Đáng tiếc ngay cả người tinh thông làm giả như nàng đều không phát hiện ra kẽ hở, bức thư thái độ hòa nhã này xác thật là của nam nhân nửa đêm lẻn vào phòng ngủ nàng, giận điên lên rồi suýt chút nữa bóp chết nàng.
Có điều cuối thư cuối cùng vẫn lộ ra một sơ hở, hắn vẫn chưa hề nói lời bỏ qua cho Cơ Vô Cương, lại chỉ nói là lần trước gặp nhau, vì vội vàng nên có nhiều chuyện chưa nói, nếu nữ Quốc quân tân nhiệm Ba Quốc có thời gian rảnh rỗi, không ngại thì hẹn nhau một lần, nơi nào đều do nàng quyết định.
Khương Tú Nhuận cảm thấy Phượng Ly Ngô có chút quá ngông cuồng, không giống Quốc quân một nước mà giống như công tử bột ngửi thấy mùi thịt, vì ăn hương trộm ngọc mà liều mạng hơn.
Việc liên quan tới tính mạng Cơ khanh, nàng không thể không trả lời thư, thế nhưng suy nghĩ mãi, nếu cự tuyệt yêu cầu của hắn, Cơ khanh nhất định khó giữ nổi tính mạng.
Những tử sĩ Phượng Ly Ngô nuôi toàn là cao thủ, lúc trước mấy lần Cơ Vô Cương bị tập kích, những người tập kích này chỉ quan tâm tới gương mặt thanh tú nho nhã của hắn, không đủ chí mạng, rõ ràng là mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo dạy dỗ.
Nếu lưỡi dao dời xuống, quả thật là máu phun ra năm bước rồi.
Cơ khanh còn chưa tái giá, không thể bị hủy dung, càng không thể bởi vì nàng nhất thời ăn nói ba hoa mà bị mất mạng.
Khương Tú Nhuận suy đi nghĩ lại, lấy lý do quốc sự phiền phức, không thể đi xa, chỉ chọn địa điểm ở An Tức, thời gian tùy hắn quyết định.
Nàng chọn nơi này có thâm ý sâu sắc. Thành An Tức thật ra là thuộc về Lương Quốc, là vùng đất mười năm trước Lương vương chinh phạt Tây Thổ tranh đoạt được, chỉ là nơi này trộm cướp hoành hành, có đủ loại người tụ tập, thật sự không phải nơi gặp mặt phong nhã thoải mái.
Phượng Ly Ngô và Lương Quốc có quan hệ căng thẳng, nàng muốn hắn tới Lương Quốc gặp mặt, thật sự là làm khó người khác.
Nếu như Phượng Ly Ngô thấy thư hồi âm của nàng, nhất định sinh nghi trong lòng, đổi giọng thay đổi địa điểm. Như thế thì lại phải gửi đi gửi lại mấy phong thư, cộng thêm đi qua đi lại trên đường hơn tháng, nàng cũng có thể tranh thủ không ít thời gian.
Thân là Quốc quân, nếu là hôn quân thì cũng thôi đi, dẫu sao cũng là ngày nào cũng sống phóng túng. Thế nhưng nếu như muốn làm Quốc quân có chiến tích thì mỗi ngày phải xử lý công việc vô cùng phiền phức.
Hiện tại Khương Tú Nhuận thật sự cảm nhận được nỗi khổ sở trong đó, mà lãnh thổ của Phượng Ly Ngô lớn gấp mấy chục lần Ba Quốc, công việc phải xử lý chẳng phải còn nhiều hơn sao?
Những đường ngang ngã rẽ trong nữ nhi yêu hận tình trường lại làm lãng phí thêm chút thời gian nữa, cũng gần đủ rồi.
Ví dụ như hiện tại, Phượng Ly Ngô hình như trở nên bình tĩnh hơn nhiều so với trước đây, ngày hai người quên nhau đi, hình như cũng sắp tới rồi...
Khương Tú Nhuận nghĩ lạc quan như thế rồi sai người gửi thư đi.
Giống như nàng nghĩ, kể từ đó về sau, rất lâu vẫn chưa có thư hồi âm của Phượng Ly Ngô.
