Sáng hôm sau, Bách Niên có mặt ở Bách gia rất đúng giờ. Hắn mặc bộ âu phục thiết kế riêng. Từng đường may tinh xảo tôn lên dáng người cao quý.
Lễ đường được trang trí bằng hoa tươi.
Bách Niên bước đến nắm tay Thanh Thanh Huyền cùng tiến về sân khấu.
Bách Niên không biết phía bên này, bà Oanh đã sắp xếp thuộc hạ bắt Lưu Mạn phải chứng kiến.
Sáng nay sau khi Bách Niên đưa cô về chung cư của 2 người, hai tên bịt mặt kéo cô lại, đem đến đây. Hai người giữ chặt vai cô kéo đến một góc khuất gần sân khấu. Chỗ này đã được bà Oanh và Thanh Huyền sắp xếp sẽ không có ai phát hiện ra bọn họ đang đứng ở đó. Lưu Mạn vùng vẫy nhưng vô lực.
Tên đàn ông giữ mặt cô,agiọng dọa nạt:
“Nhìn cho kỹ.”
Trên sân khấu, sau khi người dẫn chương trình đọc lời tuyên thệ, Bách Niên cầm chiếc nhẫn kim cương thật to đeo vào ngón tay của một người phụ nữ khác. Bách Niên cùng cô dâu của hắn ôm hôn nhau.
Trái tim của Lưu Mạn đập dồn dập, thình thịch thình thịch sau đó vỡ tan tành.
Nước mắt trào ra đau đớn tựa như có ngàn mũi kim đâm vào. Loại cảm giác này so với chết có gì khác chứ?
Có khác nhau ở tên gọi đó là chết tâm.
Rối cuộc Lưu Mạn đã nhìn rõ rồi, 2 người đàn ông buông tay.
Lưu Mạn ngã ngồi. Khóc không thành tiếng.
Bà Oanh ở phía sau bước đến giật tóc của Lưu Mạn, nói rất chậm từng câu, từng chữ:
“Cả đời này mày chỉ có thể làm điếm để con tao chơi đùa mày hiểu không?”
“…”
Lưu Mạn chỉ có thể im lặng. Chẳng có gì để phản biện vì thực chất cô và Bách Niên ở hai thế giới. Là cô trèo cô.
“Mau ném nó đi cho khuất mắt tao.”
Bọn họ sau đó đưa cô về lại chung cư. Xe vừa tới cổng đã mạnh tay đẩy cô xuống.
Bà Oanh không làm tổn hại đến cô vì bà biết tính con trai mình. Một khi làm mọi chuyện đi xa quá sẽ dẫn đến phản kháng quyết liệt. Con trai bà sẽ không đứng về phía bà.
Vậy cho nên sẽ làm người khiến con bà mê mệt mà chết tâm. Sẽ khiến hai chúng nó từ từ buông bỏ.
Bà Oanh trở lại, đứng bên cạnh Thanh Huyền nói nhỏ vào tai cô ta:
“Mẹ đã xử lý xong rồi con yên tâm. Còn kế hoạch tối nay của chúng ta nữa?”
“Dạ mẹ.”
Thanh Huyền đưa ly rượu về phía Bách Niên:
“Đây là bác em. Anh uống một chút.”
Cứ vậy hết ly này đến ly khác. Bách Niên cảm thấy hoa mắt bắt đầu loạng choạng đi không vững.
Nhưng mọi người xung quanh cứ tiếp tục ép hắn uống.
Đến mức hắn ngất luôn. Bách Niên được Thanh Huyền đỡ về phòng.
“Bách Niên? Bách Niên?”
Sau đó cô ta bắt đầu tháo cà vạt, cởi nút áo. Mắt Bách Niên mở không lên nhưng đột nhiên hắn dùng tay bắt lấy tay cô ngăn lại:
“Huyền? Tránh ra!”
Thanh Huyền hôn môi hắn thì thầm vào bên tai:
“Là em, Lưu Mạn.”
Bách Niên khẽ cười. Hình bóng Lưu Mạn ở trước mắt:
“Tiểu Mạn Mạn, anh yêu em.”
