghe nói Nhung vương coi thường nữ tử, nghe nói Quốc quân ngài vừa mới lên ngôi, liền toan tính tiến đánh, muốn thừa nước đυ.c thả câu lúc Tân quân mới lên ngôi.”

Kim Khuê hiển nhiên còn lời không nói ra, Nhung vương kia vẫn luôn thèm nhỏ dãi đại vương nữ Ba Quốc xinh đẹp. Đáng tiếc cầu mà không được, lần này ngoại trừ thừa dịp cháy nhà hôi của ra, còn muốn cướp Nữ vương Ba Quốc về trở thành mỹ nhân trong hậu cung của Nhung vương hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »