Ba vương cầm thư Thái tử Tề triều, cả người đột nhiên trở nên hăng hái, nói tới nói lui, như được tiếp thêm mười phần sức lực.
Nếu Thái tử Đại Tề đã nhờ ông giúp đỡ trông nom nữ nhi bị hắn bỏ rơi, nếu như tùy tiện gả đi, chẳng phải là không nể mặt Thái tử? Cho nên chuyện hòa thân với Nhung quốc coi như thôi, nhưng ngược lại còn lấy ra mấy phần phụ thân từ ái, khuyên nhủ Khương Tú Nhuận nên cố gắng tĩnh dưỡng, càng phản đối ý muốn của Thân Hoa, mắng hắn máu chó đầy đầu.
Khương Tú Nhuận dù rảnh rỗi, nhưng cũng không muốn phụ thân của mình thêm chút nào, chỉ cúc lễ sau đó đứng dậy lui ra ngoài.
Thế nhưng hôm đó khi về phủ, nàng thấy huynh trưởng lấy danh nghĩa vương đình mời mấy vị trọng thần đến phủ tham gia tiệc rượu. Tiệc rượu phong phú, Khương Chi không nói nhiều, đa số là Khương Tú Nhuận nói.
Lúc đầu có người xem thường, cảm thấy nữ nhân này thật sự là có chút rêu rao, thế nhưng là Cơ Vô Cương cùng mấy vị lão thần lại đối với nàng cung kính có thừa, khiến cho người ta khó hiểu.
Mà nghĩ kỹ lời của đại vương nữ, đều là những lời mang ý nghĩa sâu xa, bên trong có không ít đạo trị quốc hiền phương, ngay cả đấng nam nhân cũng chưa chắc đã nghĩ ra được, nhất là chuyện cải tạo đất hoang ở Ba quốc, còn có không ít biện pháp mở rộng tăng gia sản xuất.
Chỉ là nữ tử thế gian phần lớn bị khinh thường lãnh đạm, trong bữa tiệc đều nể mặt của Cơ Vô Cương cùng lão thần, miễn cưỡng cho Khương Tú Nhuận ba phần mặt mũi.
Thế nhưng vừa ra cổng lớn liền có người cao giọng phàn nàn nói:
- Một nữ tử, lại không biết thu liễm, há mồm chính là chuyện triều chính, Khương công tử thân là huynh trưởng vì sao không khiển trách Khương cơ?
Lúc này, có lão thần biết tường tận nội tình, liền hừ lạnh một tiếng quở trách:
- Chẳng lẽ Lý Khanh ngươi có kiến giải cao minh hơn so với đại vương nữ sao? Nếu là có, vì sao không nói thẳng ra để đại vương nữ xem xét, ra cửa sủa gâu gâu, chẳng phải càng giống nữ tử hơn sao?
Vị đại thần họ Lý bị mắng nhiếc, đang muốn há mồm cãi lại, thì Cơ Vô Cương đã lên tiếng:
- Không biết chư vị có nghe danh chủ tư nông tư Đại Tề Khương Hòa Nhuận hay chưa?
Câu hỏi này của hắn, tất cả mọi người đều im lặng. Tề triều dù cách xa, nhưng lại là cường quốc. Ở Ba quốc có không ít quan viên kinh thương, cho nên chư vị quan lại đều có cửa hàng hoặc tiểu nhị qua lại với Tề triều.
Vị tiểu chất tử Ba quốc này tât snhiên vang danh bốn bể khiến quần thần buồn bực không thôi, trong lòng âm thầm suy đoán có lẽ Ba vương có con tư sinh đưa tới Tề triều.
Thế nhưng Ba vương với suy đoán của mọi người đều kín như bưng, thậm chí không cho phép quần thần dị nghị.
Bây giờ nghe Cơ Vô Cương đột nhiên đề cập, đương nhiên đều sôi nổi hẳn lên.
Cơ Vô Cương mỉm cười nói:
- Chư vị cảm thấy vị môn hạ này của Mộc Phong tiên sinh thế nào, phụ tá Thái tử và quản lý nông tư ra sao?