Hắn xé rách chiếc áo trên người Thanh Thanh Huyền.
Trong căn phòng tân hôn dường như chỉ nghe được âm thanh của du͙© vọиɠ.
…
Bách Niên cả đêm không về, Lưu Mạn khóc đến sưng mắt, lời của bà Oanh cứ quanh quẩn bên tai cô. Cô là công cụ để hắn chơi đùa sao? Nghĩ đến những ngọt ngào và tình cảm hắn dành cho mình, tất cả không thể nào là giả tạo được. Hắn nói cô phải tin. Nhưng hình ảnh hắn trao nhẫn cưới cho người khác cùng người khác thành hôn, còn cười vui vẻ như vậy.
Giống ép buộc lắm sao?
Hắn bảo cô tin, cô lấy gì tin?
Nội tâm giằng xé chọn tin tình yêu của hắn hay tin vào hình ảnh cô tận mắt thấy?
…
Bách Niên tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, phát hiện mình ngủ ở phòng tân hôn. Hắn lấy tay đánh vào đầu.
“Lưu Mạn?”
Thật không nhớ.
Bách Niên nhìn xuống, quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề. Ga giường không chút lộn xộn. Chuyện xảy ra có lẽ do hắn nằm mơ thôi.
Hắn vội vàng thay quần áo trở về cạnh Lưu Mạn. Lúc xuống lầu gặp, hai ông bà cùng Thanh Huyền.
Bà Oanh thấy hắn vội vàng liền bảo:
“Bách Niên không ngồi ăn một chút?”
“Con hơi vội. Thanh Huyền, em có thể ra đây một chút?”
Thanh Huyền đứng dậy ra ngoài vườn cùng hắn. Hắn không vòng vo mà lập tức vào vấn đề chính:
“Tối hôm qua?”
“Anh say quá là em đưa anh về phòng. Sau đó thì… chúng ta…”
Mắt hắn giật giật, chân mày cau lại căng thẳng: “Chúng ta thế nào?”
Thanh Huyền đưa tay chạm mặt hắn, bàn tay khẽ vuốt ve từ mặt xuống cần cổ:
“Em ngủ với…Mẹ anh. Haha.”
Thanh Huyền muốn sinh con cho Bách Niên. Có con rồi hắn đừng hòng thoát khỏi tay của cô ta. Nhưng bây giờ vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Không phát sinh chuyện gì, anh đừng lo. Nếu anh không muốn nói gì nữa, em vào trong nha!”
Thanh Huyền đi được vài bước nghe giọng Bách Niên ngậm ngừng phía sau.
“Thanh Huyền, anh xin lỗi.”
Thanh Huyền mỉm cười quay ra sau. Trong ánh mắt ngập tràn vẻ tự cường.
“Không phải xin lỗi là em tự nguyện. Hơn nữa, người xin lỗi là em mới đúng. Đáng lẽ ra em không nên hại em ấy.”
Thanh Huyền vươn tay, cô ta muốn bắt tay Bách Niên.
“Chúng ta sau này vẫn là anh em có đúng không? Anh có thể đừng xem em như kẻ thù có được không?”
Bách Niên gật đầu: “Cảm ơn Thanh Huyền. Em nghĩ vậy thật tốt.”
Thanh Huyền nháy mắt, cô ta bước vào trong nhà. Bách Niên không biết rằng khóe môi cô chợt nhếch lên nụ cười.
Lúc vào trong nhà, bà Oanh níu tay Thanh Huyền:
“Thằng bé nói gì với con?"
“Mẹ, xem ra anh ấy không nhớ chuyện tối qua.”
“Vậy thì tốt.”
“Mẹ nghĩ chỉ một lần có thể mang thai?”
Bà Oanh cười: “Chúng ta sẽ thêm nhiều lần khác nữa. Con yên tâm mẹ sẽ giúp con. Con trai của mẹ rồi sẽ yêu thương con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Thanh Huyền tựa vào lòng làm nũng với bà Oanh. Trong mắt bà ta chỉ có Thanh Huyền mới xứng làm con dâu mà thôi.