Mà chuyện ám sát Cơ Vô Cương giống như có kết thúc. Lúc Cơ đại nhân dưỡng tốt về thương nhẹ lúc trước xong thì có thể vào triều phụ tá và nghị sự với Quốc quân rồi.
Bởi vì vài ngày trước trốn ở trong phủ không thể ra ngoài nên mặt mũi hắn trắng ra mấy phần, càng khiến nhóm quý nữ chưa gả ở Ba Quốc ái mộ.
Cũng khiến cho Khương Tú Nhuận mấy ngày nay luôn chạy trên bờ ruộng nên rám đen đi mấy phần không ngừng hâm mộ. Cũng lấy ra cao dưỡng nhan tuyết sâm vài ngày trước Phượng Ly Ngô đưa tới cùng với sách.
Phương thuốc cao này, trước đây lúc nàng ở thành Lạc An nhàm chán tìm sách thuốc trên giá sách của Phượng Ly Ngô, tự phối cao dưỡng nhan cho mình.
Có điều lúc đó trong phương pháp pha chế yêu cầu phải có rễ đỏ sâm già nuôi đủ năm mươi năm ở phương Bắc, trong phủ nhất thời không có nên mới gác lại.
Lúc đó hai người đang tình nồng ý mặn, nàng còn nhất thời nổi tính bướng bỉnh, kẹp phương thuốc này vào trong cuốn sách Phượng Ly Ngô đọc một nửa.
Chỉ là Phượng Ly Ngô còn chưa xem tới cuốn sách kia thì đã định hôn sự với Dương gia rồi lại hành quân đi xa.
Ngày ấy nàng kiểm tra các thứ Phượng Ly Ngô đưa tới, lúc nhìn thấy cái này, chỗ đặt chiếc hộp còn có phương thuốc viết tay của nàng lúc đó..
Những thứ khác, Khương Tú Nhuận đều sai người đưa vào kho trong cung, chỉ giữ lại duy nhất một hộp cao thơm này. Mở nắp đậy mạ vàng ra, cao thơm bên trong tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt mê người, dùng ngón tay hơi chấm nhẹ, lau ở nơi chóp mũi, dường như có một nụ hôn khẽ hạ xuống...
Khương Tú Nhuận bôi cao kia lên mặt, nhìn gương đồng rồi ngẩn ra, Bảo Lý lắc trống ở bên cạnh thấy trên mặt mẫu thân bôi cái gì đó thơm ngát, bèn vểnh mông nhỏ bò tới, bắt lấy vạt áo Khương Tú Nhuận trèo lên trên, muốn liếʍ mặt mẫu thân xem có vị gì.
Thế nhưng bò tới giữa đường liền đổi hướng, lại chui vào trong l*иg ngực Khương Tú Nhuận, cọ sát muốn bú sữa.
Đợi tới khi vỗ về bé xong, nhìn cái miệng nhỏ nhắn mυ"ŧ vào của thằng bé, bộ dạng duỗi bàn chân nhỏ không ngoan ngoãn đạp đá, Khương Tú Nhuận hôn một cái vào bàn chân nhỏ, cao dính vào lòng bàn chân thằng bé, chọc thằng bé ngậm sữa mẹ bật cười khanh khách...
Thảnh thơi nuôi con trong cung trở thành an ủi lớn nhất trong những ngày tháng bận rộn của Khương Tú Nhuận.
Dưới sự tiến cử của Cơ Vô Cương, Khương Tú Nhuận lại bổ nhiệm thêm vài quan lại mới. Bọn họ đều từng tới trung thổ học tập, có tầm nhìn và kiến thức, sắp xếp công việc chính trị của Ba Quốc lại từ đầu, giảm thuế má bớt đi gánh nặng cho dân chúng, về phần vương thất thì lại phải giảm bớt rất nhiều chi tiêu.
Chỗ tốt của Quốc quân là nữ tử lại lộ ra lần nữa. Quốc quân trước kia lên ngôi, Vương hậu không nói tới, chỉ riêng các cơ thϊếp và các phu nhân thôi cũng cần phải tiêu tốn không ít tiền trang phục son phấn.
