Sáng sớm, theo thói quen Thương Linh tỉnh dậy sớm nhất, cô cẩn thận rời giường. Vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng. Đang bận bịu trong bếp, bỗng cô nghe thấy tiếng cửa lạch cạch rồi tiếng giày cao gót vang lên. Tò mò, Thương Linh vừa lau tay vào tạp dề vừa bước ra phòng khách. Xuất hiện trước mặt cô là người phụ nữ xinh đẹp khoảng hai mấy tuổi, ăn mặc thời thượng. Đặc biệt, dáng vẻ quen thuộc căn nhà khiến Thương Linh có chút sững người. Cô thấp giọng hỏi :
- Cho hỏi cô là ai thế?
Nhìn biểu cảm của cô bé trước mặt, mẹ Tư Nam biết bà làm cho cô bé hiểu lầm. Nhưng bà ấy vẫn ung dung ngồi xuống ghế, bình thản nói :
- Tôi là chủ nhân của căn nhà này.
Lòng cô chua xót. Cố gắng thu nước mắt ngược lại, giọng có chút run rẩy đáp lại :
- Thật xin lỗi, tôi… tôi
Thương Linh đang cố gắng tìm lý do giải thích thì giọng Từ Nam vang lên :
- Mẹ, mẹ đừng hù cô ấy nữa.
Nghe anh nói, đôi mắt cô mở lớn kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Mẹ? Mẹ của Từ Nam? Sao lại trẻ vậy?
Mẹ Từ Nam ngẩng lên nhìn con trai, bỗng phát hiện cô bé trong lòng anh. Mắt bà ấy trừng lớn, giọng run run :
- Tiểu Nam, cô… cô bé này…
Nhìn mẹ nói cà lăm, Từ Nam vừa ôm Yên Yên ngái ngủ đi xuống vừa ung dung nói :
- Con gái con. Yên Yên chào bà nội.
- Cháu chào chị bà nội.
Yên Yên đang mơ màng nhìn chị xinh đẹp liền chào. Mẹ Từ Nam nghe xong liền cười lớn, bà đi lại ôm Yên Yên vào lòng nói :
- Tốt, cháu gái bà thật có mắt nhìn.
Thấy cô vẫn còn đứng yên kinh ngạc, anh lại bên ôm eo, thấp giọng nói :
- Chào mẹ đi.
- Con chào mẹ.
Thương Linh theo bản năng nói lại. Đến khi, mẹ Nam Từ cười miệng luôn nói :
- Tốt, con dâu… hahaha ta đã có con dâu có cả cháu gái hahaha thật tốt.
Nghe bà ấy nói, Thương Linh mới ngớ người, cô đỏ mặt cúi đầu. Từ Nam bên cạnh cũng khẽ cười.
Thế là bốn người quây quần ăn bữa sáng, không khí vô cùng vui vẻ. Ăn sáng xong, Từ Nam nhờ mẹ trông Yên Yên, anh dẫn Thương Linh ra xe. Nhìn anh lái xe chạy băng băng trên đường, cô nghi hoặc nhìn anh hỏi :
- Anh đưa em đi đâu thế? Tí em còn phải đi làm nữa.
- Tôi xin nghỉ cho em rồi. Còn việc đi đâu, lát em sẽ biết.
Một lát sau, chiếc xe dừng lại cục dân chính, Thương Linh nhìn anh rối rắm.
- Chúng ta đi đăng kí sao?
- Ừ.
Vừa cởi dây an toàn, Từ Nam vừa trả lời. Mở cửa xe, anh sang bên chỗ cô, tháo dây an toàn dẫn cô ra. Trong đầu cô một mớ lộn xộn, cô kéo cánh tay anh lại, lắp bắp nói :
- Em… em… quên mang
- Yên tâm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
Nói xong, anh kéo cô vào trong không cho cô từ chối. Cứ thế lần lượt các thủ, Thương Linh cùng Nam Từ làm xong. Khi ra đến bên ngoài, Thương Linh vẫn cầm sổ đăng kí ngẩn người. Từ Nam bên cạnh đưa tay lấy mất, cô ngẩng lên nhìn anh.
