Quyển 2 - Chương 2: Rời đi cùng Hạ Minh

Phân loại xong cốt truyện, Hứa Đường tức giận mà đấm một đấm xuống giường đất, "Thế giới trước cậu nói không có nhiệm vụ, vậy nhiệm vụ của tôi ở thế giới này là gì?"

Hệ thống dường như đình trệ trong nháy mắt: "Nhiệm vụ, nhiệm vụ chính là sống thật tốt, bởi vì cuộc sống của nguyên chủ rất khổ sở, cho nên nguyện vọng của cậu ta chính là có thể sống thật tốt."

Hứa Đường: "Như thế thì đơn giản, tại sao tôi lại có cảm giác cậu có chút không bình thường?"

Hệ thống: "Bởi vì sau khi thế giới trước kết thúc, tôi đã nâng cấp cấu hình, cho nên hình thức xảy ra một chút thay đổi."

Hứa Đường: ".... Ừ."

Cậu đứng dậy kéo chiếc chăn bông rách được phủ một lớp bông màu đen ra, mang giày đi ra ngoài.

Ngoài cửa, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu xanh xám lớn tiếng quát, "Cậu hại con chúng tôi té sông đến giờ còn chưa tỉnh, nhanh bồi thường, bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi."

Hạ Minh đen mặt, môi mím chặt, quai hàm căng lên thành hình vòng cung lạnh lùng.

Thấy Hạ Minh không nói lời nào, tính tình người phụ nữ càng thêm kiêu ngạo, bà ta nhìn Hạ Minh từ trên xuống dưới, trợn tròn mắt, không biết có suy nghĩ xấu xa gì, đột nhiên la lớn, "Tôi nhớ ra rồi, cậu là thằng nhóc nhà họ Hạ của thôn Hề Đông, thằng nhóc nhà cậu đi lính nhiều năm, chắc hẳn rất có tiền. Tôi cũng không nhiều lắm muốn, mười đồng tiền, không đưa hôm nay tôi sẽ không để yên!"

"Mười đồng tiền? Bà cũng thật dám đòi! Bà đang bắt nạt người mới về thôn không biết bà là dạng người gì sao, Lý Quế Hà đúng không?"

Giọng nói sắc bén của Lý Quế Hà xuyên vào tai Hứa Đường, cậu yên lặng nắm chặt ống tay áo của Hạ Minh trốn phía sau lưng anh.

Diêu Tịch Nguyệt thấy thế chỉ vào Lý Quế Hà mà cười to, "Bà còn ở nơi đây giả bộ, không nhìn thấy Hứa Đường sợ hãi bà sao? Người trong thôn ai không biết bà đối xử khắt khe với Hứa Đường , không cho ăn cơm no, cũng không cho quần áo ấm, ỷ vào đứa nhỏ này sẽ không kêu ca lập tức không kiêng nể gì mà đánh chửi, nhặt củi, cắt cỏ còn phải nấu cơm giặt quần áo, giống như người làm mà sai khiến."

Khuôn mặt Hạ Minh đen lại, ánh mắt như lưỡi dao của anh lướt qua khuôn mặt tái nhợt của cậu cùng với cánh tay gầy trơ xương, trái tim không biết vì sao lại cảm thấy có chút đau đớn.

"Cô, cô câm miệng lại, đừng có ở đó mà nói nhảm!" Lý Quế Hà không có tự tin mà phản bác.

Diêu Tịch Nguyệt nhướng mày, trên mặt tràn ngập tức giận, "Người nói nhảm là bà mới đúng, tự mình nhìn kỹ xem, lúc này mới vừa đầu mùa xuân, Hứa Đường trên người chỉ mặc một chiếc áo, chân mang đôi giày bung keo, còn bà trên người quấn đến thật dày, ở đó mà ra vẻ thương xót đứa bé. Lý Quế Hà tôi nói cho bà biết, bà mà còn đối xử với Hứa Đường như vậy nữa, tôi sẽ lập tức đi lên trên trấn kiện bà!"

"Kiện tôi? Cô kiện tôi cái gì?!"

"Kiện bà là đồ hai mặt! Đối xử tàn nhẫn với đứa con của anh chị để lại, độc chiếm tài sản của người khác lại còn coi con trai của người ta như người làm!"

Nghe được mấy chữ người hai mặt, Lý Quế Hà như là sét đánh giữa trời quang, giống như con cóc xì hơi, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, khuôn mặt già nua ủ rũ run rẩy, lắp bắp nói: "Cũng không thể nói như thế, cũng không thể nói như thế....."

Diêu Tịch Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô biết, ở cái thời đại này, mấy chữ này cũng có thể ép chết người khác, chỉ cần nói nó ra, để xem sau này cái bà phù thủy già còn dám bắt nạt người khác!

Nữ chính lần đầu gặp mặt đã thu phục Lý Quế Hà đến á khẩu không nói nên lời, trong lòng Hứa Đường rất hả giận, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ. Nụ cười rơi vào trong mắt Hạ Minh vốn đang quan sát cậu khiến hắn càng thêm đau lòng, tất nhiên sẽ không tố cáo tên nhóc ngốc này vui vẻ bởi vì Lý Quế Hà chịu khổ, có thể thấy được ngày thường bà già này có bao nhiêu độc ác!

Hạ Minh nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của cậu, ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt cậu nói: "Thím của em luôn bắt nạt em có phải không?"

Tất nhiên là bị bắt nạt! Hứa Đường tưởng tượng đến những ký ức đau khổ của nguyên chủ lập tức cảm thấy nổi giận, cậu nỗ lực trợn to đôi mắt, cái mũi nhăn lại, làm ra vẻ mặt vô cùng tức giận, cánh tay vùng vẫy, trong miệng lặp lại: "Đánh! Đánh!"

Người sáng suốt vừa thấy lập tức biết cậu đang bắt chước động tác khi Lý Quế Hà đánh cậu, Diêu Tịch Nguyệt sắp bùng nổ lửa giận, hận không thể đi đến tát cho người đàn bà độc ác koa một bạt tai.

Hạ Minh mặt đen đến mức có thể chảy ra giọt mực, hắn cố gắng kìm chế cảm xúc, nhẹ giọng nói với Hứa Đường: "Đi theo anh không? Anh sẽ không để bà ta bắt nạt em nữa."

Đôi mắt Hứa Đường đột nhiên sáng lên, hai cánh tay nâng lên ôm cổ người đàn ông muốn leo lên, ".... Đi.... Đi..."

Hạ Minh lắng nghe một chút, mới nghe ra cậu nói chính là "Đi", khóe miệng hắn cong lên một cái, nắm tay Hứa Đường đi ra ngoài.

Lý Quế Hà thấy vậy lập tức muốn cản lại, "Cậu làm gì....."

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt hung ác của Hạ Minh liếc tới liền sợ hãi như gà bị bóp cổ, co rúm lại thu hồi tay, không dám lên tiếng.