Đặc biệt là lúc trước Quốc quân Khương lại là người xem trọng việc hưởng lạc, hơn nửa số tiền trong quốc khố dùng cống nạp làm nước mạnh vui vẻ, số còn lại thì bị Quốc quân Khương tiêu xài hết sạch.
Đến Nhã Luân Nữ vương, lại lập tức bị giản lược. Cơ thϊếp của Quốc quân lúc trước đều bị chuyển vào Tĩnh viên “An dưỡng tuổi thọ”, mỗi ngày chỉ cần cơm canh no bụng, muốn trang phục đẹp đẽ là không thể nào.
Nếu không chịu được cô đơn lạnh lẽo, muốn tái giá thì có thể rời khỏi viên, nhưng không thể hưởng thụ phụng dưỡng từ quốc khố nữa.
Kết quả tỉ mỉ tính toán ra, trong vương đình chỉ có hai người là Nữ Quốc quân và tiểu công tử cần hầu hạ thôi. Nên ngay cả các nữ quan thị, nữ hầu hạ trong vương cung trước kia cũng bị cắt giảm số lượng lớn.
Khoảng cắt giảm đều bị Khương Tú Nhuận dùng tăng cường binh lực Ba Quốc.
Những thứ để trong thời gian dài, áo giáp đao kiếm bị rỉ sắt đều phải thay, chỉ là miễn cưỡng gom góp đủ chi phí quân sự, nhưng vẫn còn nhiều gang sắt phải mua vào mới được.
Gang sắt bị Tề triều độc quyền, Cơ Vô Cương cũng có cách mua vào một ít, thế nhưng số lượng lại không đủ, không thể làm gì khác hơn là phải tìm vài thợ thủ công bơm vào chút nước đồng, nhưng cũng chỉ thay thế một thời gian.
Đến mùa thu, tiểu Bảo Lý đã bắt đầu tập tễnh tập đi, chui vào trong xe gỗ Phượng Ly Ngô đưa tới, lục cục đi.
Mà lượng gạo đầu tiên của Ba Quốc đã tiêu thụ ở các nước lân cận, trao đổi ngô chất đầy kho lương, nguy khốn về lương thực của Ba Quốc giảm đi rất nhiều.
Có điều, khiến cho Khương Tú Nhuận để ý lại là chiều hướng của các nước xung quanh.
Lương Quốc gần đây bị rất nhiều phiền phức quấn quanh người, lúc trước là một nhà độc tài, không ngừng mở rộng lãnh thổ, chiếm được rất nhiều đất đai, chỉ là chẳng biết vì sao, gần đây nạn trộm cướp hoành hành rất lợi hại ở Lương Quốc.
Tuy rằng mấy năm qua, lương thực ở Lương Quốc được mùa, nhưng bởi vì quan lại đánh thuế hà khắc, bách tính không thấy lợi ích thực tế. Cộng thêm lúc trước ngầm đấu đá với Đại Tề, có hơi tổn thất vốn liếng, muốn thu hồi vốn từ các nước nhỏ xung quanh nhưng lại bị Tề triều uy hϊếp.
Chỉ có thể quay đầu lại, tăng thêm thuế bách tính, vượt qua cửa ải khó khăn.
Lương Quốc náo loạn, Ba Quốc hiển nhiên có thể vô tư, yên tâm xem chuyện cười.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghe được hai chữ “An Tức”, không thể không sinh nghi trong lòng.
Ở kiếp trước, căn bản không có An Tức vương nào nhảy ra, nếu là mấy nông phu có lòng phản bội, cũng sẽ không thể gây ồn ào phong sinh thủy khởi [*] như vậy được.
[*] Gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước tới đâu mọi vật đâm trồi nảy lộc tới đó. Ý nói ở đây là bùng phát quá nhanh, quá thuận lợi.
Theo như báo cáo của thám tử mà Cơ Vô Cương cài vào Lương Quốc, binh khí trong tay những kẻ phản tặc này là sắt tinh luyện được rèn có độ nguyên chất cao, hơn nữa kẻ thống lĩnh quân đội hình như là lính có kinh nghiệm già dặn, bày binh bố trận rất có trình tự quy tắc, đánh với đại quân Lương Quốc sức mạnh ngang nhau, không hề kém cạnh chút nào.