Tất cả mọi người từng nghe nói trong thư hội Mặc Trì, vị này toát ra phong thái công tử Ba quốc, nhưng không hiểu Cơ Vô Cương vì sao đột nhiên hỏi tới.
Lý Khanh bị cướp lời trợn nhìn một phen, kìm nén bực bội, nghe vậy hầm hừ trả lời:
- Vị tiểu Khương công tử tất nhiên văn thải nổi bật, chính là nhân trung long phượng... Thế nhưng cùng vương nữ Khương cơ có quan hệ gì, chẳng lẽ vị công tử này chính là vương nữ không biết tự lượng sức mình của chúng ta chắc?
Lời này vừa thốt ra, có người cười khẽ, thế nhưng trên mặt Cơ Vô Cương cùng mấy vị lão thần đều không chút rung động, bộ dáng cao thâm, không phản bác cũng không thừa nhận.
Lập tức có người trong lòng suy nghĩ, "Tú Nhuận" cùng "Hòa Nhuận" chỉ khác nhau có nửa chữ, cho dù vị tiểu Khương công tử thực sự là nhi tử Ba vương, cũng không thể có tên giống với Vương nữ được.
Thêm nữa sau khi Lý Khanh nói ra lời kia, biểu hiện của Cơ Vô Cương cũng không thể không khiến người ta hoài nghi, rằng Lý Khanh đã nói trúng, nói hết ẩn tỉnh trong đó.
Kể từ đó, lại liên tưởng tới những lời Khương cơ nói, thật sự câu câu châu ngọc, tuyệt không phải nữ tử bình thương trong thâm cung có thể nói ra được. Chỉ là Đại Tề cho phép chất nữ làm quan, thực là chuyện hoang đường, khiến người ta không thể tin tưởng.
Cơ Vô Cương cũng không cần phải nhiều lời, chỉ leo lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi. Vương nữ Khương cơ dặn dò hắn, không thể nói lời quá lộ, cũng nên có chút tuần tự để người ta tự suy đoán.
Mặc dù bây giờ Ba quốc trời cao hoàng đế xa. Nhưng mà khi xưa dù sao nàng cũng là sửa quốc thư cải trang lừa gạt hoàng đế Đại Tề. Dù cho Đoan Khánh đế lười truy cứu, nhưng nếu nói rõ ràng qua cũng không tốt lắm, để người ta như lạc trong màn sương ngắm hoa, để họ hồ nghi mới dễ dàng hành động.
Về phần lời này nếu như cuối cùng truyền tới tai triều đình Đại Tề, Khương Tú Nhuận cũng không sợ, dù sao Thái tử là đồng mưu, tất nhiên có lý do cao minh thoái thác được chuyện này.
Hơn nữa ở Đại Tề, phụ tử ba người hiện tại đang tranh quyền đoạt thế hung ác như vậy, nơi nào bận tâm đến con tôm nhỏ như Ba quốc chứ?
Bây giờ, nàng phải lập được uy tín trong lòng quần thần Ba quốc, mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào vương đình.
Sau đó trên đại hội nhóm thư sinh ở Ba Quốc, Khương Tú Nhuận mặc nam trang xuất hiện tham gia đại hội.
Bởi vì là thú vui phong nhã, có nên có nhiều thần tử trong triều cũng mặc thường phục, dùng thân phận học sinh cũ của thư viện tham gia.
Văn hóa trung thổ, luôn là thứ mà những tiểu quốc sinh lòng hướng tới, nếu có thể trích dẫn kinh điển hùng biện trên đài cao, ở nơi nhỏ bé như Ba Quốc có thể một đêm thành danh.
Mà khi Khương Tú Nhuận thân mặc trường bào, phong thái xuất chúng có mặt tại đó, những thần tử vốn mang nghi ngờ trong lòng lập tức giật mình. Đại vương nữ mặc nam trang sao có thể có khí khái anh tuấn như vậy, nếu như không biết rõ tình hình, thực sự coi rằng đây là một mỹ thiếu niên.
