Edit: Tiểu Ma Bạc HàCẩm cảm thấy lửa trong ngực anh lan ra toàn thân, trong đầu ‘oanh’ một tiếng, không nói gì nữa thuận tay bắt lấy dây thắt lưng trên giường, hung hăng đánh lên người Đông.
Một cái rồi lại một cái, Đông vẫn thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không có một chút biểu cảm nào như là thắt lưng đó không phải đang đánh lên người cậu.
Đánh không đến vài cái Cẩm liền ngừng tay, áo sơ mi màu trắng trên người Đông bị nước hắt lên ẩm ướt gần như trong suốt hoàn toàn, không che được những vết sưng đỏ ửng. Tay Cẩm nâng lên thật cao nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống…
Lòng đau muốn chết, lại thương cậu đến đòi mạng. Rõ ràng anh tức giận như thế, tức đến muốn phá hủy cậu, hung hăng nhục nhã cậu nhưng chỉ cần nhìn thấy vài vết thương đến máu cũng chưa chảy mà anh đã đau lòng…
Bực tức bản thân quá vô dụng, Cẩm dùng sức quăng thắt lưng qua một bên. Nhưng ngẫm lại, dừng tay như thế anh không cam lòng. Nhìn thấy lọ thuốc nhỏ trên bàn, tầm mắt anh liền không rời nó được, đó là thứ anh lấy được sau khi Chức Hương thừa nhận tất cả, cũng chính là thuốc tối qua cậu bỏ trong rượu anh…
Đông nhìn theo mắt Cẩm nhìn thấy thuốc kia, cơ thể không nhịn được run lên. Tất nhiên cậu nhận ra lọ thuốc kia, xoay đầu nhìn vẻ mặt Cẩm… Có một sự sợ hãi chậm rãi dâng lên trong mắt cậu…
Cẩm cầm lấy lọ thuốc, lòng anh càng hận. Anh cắn răng mở lọ thuốc, cười u ám nói: “Đêm qua em để cho tôi làm một con ngựa đực, hôm nay tôi cũng nên đáp lễ cho em một chút.”
“Không…” Đông lui ra sau, trong mắt có cầu khẩn rõ ràng: “Cẩm, đừng đối với tôi như thế…”
“Đừng đối với em như thế?” Cẩm không nhịn được phát tiết: “Đây không phải là chuyện em đã làm với tôi sao? Lợi dụng tình cảm và sự tin tưởng của tôi đối với em làm ra những chuyện như thế với tôi?”
Không biết Đông có nghe được lời của Cẩm hay không, cậu chỉ lùi ra sau, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cần… Thật ghê tởm…”
Nghe cậu nói thế Cẩm càng tức điên lên, tức đến mức anh cảm thấy hai bên thái dương nhảy lên thình thịch, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh mạch máu mình vỡ tung: “Em cũng cảm thấy nó ghê tởm sao? Vậy em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Em có nghĩ đến cảm giác của tôi vừa tỉnh dậy đã thấy một người phụ nữ khác nằm trên giường tôi không?”
Vừa nhắc đến việc này, Cẩm hoàn toàn không thể khống chế được mình, cũng không muốn khống chế. Vừa quyết tâm xong, anh nắm cằm Đông, đổ thuốc vào.
Tuy là Đông không ngừng giãy dụa nhưng cậu bị chặn, cả tay và chân đều bị trói lại, hơn một nửa thuốc vẫn đổ vào miệng cậu. Cậu cố gắng muốn nôn ra nhưng lại bị Cẩm nắm mũi, cuối cùng vẫn uống vào không ít.
Cẩm xác định Đông đã uống thuốc xong mới buông cậu ra, ngồi bên giường lạnh lùng nhìn cậu.
Thuốc kia chỉ cần vài giọt đã có tác dụng, Đông uống gần nửa lọ, không mất bao lâu đã thấy hiệu quả. Hai má cậu hồng đỏ như bị thiêu đốt, cơ thể cũng không khống chế được bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt trở nên mê mang.
Tuy Đông không cảm thấy đau đớn nhưng đây là thứ không liên quan gì đến việc cậu bị chậm cảm giác. Đây là thuốc kí©h thí©ɧ, tìиɧ ɖu͙© từ trong cơ thể sinh ra, với cậu mà nói thật sự quá mức mãnh liệt.
Cậu nhìn Cẩm, lã chã muốn khóc: “Cẩm… Tôi rất khó chịu…”
Cẩm chỉ lạnh lùng nhìn, nửa ngày cũng không để ý đến cậu. Qua một lúc lâu, Đông hoàn toàn không chịu nổi sự khống chế của du͙© vọиɠ, nhỏ giọng khóc nức nở, ánh mắt ướŧ áŧ đã mất đi tiêu cự, phạm vi vặn vẹo cơ thể càng ngày càng rộng. Bởi vì cậu giãy dụa quá mạnh nên cổ tay và mắt cá chân hằn lên vết dây trói rõ ràng.
Cẩm lạnh giọng hỏi: “Có cần tôi giúp em tìm phụ nữ? Hay vẫn là đàn ông?”
Đông ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin nhìn Cẩm. Vẻ mặt Cẩm vẫn không có dấu hiệu thả lỏng.
Cắn răng một cái, ý thức tỉnh táo còn lại khiến cậu bật thốt lên câu từ chối: “Không cần ai cả… Anh ra ngoài đi…”
“Thật sự không cần hả? Tôi lấy kinh nghiệm của người từng trải khuyên em, vẫn là nên phát tiết ra mới tốt.” Ý châm biếm trong lời nói lạnh lùng của Cẩm rất rõ ràng.
Toàn thân Đông đỏ hồng như tôm luộc, mái tóc ướt đẫm dính trên trán cậu, ánh mắt rực lửa du͙© vọиɠ chỉ còn một chút ánh sáng lí trí mỏng manh.
Đông lăn tới cuối giường, nâng người lên dùng sức đυ.ng mạnh đầu vào chân giường. Cẩm vừa nhìn thấy tim cũng sắp ngừng đập, may mắn anh đứng gần, dùng sức đẩy ngã Đông, thái dương chỉ lướt qua chân giường. Dù thế, anh cũng đã bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Thấy Đông lại loạng choạng muốn đứng lên đυ.ng đầu vào, làm sao Cẩm có thể để cậu đứng lên. Anh ôm cổ cậu, mạnh mẽ ép chặt, cởi bỏ trói buộc toàn thân cậu xong hai tay liền chạy đến nơi có thể giải tỏa du͙© vọиɠ cho cậu.
Không rõ là do cuối cùng du͙© vọиɠ cũng được giảm bớt hay một phần lý trí còn lại trong đầu cậu đã biến mất, Đông trở tay ôm lấy Cẩm, cả người dán trên người anh phát một tiếng thở dài thỏa mãn.
Nghe được tiếng thở dài kia, kiên trì của Cẩm nhanh chóng cạn sạch, chỉ biết chăm sóc thỏa mãn cho du͙© vọиɠ của người dưới thân anh. Thật vất vả chờ cho tác dụng của thuốc mất hết cũng đã đến nửa đêm.
Cẩm rửa sạch cơ thể Đông xong liền ôm cậu đến phòng mình, kiểm tra cẩn thận vết thương của thắt lưng trên người cậu, vết dây trên cổ tay và mắt cá chân. May mắn vẫn chưa xước da, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần thoa lên một ít thuốc tan máu bầm sẽ không sao.
Cẩm ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt cậu khi ngủ, anh khẽ thờ dài: “Em biết không? Lần này em thật sự đã làm tổn thương tôi rất nhiều…”