Giang Uyên dùng ngón tay xoa xoa qυầи ɭóŧ nhỏ ướt đẫm, trêu đùa: "Đường Đường, em thật nhiều nước."
Hứa Đường ngồi ở trên giường, che mông lại, tức giận không thèm để ý tới người, đều bắt nạt cậu! Hư hỏng!
"Đừng nóng giận." Giang Uyên nhéo nhéo bắp chân của Hứa Đường dỗ dành: "Ngày mai bắt đầu nghỉ hè rồi, dẫn em ra ngoài chơi được không?"
Đi ra ngoài chơi? Tròng mắt của Hứa Đường chuyển động quay tròn, có chút động tâm, chậm rì rì hỏi: "Đi chơi ở đâu?"
"Đều nghe theo em, Đường Đường nói đi nơi nào liền đi nơi đó."
Hứa Đường nhìn Giang Uyên, lại nhìn Nghiêm Minh, nói: "Em muốn đi công viên trò chơi."
"Vậy đi công viên trò chơi."
"Đi công viên trò chơi sao? Tôi cũng đi!" Trần Tẫn từ bên ngoài trở về, trước hôn Hứa Đường một cái, sau đó kinh ngạc nhìn qυầи ɭóŧ ren dưới thân Hứa Đường, hầu kết nhấp nhô, khẽ nhếch miệng, "Đường Đường...."
Hứa Đường bị ánh mắt nóng bỏng nhìn đến xấu hổ và giận dữ muốn chết, che mông vùi vào chăn bông. Nghiêm Minh ngồi vững ở góc chăn không chịu cho cậu vào, Hứa Đường tức giận đứng dậy cắn hắn một cái.
Trần Tẫn không nói một lời mở di động ra, vẻ mặt nghiêm túc.
Hiếm khi thấy được vẻ mặt này của Trần Tẫn ngoại trừ lúc thi đấu, Giang Uyên tò mò hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Trần Tẫn lướt Taobao cũng không ngẩng đầu lên, "Mua đồ lót tình thú cho Đường Đường."
"..."
——
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Đường tỉnh lại nhưng vẫn còn buồn ngủ, cậu nép vào trong l*иg ngực của Nghiêm Minh, dựa lưng vào Trần Tẫn, trên người cậu còn bị đè nặng bởi đôi chân dài của Trần Tẫn. Cậu dùng hết sức đẩy hai chân của Trần Tẫn xuống, lặng lẽ bò dậy xuống giường, đi vào phòng vệ sinh để đi tiểu.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Giang Uyên đang tắm rửa bên trong, Hứa Đường sững sờ dụi dụi mắt, "Anh hai, buổi sáng tốt lành."
Giang Uyên lau sạch nước trên người, thấy Hứa Đường còn đứng, hỏi: "Không phải em muốn đi Toilet à?"
Hứa Đường chọt chọt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Anh ở đây em tiểu không ra."
"Đường Đường thẹn thùng nha." Giang Uyên cười cười, "Có muốn anh hai giữ cho em tiểu không?"
"Không cần!" Hứa Đường lập tức che chim nhỏ của mình lại, đuổi Giang Uyên ra ngoài, "Anh mau đi ra, mau đi ra đi."
Giang Uyên nhéo nhéo mặt Hứa Đường, cười đi ra ngoài.
Ăn cơm sáng xong, bốn người đi tới công viên trò chơi lớn nhất của thành phố.
Đứng ở lối vào của công viên trò chơi, nhìn đủ loại trò chơi khác nhau, nghe thấy tiếng du khách thét chói tai vọng ra từ bên trong, Hứa Đường phấn khích mở to hai mắt. Đời trước khi cậu còn ở cô nhi viện, ở trong văn phòng của viện trưởng nhìn thấy công viên trò chơi trên TV, cậu vẫn luôn nghĩ chờ đến khi mình thành niên, kiếm được tiền rồi, nhất định phải tới chơi một lần. Mà hiện tại, mộng tưởng xa xôi như vậy lại dễ dàng được thực hiện như thế.
Suy xét đến việc Hứa Đường nhát gan, mọi người bắt đầu từ trò ngựa gỗ xoay tròn, ai mà biết được Hứa Đường chỉ chơi một chút liền cảm thấy không thú vị, hai mắt toả sáng chỉ vào tàu lượn siêu tốc nói: "Chơi cái này."
Người xếp hàng để đi tàu lượn siêu tốc rất đông, Trần Tẫn mua kem tươi, mấy người vừa ăn vừa xếp hàng.
Lúc bọn họ tới gần, Hứa Đường mới phát hiện vẻ mặt của Nghiêm Minh có chút không thích hợp, liền hỏi: "Anh Minh, anh làm sao vậy?"
Trần Tẫn và Giang Uyên cũng đều quay đầu nhìn Nghiêm Minh.
Nghiêm Minh khụ một tiếng: "Tôi ăn đồ lạnh nên bụng có chút đau, mọi người đi chơi trước đi, tôi đi WC một lát."
Nhìn bóng dáng Nghiêm Minh rời đi, mấy người đều nheo đôi mắt lại, thế nào lại cảm thấy có gì đó không đúng, lấy tính cách của Nghiêm Minh, đi WC sẽ chỉ nói là đi WC, căn bản sẽ không giải thích nhiều như thế, trừ phi....
Giang Uyên nghĩ đến khả năng này, khoé miệng khẽ kéo ra một độ cong, nhưng cái gì cũng chưa nói ra.
Tàu lượn siêu tốc là một hạng mục khiêu chiến sự can đảm, Giang Uyên lo lắng Đường Đường bị doạ sợ cho nên anh nắm chặt lấy tay cậu. Nhưng Hứa Đường căn bản không sợ hãi, cậu cảm thấy siêu kí©h thí©ɧ, siêu cấp thú vị, sau khi xuống dưới khuôn mặt nhỏ kích động đến phiếm hồng, thậm chí còn muốn chơi thêm lần nữa.
Lúc mấy người đi ra, thấy Nghiêm Minh ngồi ở trên ghế dài cách đó không xa đang uống nước, Hứa Đường chạy tới, hưng phấn nói: "Anh không chơi thật là tiếc quá, bằng không em lại chơi cùng với anh thêm một lần nữa nhé."
Nghiêm Minh trầm mặc hai giây, "Không cần, chúng ta chơi cái khác đi."
Trần Tẫn nhanh miệng nói: "Nghiêm Minh, có phải cậu sợ độ cao đúng không!"
"Thật sao?" Hứa Đường không quá tin tưởng, thoạt nhìn Nghiêm Minh lợi hại như vậy, không giống như người có nhược điểm.
Nghiêm Minh mặt không cảm xúc: "Tôi không có."
Hứa Đường nói: "Em biết rồi, vậy chúng ta đi chơi trò nhảy lầu đi."
Nghiêm Minh: "......"
Giang Uyên nhịn không được cười ra tiếng.