Chương 81

Annie nặng trịu hạ mình xuống chiếc giường, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không vô vọng. Bất chợt khoé môi cong lên nụ cười tự giễu, hừ hoá ra là lừa dối cô vậy mà cô cứ tin răm rắp. Nguyễn Tuấn Anh là tên đàn ông đáng ghét nhất trên đời này, có gì cứ nói thẳng, có bạn gái thì nói có bạn gái cô ăn thịt anh ta chắc…Gieo hy vọng rồi lại dập tắt nó đi, rốt cuộc chỉ có mỗi mình cô ngốc nghếch chờ đợi anh ta….Nước mắt nơi đôi hàng mi cong dài chớp một cái liền rơi xuống, Annie bỗng dưng úp mặt vào nệm oà khóc thật lớn, cứ như bao nhiêu tuổi thân ấm ức đều theo từng dòng nước mắt mà rơi ra….

Rất lâu sau đó khi đã khóc một trận rồi Annie mới lờ đờ ngồi dậy đưa tay vuốt vuốt mặt cho tỉnh táo. Mắt nhìn xuống chiếc váy đang mặc trên người, miệng cười nhạt….Vì người ta mà thay đổi rồi sao, nhận lại chỉ toàn lừa dối….Đúng là Annie cô chỉ nên ăn chơi qua đường thôi chứ yêu đương không hợp…Ngay tình đầu đã thất bại về sau còn yêu cái m* gì nữa….Ngu ngốc.

Đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi đến phòng thay đồ chọn cho mình một bộ trang phục mới. Đứng trước gương thoa nước hoa, mắt ngắm nhìn thân ảnh phản chiếu của mình. Annie diện trên người chiếc quần ôm ngắn bó sát cặp đùi thon thả trắng mịn, trên là áo yếm lụa làm lộ ra bờ lưng mảnh, mái tóc xoăn nâu tây vấn sau đầu cố định bằng chiếc kẹp càng cua loại lớn, mái bay chẻ hai bên ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp. Chọn màu cam đất cho đôi môi của mình, tô vài đường, thoáng chốc đã sáng bừng lên che đi sự đau khổ vừa rồi. Đây mới đúng là cô, cái bộ dáng yểu điệu thục nữ kia quả nhiên chỉ làm trò cười cho người ta. Tươm tất cả rồi mang đôi boot cổ ngắn và lấy chìa khoá xe một mạch ra khỏi nhà, lúc đi còn ghé qua bếp nói với quản gia:

“Hôm nay cháu chơi xuyên đêm nên bác khỏi chờ cửa cháu. Nếu ba mẹ có gọi hỏi bác cứ nói y như vậy là được. Cháu đi đây, tạm biệt!”

Nói rồi ra ngoài vặn ga đi hết tốc độ đến hộp đêm Mystery. Hôm nay là ngày hộp đêm không đón khách, trong một tuần sẽ có một hôm thế này để chốt sổ sách, thường sẽ là vào ngày thứ sáu hàng tuần và để tổng dọn vệ sinh. Làm ăn không sợ lỗ chính là phong cách của Vũ Minh Ngọc vì hộp đêm ngày nào chẳng đông, con nợ cũng đầy ấp do thua bài bên sòng bạc nên tiền mỗi ngày đều chuyển vào két sắt không sợ thất thu.

Annie chọn cái bàn đối diện sàn nhảy nhưng hôm nay DJ được nghỉ thế là ai muốn nghe nhạc gì thì cứ lên bật. Nhưng mà ngộ thay, họ thất tình đồng loạt à toàn mở nhạc chạm đến nỗi đau sâu sắc trong tim làm Annie đã sầu càng sầu thêm. Cô buồn bực uống cạn ly rượu, chán nản nói với Leo đang ngồi cạnh cùng tiểu cô nương của anh ta mùi mẫn:1

“Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy đến mấy người ở đây cũng nghe nhạc tâm trạng hay sao?”

“Do là nhạc hay nên nghe em cọc cái gì? Nhưng sao hôm nay lại đến với cái bộ dáng thê thảm như vậy hả? Đừng nói là Nguyễn thiếu gia lại chọc giận gì em nha!”

Leo nói như thế là vì anh ta rất để ý đến cử chỉ của hai cái người rắc rối này dành cho nhau. Nói yêu thì chưa tới nhưng không yêu thì không đúng, chính xác thì gọi là mập mờ. Nhìn cái điệu này của cô chủ nhỏ với cái người kia phỏng chừng có gì lại xảy ra rồi.

Annie nghe nhắc đến Nguyễn Tuấn Anh liền một bụng giận sôi trào, cô rót thêm một ly rượu đầy để uống cho nguôi đi. Tức chết cô mà, tự nhiên cảm nắng anh ta làm gì để giờ tim khổ vậy đó, biết thế cô nên trêu đùa rồi đá anh ta đi là được rồi. Yêu vào cái quên mình là trap girl chính hiệu, Annie ơi là Annie.

