Editor: Tiểu Ma Bạc HàĐông nhún nhún vai, cười gian: “Nhưng khi ở đây, tôi không cần phải có cảm giác hài lòng cũng có thể chắc chắn mình chính là chủ nhà.”
Cẩm biết có vài việc không thể quá hấp tấp, anh không tiếp tục nữa mà cười hỏi: “Trừ nước lọc ra, nhà em còn thứ gì khác để đãi khách không?”
Đông chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn mà sáng Cẩm đã mang đến cho cậu, đã ăn mất hơn nửa, cũng không còn bao nhiêu, hào phóng nói: “Có, bánh ngọt Ma Mĩ tự tay làm.”
Cẩm đen mặt: “Rõ là, chẳng có tí thành ý gì cả.”
Nghĩ lại, anh bổ sung: “Bữa tối em muốn ăn gì? Tôi đi mua. Hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn?”
“Không cần đâu, chúng ta mỗi người cứ tự giải quyết phần của mình đi.” Đông đáp cực nhanh, nhân tiện nhắc nhở một câu: “Làm người thì phải biết điều một chút.”
“Đúng nha!” Cẩm vòng tay lại, không ngừng gật đầu: “Nếu một nhân viên làm biếng lại đối xử với ông chủ có quyền quyết định giữ hay đuổi việc mình như thế… Ừ… Đúng là rất không biết điều!”
Đông chề môi, híp mắt lại mặc dù vẫn cười như không cười nhưng đã cực kì ‘biết điều’ nói: “Nếu hội trưởng Cẩm không chê thì mời anh ở lại đây ăn bữa cơm rau dưa nha!”
Cẩm háu ăn ngồi xuống gật đầu nói: “Thấy em chân thành như thế, vậy tôi sẽ cố gắng ở lại ăn tối với em.” Sau đó nháy mắt cười nói: “Đừng có đá tôi nữa nha, tôi lớn tới như vậy rồi còn chưa bị đá bao giờ đấy.”
Đông trừng mắt nhìn Cẩm, ném remote TV qua cho anh, tức giận nói: “Anh ngồi đây chờ một lát.”
Cẩm không thèm khách sáo đồng ý luôn, mở TV ra nhưng ánh mắt lại đảo đi rà soát xung quanh. Trong phòng cả một cái nệm cũng không đặt được, đến tối chắc lại phải dọn dẹp một chút, tùy tiện trải một cái đệm ra là ngủ. Ngoài ban công cũng không nhìn thấy máy giặt, tất cả quần áo treo kia hẳn là do cậu tự giặt tay. Chỗ sát bên ban công có một cái bồn rửa, đặt một cái bếp bên cạnh, còn không được xem là phòng bếp. Phòng tắm cũng không nhìn thấy, có lẽ là dùng chung với cả tầng.
Cẩm càng nhìn càng khó chịu, căn phòng như thế mà Đông lại nói đây là nơi mà cậu sống thoải mái nhất… Thật ra nghĩ lại cũng không khó hiểu lắm. Cẩm vẫn còn nhớ khi anh gặp cậu lúc nhỏ thì cái áo khoác tay áo bị rách mất một nửa cũng mặc mòn hết cả, tất nhiên cậu không thể được đối xử tốt ở nhà họ Bạch Xuyên. Sau này bị đưa đến phòng thí nghiệm làm vật thí nghiệm thuốc chỉ sợ phòng bệnh cũng chính là phòng của cậu. Dù cho sau này làm chủ tịch, lúc nào cậu cũng bị ép buộc làm chuyện trái với lương tâm, cho dù có được sống tốt hơn nhưng cũng không cảm thấy thoải mái được.
Đông rửa đồ ăn xong rồi vào một cái nồi nhỏ, sau đó đặt lên bếp rồi bưng rất cả đặt lên bàn, xoay người lấy hai gói thịt viên trong tủ lạnh ra, bỏ từng viên vào trong cái nồi đang sôi.
Mở cái nắp nồi trong suốt ra, Đông nói: ” Xem như số của anh tốt, hôm qua tôi vừa mới làm gà viên, hôm nay tôi sẽ đặc biệt đãi anh món sở trường của tôi, lẩu gà viên.”
Cẩm nhìn mấy cọng rau xanh trong nồi, nấm cùng với mấy viên thịt viên, đây là món ăn đặc biệt, vậy còn bình thường thì sao?
“Bình thường em ăn cái gì?” Cẩm không nhịn được hỏi.
“Mỳ ăn liền đập một cái trứng cùng với mấy cọng rau là được.”
Đông nói như chuyện đương nhiên, Cẩm nghe xong tim lại nhói lên từng hồi: ” Em… Đưa cho em chi phiếu em lại không chịu lấy, làm cho em sổ tiết kiệm em cũng không cần, tự biến mình thành một người cực khổ như vậy em lại thấy thoải mái lắm hả?”
Đông liếc nhìn Cẩm một cái, mở nồi lẩu ra chăm chú đảo cho đều, lát sau mới nói: “Tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống của người bình thường… Dù là không được ăn ngon, chỗ ngủ cực kì tệ, cũng chẳng thể thưởng thức cuộc sống này nhưng ít nhất toàn bộ tôi đều có thể tự mình quyết định.”
Đáp như thế cũng như không đáp nhưng Cẩm lại hiểu được. Nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn đều sống dưới sự khống chế của người khác, cho dù sau này có tốt hơn, cậu ở nhà họ Cẩm được phục vụ như một hoàng tử nhưng rốt cuộc vẫn là cuộc sống mà người khác sắp xếp cho cậu, bây giờ cuộc sống như thế này trong mắt người khác thì nó quá cực khổ nhưng đối với Đông mà nói chính là một loại hưởng thụ chưa bao giờ có. Tạm thời không thể nói chắc là cuộc sống trước mắt của cậu là không tốt.
Cẩm thở dài, anh dịu dàng hỏi: “Sống cuộc sống của người bình thường có thú vị không?”
“So với tưởng tượng của tôi thì có chút không thú vị.” Đông mất hứng, nhưng sau đó lập tức cười lên: “Nhưng nghĩ tới bản thân mình cũng là một người bình thường, sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người tôi lại thấy rất thú vị.” Nói xong mấy chữ cuối cùng, hai mắt Đông tỏa sáng, tươi cười thỏa mãn trên mặt Đông như đang nói đó chính là mong ước lớn nhất của cậu.
Vẻ mặt như thế làm cho Cẩm nhớ tới một cuộc nói chuyện trước kia của hai người…
“Trên đời này trừ làm việc ra vẫn còn rất nhiều những thứ khác, chi bằng em hãy bước chậm lại, hưởng thụ thật tốt.”
“Tôi muốn hưởng thụ thứ khác, vậy nên bây giờ tôi mới phải cố gắng hoàn thành thật nhanh công việc của mình.”
“Công việc thì sao có thể làm hết được? Thật ra nhận định về thời gian rất khác nhau, em thật sự cảm thấy chuyện đó quan trọng thì dù thế nào cũng có thể trích ra một chút thời gian.”
“Kem đánh răng cũng có dài có ngắn mà…! Tôi và em khác nhau, phần đầu của kem đánh răng tôi sẽ hoàn thành tất cả những chuyện không thể không làm, còn lại một đoạn kem đánh răng tôi muốn giữ cho bản thân mình… Tự do… và hoàn toàn thuộc về tôi…”
“Phần tự do cuối cùng…” Thì ra đây chính là nguyên nhân Đông kiên quyết muốn rời bỏ anh… Giờ phút này Cẩm đã hoàn toàn sáng tỏ.
Trước kia dù cho anh thừa nhận mình đã chìm đắm thật sâu, dù cho anh thừa nhận mình yêu Đông nhưng cũng không thể không oán hận một người vô tình như cậu, nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được là không liên quan gì đến yêu hay hận mà chỉ vì cậu hoàn toàn không có được đoạn kem đánh răng cuối cùng ấy. Vậy, khi cậu biết được lượng kem đánh răng còn lại của cậu nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều thì có phải cậu sẽ chia một ít ra cho những việc khác hay không? Ví dụ như… Tình cảm…