Nhiều học sinh Ba quốc không hề biết mặt đại vương nữ, nhưng khi nàng lên đài, lại đưa tới sự chú ý của một đám người.
Nói thực ra, tài học của Khương Tú Nhuận ở Lạc An vốn chỉ là lưu manh, mặc dù về sau được tới Thiên Cán thư viện học tập, thế nhưng nàng cũng không leo lên nhờ công phu sách vở.
Nhưng dù sao nàng cũng được Mộc Phong tiên sinh đích thân chỉ dạy, trên kinh thư có nhiều kiến giải, cho dù chỉ là người học thứ gà mờ, cũng đủ để xưng bá nơi biên thùy Ba quốc, không người tranh phong.
Khi Khương Tú Nhuận ngồi trên đài cao, có thể ngồi tới hơn một canh giờ không xuống, không ngừng có học sinh hướng nàng đặt câu hỏi, mưu toan bác bỏ vị thư sinh lạ mặt không biết từ nơi nào tới, cuối cùng thậm chí có cả thần tử tham gia, khiêu chiến vị đại vương nữ giả nam trang này.
Đáng tiếc Khương Tú Nhuận nhanh mồm nhanh miệng được vương đình Tề triều luyện ra, cho dù có thần tử hùng hổ dọa người giọng mang trào phúng, trên mặt nàng vẫn mang nụ cười, không chút rung động, trong lời nói mang theo dao nhọn đánh trả về.
Dạng tài tử kiểu này, quả thực khiến cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc, đến mức người ta không ngừng nghe ngóng xem tên họ người này là gì.
Thế nhưng cho tới tận khi Khương Tú Nhuận đi xuống đài, mới có người lộ ra vị kia chính là đại vương nữ Khương Tú Nhuận mới từ Đại Tề trở về, bởi vì có hứng thú nên mới cải trang tới tham dự.
Tin tức vừa truyền ra, mọi người nhất thời xôn xao, Ba quốc không ngờ lại có tài nữ bực này, vì sao trước kia không phát hiện ra?
Mọi người ở đây kinh ngạc nghị luận, Khương Tú Nhuận đã trở về phủ đệ. Một phen cao đàm khoát luận, quả thực hao phí tâm thần, nhưng vì lập uy danh, lại không thể không xuất hiện.
Trải qua hai đời, Khương Tú Nhuận cũng đã quen với việc mua danh chuộc tiếng như thế này.
Tiếp theo, nàng còn tự bỏ tiền túi xây dựng thiện đường. Một là có thể giúp đỡ bách tính nghèo khổ ở Ba quốc; Hai là, thiện đường có thể thu mua lòng người. Còn Cơ Vô Cương trước kia đã từng tu sửa thành miếu của thánh nữ A Đại Thiện.
Bàn tới chuyện này, hiện tại Khương quốc quân bất quá chỉ là người soán quyền đoạt vị, chân chính chảy huyết dịch của vương tộc, chính là hai đứa bé của tiên hậu lưu lại.
Khương Tú Nhuận không thẹn là hâị đại của thánh nữ. Cơ Vô Cương tu sửa tế miếu, cũng đồng thời trải rộng nhân thủ, tuyên dương khi đại vương nữ sinh ra đời, có thần tích hiển linh, tiên hậu khi tế tự thánh nữ, ngủ qua đêm tại thánh miếu, có người thấy pho tượng thánh nữ A Đại Thiện có thánh xà hiển linh, sau đó chui vào trong bụng tiên hậu.
Kết quả đại vương nữ chính là thánh nữ A Đại Nhĩ chuyển thế nhanh chóng lan truyền, càng truyền càng lớn.
Thậm chí chuyện thần kỳ này còn truyền tới Đại Tề.
Lúc trước Phượng Ly Ngô phái đám thị vệ Khương Tú Nhuận cũng tận tụy, cho dù đường đi đã bị đóng băng, họ dùng giá cao thuê ngư dân nơi đó, phái người làm ra một tấm trượt băng, một đường trải qua thiên tân vạn khổ về tới thành Lạc An đưa tin.
