Cả nhà ba người đi một mạch đến nơi dã ngoại. Địa điểm mà Phó Cẩn lựa chọn là núi Yunm, một ngọn núi đẹp như tranh vẽ nổi tiếng ở ngoại thành phố A, có địa hình vô cùng độc đáo. Trong núi là những ngọn núi cao chót vót, các thung lũng dốc và sâu, những đỉnh núi có hình dáng kì lạ, những suối nước nóng lẫn trong sương mù bao bọc bởi hoa cỏ phủ kín. Đặc biệt hơn hết, người đến đây sẽ được trải nghiệm bốn mùa trong một ngày. Khi đến nơi, Phó Cẩn gửi xe hơi của mình vào trang trại, đồ đạc thì anh thuê người cầm lên giúp. Anh ôm Tiểu Xuyên đi bộ lên, Sở Uyển theo sau thích thú ngó đông ngó tây. Cô chưa từng đến núi Yunm nhưng nghe người ta nói ở trên đây thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dược liệu quý. Phó Cẩn thường xuyên tập thể dục lên anh đi hơn 30 phút cũng không thèm thở gấp lần nào. Còn Sở Uyển trước kia cô leo núi suốt, thể lực rất tốt nhưng thân thể này quá yếu. Sở Uyển thở hổn hển nhìn người đi phía trước nói:
- Phó Cẩn anh đi chậm chút, tôi không theo kịp.
Phó Cẩn nghe vậy bước chân liền chậm lại, anh thấp giọng nói:
- Quá yếu rồi.
Phó Cẩn trong lòng thầm quyết định sau khi về sẽ cải thiện tình hình sức khoẻ của Sơ Uyển. Nghe anh chê, Sở Uyển chỉ biết im lặng bĩu mỗi biểu thị sự bất mãn. Thật ra cô cũng hay tập thể dục nhưng mãi vẫn chưa cải thiện lại được thể lực. Đi bộ thêm 30 phút nữa thì ba người đã đến nơi. Phó Cẩn lấy ghế cho Tiểu Xuyên ngồi còn anh thì đi cắm lều. Sở Uyển lấy thuốc đuổi côn trùng rải xung quanh, cô định lại giúp Phó Cẩn một tay thì giọng trầm ấm vang lên:
- Tôi tự làm được, sắp đến trưa rồi cô chuẩn bị đồ ăn đi.
- Được, vậy anh làm đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn đây.
Nói xong cô quay người đi chuẩn bị luôn, hai người mỗi người một công việc phối hợp rất hài hoà. Khi Phó Cẩn dựng lều xong thì anh bắt đầu trải đệm hơi, đem chăn gối vào, rồi đem đồ cá nhân của ba người để gọn vào một góc. Nhìn Tiểu Xuyên nhàm chán ngồi một chỗ, cô liền gọi:
- Bảo bối lại đây, con rửa hộ mẹ ít trái cây với.
Cậu nhóc nghe vậy liền đứng dậy đi về phía Sở Uyển, cậu bé ngoan ngoãn ngồi cạnh cô rửa hoa quả. Anh đưa mắt nhìn hai người ngồi bên nhau, ánh mắt hiếm khi có vẻ dịu dàng. Sở Uyển cắt từng miếng thịt bò vuông vắn rồi xiên chung với rau củ, thịt lợn thì cô thái mỏng và dài rồi cuộn quanh nấm kim châm. Bạch tuộc và tôm thì cô làm sạch sẽ rồi xếp lên đĩa. Phó Cẩn cũng bận rộn nhóm bếp than lên rồi anh đem bàn ghế ra lại chỗ râm sắp xếp. Làm xong hết, anh đi lại chỗ hai người thấp giọng hỏi:
- Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?
Đầu Sở Uyển vẫn cúi chăm chú cắt trái cây, giọng nói mềm mại đáp lại anh:
- Anh và Tiểu Xuyên đem đồ đi nướng trước đi, tôi cắt trái cây xong sẽ lại.
- Được, Tiểu Xuyên đi thôi.
Phó Cẩn bê đồ lại bếp, hai cha con liền đứng nướng đồ ăn, vừa nướng anh vừa nhìn Tiểu Xuyên cao chỉ mới ngang eo mình, anh hỏi:
- Có thích không? Lần sau ba lại dẫn con với mẹ đi chơi tiếp nhé!
Ánh mắt cậu bé ánh lên sự vui vẻ, đầu liền gật gật tỏ vẻ đồng ý. Phó Cẩn khẽ mỉm cười xoa đầu bé nói:
- Được rồi, con kia đem cho ba mấy cái đĩa lại đây.
Tiểu Xuyên liền ngoan ngoãn đi lấy luôn. Sở Uyển sau khi làm món trái cây trộn xong liền đem lên bàn để, thấy Tiểu Xuyên đang định bê mấy cái đĩa lại chỗ Phó Cẩn. Sợ cậu bé mệt, cô đem Tiểu Xuyên ôm để lên ghê, cô cười nói:
- Bảo bối bé bỏng, con ngồi đây đi để mẹ đưa đĩa lại chỗ ba cho. Con đói thì ăn trái cây đi.
Cậu bé liền ngoan ngoãn ăn trái cây. Đem đĩa bê lại chỗ Phó Cẩn, cô nhìn anh nhẹ giọng trách cứ:
- Sao anh có thể sai Tiểu Xuyên bê đĩa được, nhỡ may vỡ làm thằng bé bị thương thì sao?
- Là tôi thiếu sót.
Biết có lẽ anh không cố ý, nên Sở Uyển cũng không nói gì nữa. Sở Uyển đứng gần, anh liền ngửi thấy mùi thơm man mát toả ra từ người cô át cả mùi đồ nướng khiến đôi mắt anh trở lên thâm thuý. Hai người thuần thục đem đồ ăn nướng hết, rồi bê lại bàn. Sở Uyển lấy nước cam đổ ra từng cốc cho mỗi người, rồi cô nở nụ cười vui vẻ nói:
- Nào, cả nhà mình cùng nâng cốc chúc mừng buổi đi dã ngoại nào.
Phó Cẩn cùng Tiểu Xuyên cũng phối hợp nâng cốc rồi cụng ly với nhau. Uống xong, mọi người liền bắt đầu đánh chiến thức ăn. Phó Cẩn đem tôm lột hết vỏ đưa cho Tiểu Xuyên rồi nói:
- Ăn nhiều vào.
Tiểu Xuyên ngoan ngoãn cắm cúi ăn. Anh đem mấy con tôm khác đã lột vỏ bỏ vào bát Sở Uyển, giọng bình tĩnh bảo:
- Cô cũng ăn đi.
Sở Uyển hơi bất ngờ xong cô cũng vui vẻ đáp lại:
- Cảm ơn, anh cũng ăn đi.
Nói xong, Sở Uyển gắp cho anh miếng thịt cuộn, Phó Cẩn không nói gì liền ăn luôn. Nhìn thấy Tiểu Xuyên không động vào cơm cuộn, cô liền biết cậu bé sợ có rau xanh. Gắp một miếng cơm cuộn vào bát bé, cô thấp giọng cười nói:
- Bảo bối, con ăn cơm cuộn đi, mẹ không cho rau xanh đâu.
Cậu bé liền cắt thử một miếng, xác định không có rau xanh liền nhanh chóng đem miếng cơm cuộn ăn hết. Cả nhà ba người vui vẻ đánh chén hết sạch thức ăn.