Sau một đêm ngủ ngon, Sở Uyển thức dậy rất sớm với tinh thần thoải mái. Nhìn Tiểu Xuyên vẫn đang ngủ say, Sở Uyển liền nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân xong, liền xuống lầu chạy tập thể dục. Chạy khoảng 1 tiếng, Sở Uyển mệt mỏi liền đi lên lầu định tắm rửa cho thoải mái. Khi cô vừa định mở cửa đi vào, bỗng đằng sau có một lực kéo cô trở lại. Trời đất quay cuồng cô bị vác lên vai, Sở Uyển sợ hãi thốt lên:
- Aaaaaa... thả tôi ra... cứu..
Phó Cẩn nghe ồn ào, mất kiên nhẫn anh đưa bàn tay vỗ mấy cái vào mông cô nhẹ giọng đe doạ:
- Em còn hét nữa thì sẽ gọi tất cả mọi người lên đây đấy.
Sở Uyển giọng điệu đe doạ quen thuộc liền nhanh chóng không hét nữa. Để ai nhìn thấy tình cảnh này cô làm gì dám gặp ai nữa. Phó Cẩn một mạch đem cô trở về phòng mình, ném cô lên giường. Sở Uyển nhanh chóng ngồi dậy nhìn anh, giọng điệu có chút sợ sệt hỏi:
- Phó Cẩn, anh bình tĩnh chút.
Phó Cẩn cười nhẹ, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên:
- Dám chốt cửa?
Nhớ đến hành động chốt cửa đề phòng anh, Sở Uyển liền cảm thấy may mắn nếu không đêm qua cẩn thận cô lại không được ngủ ngon. Nhưng cô không dám tỏ vẻ vui mừng, mặt cố gắng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Chốt cửa? Chắc Tiểu Xuyên vào sau thằng bé chốt đấy.
Bảo bối mẹ xin lỗi con nhé. Phó Cẩn nhíu mày nhìn cô chăm chú hỏi lại:
- Thật không?
- Thật hơn vàng.
Sở Uyển nhanh chóng khẳng định. Giọng anh trầm thấp đe doạ:
- Để tôi phát hiện em dám nói dối, cẩn thận tôi xử lý em.
Mặc dù lòng sợ hãi nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sở Uyển sợ anh nhìn ra bất thường bèn nhẹ giọng nói:
- Phó Cẩn hôm qua Tiểu Xuyên nói chuyện được rồi.
- Tiểu Xuyên nói chuyện?
Phó Cẩn ngạc nhiên hỏi lại, Sở Uyển gật đầu khẳng định rồi kể ngắn gọn chuyện ngày hôm qua cho anh nghe. Nghe xong, Phó Cẩn trầm ngâm suy nghĩ một lát liền nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ điều vυ" Trương trở về Phó gia.
Sở Uyển không dám ý kiến gì. Phó Cẩn nhìn cô rồi nhẹ giọng phân phó:
- Em trở về chuẩn bị đi, lát cùng tôi đưa thằng bé đi khám.
- Được.
Sở Uyển trả lời xong liền ngoan ngoãn ra ngoài. Trong lòng cô vui mừng hò reo, không ngờ lại thuận lợi rời đi như thế. Cô tung tăng đi về phòng.
Trong thư phòng, Phó Cẩn lạnh lùng ngồi ở ghế nhìn quản gia Viên giọng điệu âm trầm ra lệnh:
- Ông báo với vυ" Trương làm xong hôm nay liền trở về Phó gia đi.
Quản gia Viên sửng sốt một lát liền cẩn thận đáp:
- Vâng thưa thiếu gia.
Xem ra vυ" Trương đắc tội lớn với thiếu gia nên mới bị đuổi đi. Phó Cẩn phân phó xong liền để ông ấy ra ngoài. Anh cầm điện thoại lên bấm số, một lát sau trong điện thoại vang lên giọng nói già nua quen thuộc:
- Thiếu gia, có chuyện gì sao?
- A Xuyên nói được rồi.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên, vui sướиɠ. Phó Cẩn để ông ấy kích động xong mới nói:
- Lát nữa, tôi sẽ đem thằng bé đến khám, ông chuẩn bị đi.
- Vâng, tôi chuẩn bị ngay đây.
Phân phó xong, Phó Cẩn liền cúp máy, nhìn thời gian anh bước xuống lầu. Nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi ở phòng ăn, anh rảo bước chân đến bên cậu bé. Nhìn thấy ba đến, Tiểu Xuyên liền ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhỏ giọng chào:
- Ba, buổi sáng tốt đẹp.
Nghe con trai chào, trong lòng anh liền xúc động. Đem Tiểu Xuyên ôm lên, anh khẽ hôn con trai một cái, hiếm khi giọng có chút run run vì phấn khích nói:
- Tiểu Xuyên của ba thật ngoan.
Cậu nhóc có chút ngượng ngùng khi ba khen không nói gì chỉ ôm chặt anh. Anh ôm Tiểu Xuyên lên đùi thầm thì nói chuyển một lúc mới ăn sáng. Sở Uyển bên này thỉnh thoảng đáp vài tiếng. Cả phòng ăn toát lên một bức tranh gia đình hạnh phúc.
Ăn sáng xong, Phó Cẩn trở hai mẹ con đến phòng khám của bác sĩ Trần. Sau khi, hai người đồng hành cùng cậu bé khám đủ mọi quy trình, cả nhà ba người liền vào phòng chờ đợi kết quả. Bác sĩ Trần cầm kết quả kiểm tra vừa bước vào phòng, Sở Uyển vội vã hỏi:
- Thằng bé thế nào?
Ông ấy ngồi xuống ghế, giọng nói lộ ra vẻ vui mừng nói:
- Chúc mừng thiếu gia thiếu phu nhân, từ kết quả cho thấy tiểu thiếu gia tâm trạng đã ổn định.
Phó Cẩn cùng Sở Uyển nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu thiếu gia đang dần thích ứng tiếp thu mọi thứ. Tôi nghĩ nên cho cậu ấy đi học để tiếp xúc với bạn bè nhiều hơn thì sẽ tốt hơn.
- Tôi biết rồi.
Giọng anh trầm thấp đáp lại.
- Mặc dù tiểu thiếu gia đã tốt lên nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không có cảm giác an toàn.
- Không có cảm giác an toàn?
Sở Uyển giọng nghi ngờ hỏi.
- Vâng, chính xác là cậu ấy sợ thiếu phu nhân rời đi.
Nghe ông ấy nói, cô liền đau lòng không thôi. Nhẹ nhàng ôm cậu nhóc chặt hơn tỏ rõ thái độ cho cậu bé thấy. Tiểu Xuyên thấy vậy vui vẻ cũng ôm mẹ thật chặt. Bác sĩ Trần dặn dò một hồi rồi cả ba người mới về nhà.