—————————————————————

Nguyễn Tuấn Anh sau khi đưa Kelly về sau đó lại nhận điện thoại thư ký bảo là có hợp đồng cần ký gấp thế là lại đến công ty. Cho đến tối Đồng Thiên Vũ hẹn anh cùng Mã Văn Tuấn đền nhà ăn cơm với vợ chồng anh.

Bàn ăn lớn với nhiều món ngon đẹp mắt đầy vị, Đồng Thiên Vũ ân cần gắp thức cho Đan Tâm bên môi cất lời:

“Em ăn nhiều vào cho có sức, mai mốt con lớn dần sẽ mệt lắm. Để anh sắp xếp công việc qua hết tết ở nhà chăm sóc cho em.”

Đan Tâm lắc đầu, mỉm cười dịu dàng đáp:

“Mẹ với mọi người toàn gửi đồ bổ cho em ăn, anh xem mới mang thai hơn một tháng mà em tăng hai cân rồi đó. Với cả anh không cần phải ở nhà chăm em đâu, có mẹ mà, em tự lo cũng được. Đừng để công việc dồn lại nhiều quá sẽ mệt lắm còn nếu anh muốn chăm thì cứ để mấy tháng cuối nha Thiên Vũ.”

Đồng Thiên Vũ ngắt gò má mềm mịn mắng yêu:

“Lí sự quá đi, ngoan ăn nhiều một chút. Nghe theo em hết vợ yêu.”

Mã Văn Tuấn và Nguyễn Tuấn Anh quá quen với cảnh âu yếm của vợ chồng Đồng thiếu rồi nên vẫn mặc nhiên ngồi ăn. Đan Tâm vừa ăn vừa nhìn Nguyễn Tuấn Anh khẽ hỏi:

“Hôm nay Annie đến đây chơi với em, không biết chiều giờ anh có gặp con bé chưa?”

Nguyễn Tuấn Anh lắc đầu, vẻ mặt ảo não:

“Vẫn chưa, vốn dĩ anh định giải quyết công việc buổi sáng xong thì gọi điện cho cô ấy nhưng mà công ty lại có việc thế là anh đi một mạch đến giờ luôn. Sáng anh có nhắn tin nhưng vẫn chưa thấy Annie trả lời làm anh cũng lo sốt vó.”

Đan Tâm gật gù sau đó nói tiếp:

“À cái này là do Annie hết pin điện thoại, buổi sáng nó đến đây là tìm ngay ổ cắm để sạc rồi chị em em ngồi nói chuyện rôn rã đến quên đi. Chắc lúc sạc xong nó không mở nguồn lên nên không thấy tin nhắn của anh. Cũng có thể chiều giờ con bé có việc bận đó.”

“Ừ, anh cũng có nghĩ đến như vậy.”

Đan Tâm mỉm cười quay sang Mã Văn Tuấn cất tiếng:

“Hôm nay anh và Thiên Vũ đi công trường xem dự án đang thi công có gì bất trắc không?”

Mã Văn Tuấn lắc đầu, bộ dáng thả lỏng sau một ngày làm việc mệt mỏi trả lời cô:

“Không có, tất cả đều rất tốt. Cũng là nhờ có em mà tôi có được hôm nay, một phần phải gửi lời cảm ơn đến Đồng Thiên Vũ với mọi người đã giúp đỡ tôi thời gian qua.”

“Chứ cậu mà không cảm ơn tôi thì coi chừng tôi cắt lương.”

Đồng Thiên Vũ đến giờ vẫn ghim Mã Văn Tuấn vì từng có tình ý với vợ anh. Gì thì gì phòng địch vẫn chắc hơn đúng không. Đan Tâm bất lực với ông chồng nhà mình, cô mà thân thiết với nam giới chút xíu xiu thôi là làm ra cái dạng doạ ma ma cũng sợ chứ đừng nói đến người, nhưng trong lòng cô lại rất hạnh phúc vì điều đó.

Bốn người lại tiếp tục ăn uống trò chuyện vui vẻ, lúc này điện thoại Đan Tâm lại hiện lên số của Hà My gọi đến. Đan Tâm bấm máy nghe tiện thể nhấn loa ngoài vì tay cô hiện tại đang cầm đùi gà ăn. Vừa nghe máy giọng nói lo lắng của Hà My truyền đến làm mọi người giật mình, Nguyễn Tuấn Anh đang ăn cơm thì bị sặc:

“Chị không xong rồi, Annie nó đua xe bị thương rồi. Nếu anh rể về rồi và không phiền thì hai người mau đến xem còn không thì có gì em báo cho chị. Vậy nhé!”