Chương 7
Charlie rầu rầu, "Đáng lẽ đã có một tấm thiệp sinh nhật bất ngờ cho bồ. Giờ thì không còn nữa. Mình xin lỗi."
"Không sao, không sao. Kể tiếp chuyện tấm hình đi." Benjamin háo hức.
Charlie giải thích rằng nó đã nghe thấy những tiếng nói khi nhìn vào người đàn ông và đứa bé; thậm chí còn nghe đứa bé khóc và tiếng con mèo kêu rư rư.
"Kỳ quái." Benjamin thì thầm.
"Mình đã cố tự nhủ là do mình tưởng tượng ra thôi." Charlie nói, "Nhưng khi thấy tờ báo thì chuyện đó lại xảy ra. Mình nghe được các phóng viên phỏng vấn cái anh có hình trên trang nhất. Mình cũng nghe được cả giọng nói của anh ta nữa. Nghe có vẻ bần tiện và quỷ quyệt lắm. Rồi lại có ai đó nói, 'Đủ rồi!', đó là giọng nói gớm nhất mình được nghe trong đời."
Benjamin run rẩy. Con Hạt Đậu tru lên ra điều đồng cảm.
Hai đứa ngồi đó, vai kề vai, trên vỉa hè ướŧ áŧ, không biết phải làm gì. Gió thổi lá cây tấp vào chúng. Sấm nổ ầm ì xa xa.
Trời bắt đầu đổ mưa. Con Hạt Đậu huých khủy tay Benjamin, rên ư ử. Nó ghét bị ướt. Và rồi, cùng lúc với tiếng sấm đinh tai, một người đàn ông hiện ra sừng sững ngay trước mặt bọn nhóc. Ông ta mặc áo mưa, mái tóc ướt dính bết thành một mảng đen rậm.
"Trời mưa," người đàn ông thông báo. "Hai đứa bây không để ý thấy sao?"
Charlie nhìn lên và kêu to kinh ngạc:
"Ông cậu Paton!"
Ông cậu Paton là em trai của nội Bone, ông nhỏ hơn bà hai mươi tuổi và hoàn toàn không hợp nhau. Ông cậu Paton sống một cuộc đời bí hiểm, thậm chí ăn cũng không ăn chung với mọi người. Ông không bao giờ ra ngoài vào ban ngày.
"Ở nhà mọi người đang truy lùng mày," Ông cậu Paton bảo Charlie.
Charlie và Benjamin đứng dậy, lắc lắc đôi cẳng tê nhừ. Đây là điều bất thường thứ ba xảy ra trong ngày hôm nay. Trời chưa đủ tối mà Ông cậu Paton dám liều ra ngoài.
Charlie tự hỏi có chuyện gì xảy ra mà gây nên hành động quyết liệt đến như vậy.