Khương Tú Nhuận dựa vào tất cả chỗ tin tức có được, phán đoán ra thực lực những phản tặc này cho dù không bằng tinh binh Tề Lương, thế nhưng mạnh hơn Ba Quốc vừa mới đổi mới vũ khí và liên tục thao luyện binh mã mấy phần. Nếu như trận phản loạn này phát sinh ở Ba Quốc, sợ là Ba Quốc đã diệt vong.
Mới đầu, Lương Quốc vẫn chưa coi trọng những phản quân này, một vài nông dân già cày ruộng có thể mạnh tới đâu, cũng không dùng tới đại quân, chỉ cho châu quận tự mình phái binh trấn áp phản loạn. Nào nghĩ sức chiến đấu của những phản quân này khá cao, binh khí áo giáp đủ hết, ba lần châu quận phái quân đội tới trấn áp đều thất bại. Chờ tới lúc châu quận kinh sợ nhận ra những phản quân này không đơn giản, không phải bách tính nông phu bình thường thì đã không thể cứu vãn, bị phản quân bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh quận thành. Còn có nội ứng trong thành, thừa dịp phản quân công thành, tập kích ngoài cửa thành, cho phản quân vào thành, kết quả quận thành chỉ sau ba ngày đã bị đánh chiếm.
Lúc này Lương vương cũng có chút hoảng hồn, vội vã sai đại quân tinh nhuệ tiến tới bao vây và tiêu diệt. Nhưng đại quân tinh nhuệ địa phương xuất chinh so vơi quân đội địa phương phiền phức hơn rất nhiều, điều động đại quân, thu thập và áp tải lương thảo đều cần thời gian. Đợi tới khi đại quân chuẩn bị xong xuôi, chạy tới địa phương, phản quân đã thừa thắng xông lên đánh chiếm hai quận, chiếm lĩnh thành An Tức, cũng thành lập nước An Tức.
Hai bên đại chiến mấy lần, thế nhưng có cả thắng cả bại. Tuy phản quân không xông lên chặn đường tấn công của đại quân tinh nhuệ của Lương Quốc được, nhưng đại quân tinh nhuệ cũng không thể giành lại châu quận mà phản quân chiếm lĩnh.
Lương vương vốn chuẩn bị triệu tập thật nhiều quân tinh nhuệ, đánh một trận rồi chiến thắng phản quân hoàn toàn, nhưng lại nhận được tin hình như quân Tề có hành động khác thường, chẳng bao lâu đã tập trung binh lực ở biên giới.
Lương vương không thể không phái quân tinh nhuệ còn lại tới biên giới để phòng Tề Quốc tấn công. Kết quả Tề quân ở biên giới, không tấn công cũng không lùi về, kéo dài thời gian quân tinh nhuệ của Lương Quốc ở biên giới.
Lương Quốc và phản quân ai cũng không làm gì được ai, chỉ có thể ở nơi đó giằng co, tạm thời chia sông cai trị, không liên quan gì tới nhau.
Ngay khi chiến tranh ở Lương Quốc tạm dừng, cuối cùng Khương Tú Nhuận cũng nhận được thư viết tay của Thánh Vũ đế Phượng Ly Ngô của Đại Tề. Túi gấm thơm màu trắng thuần, bên trong còn kẹp khăn tay lụa loại tốt nhất, lúc móc ra thậm chí tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Đó là mánh khóe kẻ phong lưu ăn chơi trong thành Lạc An thường dùng, khắp nơi lộ ra ân cần chu đáo, chỉ là trên thư lại là lời ít mà ý nhiều: “Rằm trung thu, xin cố nhân đợi ở lầu Đoan Dương.”
Khương Tú Nhuận nhìn hồi lâu mới hít sâu một hơi rồi khép thư lại.
Lần nay, nàng không còn nhọc lòng nghiệm chứng chữ viết thật hay giả... Bởi vì phong thư này mười phần là người điên viết, chữ viết lộ ra liều lĩnh điên cuồng, không thể giả được!
Chỉ vì một câu nói đùa gặp nhau ở thành An Tức của nàng, hắn bèn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, phát động một cuộc loạn lạc bên trong Lương Quốc, gây sự phá rối sinh ra một nước An Tức.