Khi Đông hoàn toàn tỉnh táo đã là mười này sau. Nhận được điện thoại của tiểu Mộ, Cẩm chưa kịp giải quyết công việc đã vội vàng chạy về nhà.
Chắc là vừa tắm xong, cả người cậu nhẹ nhàng khoan khoái ngồi tựa vào đầu giường, tuy là vẫn còn mệt mỏi nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
Đông nghe quản gia nói cậu đã ăn cơm xong rồi, khẩu vị không được tốt nhưng nói chung không cần phải lo lắng, người vừa tỉnh lại đều giống vậy.
Cẩm ngồi bên giường nhẹ nhàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Xương cốt nặng nề quá.” Đông lười biếng đáp.
“Một lát nữa có muốn vào rừng đi dạo chút không?” Biết Đông thích cánh rừng kia, Cẩm đặc biệt đề nghị.
Đông ôm gối đầu, không vui vẻ lắm chu miệng hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi: “Vừa rồi chỉ đi đến phòng tắm thôi đã thở hổn hển.”
Cẩm bật miệng: “Em đã bệnh nhiều ngày, cả người không có sức cũng là chuyện bình thường. Chúng ta đi từ từ, không được thì tôi cõng em.”
“Không cần!” Đông quệt miệng, nói là tức giận với Cẩm không bằng nói cậu đang tức giận bản thân mình.
(Ma: Chả hiểu tại sao tức @@~ Yue: Người ta dỗi yêu._.)Cẩm thấy rất buồn cười, cầm lấy tay Đông đang để bên ngoài chăn, lành lạnh. Anh dùng hai tay ôm lấy, dịu dàng nói: “Em chưa bao giờ nghe câu ‘bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ’ sao? Không thể gấp được, dù sao bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa, đúng lúc để cơ thể em dưỡng lại thật tốt.”
Nghe ra trong lời nói của Cẩm có gì đó không đúng, Đông nâng mắt lên, bên trong có chứa vẻ sắc bén: “Cái gì gọi là ‘bây giờ’ đã không còn chuyện gì?”
Cẩm hoàn toàn không định giấu diếm, lập tức nói: “Kế hoạch nhắm vào tập đoàn Bạch Xuyên tôi đã đình chỉ toàn bộ.”
Dường như Đông không nghe rõ Cẩm nói cái gì, cậu kinh ngạc nhìn anh, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cẩm vỗ vỗ tay Đông, nhẹ nhàng khuyên: “Tôi biết em không thật lòng muốn đối phó với bọn họ mà chỉ là sợ mất mặt vậy thì để tôi ném mặt mũi của mình đi cũng không sao.”
Cuối cùng Đông cũng hiểu được, cậu rút tay mình ra lạnh lùng mỉa mai: “Hội trưởng Cẩm thì mất mặt cái gì chứ, tôi muốn chúc mừng anh, lại có thêm vài người mang ơn anh!”
Sắc mặt Cẩm không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng nói: “Chuyện trả thù này nói trắng ra là hại người hại mình, đến cuối cùng người khó chịu phần lớn là bản thân.” Lời này cũng nói chính bản thân anh nên Cẩm đặc biệt xúc động. Anh đưa tay vén nhẹ tóc Đông, chân thành: “Bây giờ em phát giận thì phát lên người tôi cũng được, phát xong thì bỏ qua tất cả chuyện của nhà Bạch Xuyên, sống thật vui vẻ.”
Sống thật vui vẻ… Cậu còn bao nhiêu ngày có thể sống? Đông thừa nhận Cẩm nói đúng, báo thù chỉ là một chuyện ngu xuẩn vừa hại người cũng hại mình. Đối với nhà Bạch Xuyên, cậu trả thù cũng không có ích lợi gì nhưng cậu muốn bản thân mình đã đau lại càng đau thêm chút nữa mới có thể cảm thấy mình đang tồn tại.
Bực mình trong lòng cậu đã lên đến đỉnh điểm, Đông nhắm mắt lại không thèm nhìn Cẩm.
Cẩm khẽ thở dài, nói: “Cha em, em trai em thật lòng quan tâm em. Tập đoàn Bạch Xuyên rất nhanh sẽ bị em hủy hoại mà bọn họ còn nhớ đến thuốc mà em uống hằng ngày, còn để Tự Phương mang đến đây, sau khi biết em bệnh cũng rất quan tâm.”
Cho tới bây giờ Đông vẫn chưa nói cho Cẩm biết sự thật về thuốc cậu đang uống, cũng không nói cho anh chuyện Bạch Xuyên lão gia lấy thuốc ra uy hϊếp. Bây giờ nghe anh nói đến những chuyện này chỉ thấy chán nản, mệt mỏi từ trong xương tủy lan ra khắp toàn thân, đối với Cẩm lại càng thêm thất vọng.
Cậu đã sớm trải qua cái tuổi hồn nhiên ngây thơ, hoàn toàn không tin Cẩm dừng kế hoạch trả thù nhà Bạch Xuyên là vì cậu, chẳng qua chỉ thừa dịp trong lúc cậu đau ốm bàn bạc điều kiện với nhà Bạch Xuyên, giống như lần trước… Chỉ cần có thứ có ích, cậu cũng chỉ là một vật hi sinh, lần này là kế hoạch trả thù ‘râu ria’ của cậu.
Lúc trước ‘giao dịch’ với Cẩm là vì cậu thật lòng muốn đem chân tình của mình giao ra ngoài, còn tưởng thời gian cuối cùng trong đời có thể yêu người khác, cũng thử được người yêu, đáng tiếc… Cuối cùng cậu vẫn không có số tốt như Kính Ngôn, không gặp được một người tình nguyện vì cậu trả giá.
Thật là khờ, sao cậu lại quên Cẩm là người kinh doanh, mà cậu… Chẳng qua chỉ là lợi thế trên tay anh ta…
Tất cả thất vọng, mất mát, không vui đều hóa thành một câu nhàn nhạt: “Tôi biết rồi.” Kèm theo câu trả lời này, Đông đã vùi sâu vào đáy lòng tất cả chờ mong và hi vọng với Cẩm…