Chỉ là, khi mật thám trở lại Lạc An, trời đã vào đầu xuân, Khương Tú Nhuận đã về nước được năm tháng.
Khi mật thám tới trình diện Thái tử báo cáo lại tình hình Ba quốc, ngẩng đầu lên nhìn thái tử, trong lòng quả thực giật mình.
Mới chỉ có vài tháng, Thái tử điện hạ vậy mà như thoát thai hoán cốt, khí chất thanh niên mang theo hơi thở thanh xuân ngày xưa, giờ bị quét sạch không còn chút nào.
Khuôn mặt gầy gò, cho nên càng thêm phần âm trầm, mặc dù vẫn tuấn mỹ như trước, thế nhưng quanh thân lại có cỗ khí tức u ám không thể nói rõ, khí chất vương giả càng thêm hiển hiện.
Đoạn đường về Lạc An, thám báo nghe được không ít tin đồn về Thái tử điện hạ. Thiết kế mở rộng vây cánh, đề bạt không ít tài tuấn bình dân, đệ tử thế gia bị thờ ơ không còn mấy người trụ lại được, ngay cả binh quyền của Tần gia cũng bị thu lại.
Nhị hoàng tử mặc dù tranh đoạt được Ba quận, nhưng cũng bị vây trong vùng đất man hoang. Nghe Điện hạ đưa lệnh xuống, nếu như hị hoàng tử yêu thích ba quân, liền ở lại đó giáo huấn con dân nơi đó tới hết quãng đời còn lại.
Bây giờ còn có người truyền tai nhau, thái tử không nhịn được, muốn bức bách hoàng đế thoái vị.
Mặc dù có lão thần không ngừng khuyên can thái tử, không thể gây ra chuyện bất trung bất nghĩa, thế nhưng Điện hạ từ sau khi ở Bắc Hồ trở về, tính tình khoan hậu khiêm tốn của quốc trữ tựa hồ bị xóa bỏ, càng ngày càng khó thân cận.
Mặc dù chính vụ bận rộn, thế nhưng Điện hạ vẫn như cũ từ phủ nha gấp trở về, ở trong thư phòng tự mình triệu kiến mật thám.
Thị vệ kia cũng không dám giấu diếm, liền báo cáo tin tức mình ở Ba quốc thăm dò được ở Ba quốc cho Thái tử điện hạ nghe.
Từ đầu đến cuối, Phượng Ly Ngô đều giống như bức tượng điêu khắc không chút rung động nghe thị vệ kể đủ loại chuyện Khương Tú Nhuận làm tại Ba quốc.
Thậm chí nghe nói nàng giả truyền ý chỉ của mình để cự hôn với Nhung quốc, trên mặt cũng không thể hiện bất cứ biểu tình gì.
Tới chuyện Ba quốc lập tế miếu, bắt đầu lan truyền Khương Tú Nhuận là thánh nữ chuyển thế, thì trên khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Ly Ngô mới lộ ra tia trào phúng lạnh lùng. Chàng từ trước đã biết nàng là người có dã tâm, lại không biết nàng có hoành đồ đại chí đến bực này, muốn ở Ba quốc cải thiên hoán địa, trở thành Nhất thánh đại nữ vương!
Chàng trước kia do dự hồi lâu, mới nâng bút viết xuống thư một phong, vốn cho là nàng sẽ cảm kích, hiện tại xem ra nàng chẳng có nửa phần để tâm, lại còn giật ra tin tức giả tạo thư của mình, gỉa truyền ý chỉ quốc trữ.
Là chàng quá coi thường nàng, một nữ nhân dã tâm bừng bừng, lập chí làm nữ vương, nào có để mắt tới địa vị trắc phi của chàng cơ chứ.
So sánh ra, thì chàng mới là người quá câu nệ tình yêu, luẩn quẩn không thoát ra được. Giang sơn mỹ nhân, cái nào cũng sẽ không khuất phục dưới nhu tình, không đăng cực đỉnh, chàng sẽ không chiếm được thứ gì cả!