- Hai cuốn sổ này anh giữ.
Thương Linh ngu ngơ hỏi :
- Chúng ta vậy là kết hôn rồi?
- Đúng, giờ em là vợ tôi, tôi là chồng em. Chúng ta còn phải tổ chức đám cưới nữa.
Bỗng chốc nước mắt cô rơi, giọng run run nói :
- Yên Yên có… có ba rồi hức…
Từ Nam đem cô ôm vào ngực, giọng nhẹ nhàng nói :
- Thật xin lỗi, là tôi khiến hai mẹ con em bị uất ức.
Thương Linh ôm chặt anh nức nở lắc đầu. Anh ôm cô dỗ dành mãi, mới có thể lên xe đi về nhà.
Hai người vừa vào nhà liền phát hiện tờ giấy của mẹ anh để lại trước cửa " Tiểu Nam, Tiểu Linh, mẹ đưa Yên Yên về nhà lớn trước. Tối hai người bọn con đến sau nhé!♥️♥️♥️"
Vừa vào nhà, Từ Nam đã đem hai cuốn sổ cất vào két sắt khoá kĩ lại. Lúc anh đi ra, thấy cô đang cắm cúi lau dọn. Từ phía sau, anh ôm eo cô thân mật, giọng khàn khàn gọi :
- Vợ ơi…
Thương Linh bị ôm có chút giật mình. Nghe giọng anh, cô cảm thấy nguy hiểm, nhanh lên tiếng từ chối :
- Để em thu dọn, anh…
Từ Nam đem cô bế thốc lên ném xuống ghế sopha dài. Anh nhanh chóng lao đến nằm trên người cô.
- Không phải thu dọn, để tôi yêu em một lát.
Nói xong, tay anh bắt đầu cởϊ qυầи áo cô, Thương Linh ngượng ngùng ngăn cản :
- Từ Nam, anh đừng cởi ư…
Môi anh nhắm ngay bầu ngực mềm mại hút mạnh. Tự dưng bị tập kích, Thương Linh mềm nhũn cả người.
- Ư… đừng hút…
Bỏ ngoài tai lời cô nói, anh mυ"ŧ bên này thì tay nhào nặn bên kia. Chơi chán đôi nhũ hoa, môi anh bắt đầu chuyển xuống vùng tam giác thần bí. Biết anh định làm gì, Thương Linh rối rắm kẹp chặt chân, miệng không ngừng nói :
- Đừng… đừng… anh…
Hai tay dùng sức tách đùi ngọc ra, miệng anh nhắm trúng cánh hoa cắn nhẹ.
- Á hức…
Kí©h thí©ɧ khiến Thương Linh rên lớn tiếng. Từ Nam đem lưỡi luồn vào nhuỵ hoa đã ẩm ướt khuấy đảo.
- Ư… đừng…á
Từng đợt kí©h thí©ɧ như giật điến khiến ngón chân co quắp, cả người run rẩy đồng thời bên dưới trào ra mật ngọt.Từ Nam tham lam hút hết. Cả người Thương Linh đang bủn rủn, anh lại đem cự long nóng bỏng đâm sâu vào :
- Hức… ư…
- Vợ, thả lỏng… tiểu yêu tinh… em hút anh chặt quá… ư
Tiếng bất mãn của Từ Nam vang lên. Dần dần bên trong nới ra, cây thương to lớn không chút lưu tình chuyển động. Tiếng rên nức nở của Thương Linh vang khắp phòng.
Làm xong trên ghế, Từ Nam đem cô lên bàn khách làm, đem vào phòng bếp,… Cả ngày cô bị anh làm khắp mọi nơi trong nhà. Nơi nào cũng dính tinh hoa của hai người.