Đông nói tự nhiên như vậy làm cho Cẩm bối rối, nói thật người không đúng trước là anh, đề án kia… Thật sự rất xuất sắc, đề án của công ty khác hoàn toàn không để sánh bằng, nếu không phải do anh cố ý làm khó dễ, Đông cũng không phải dùng phương thức giao dịch ngầm này.
Nhưng…
Thấy cậu nhẹ nhàng, thoải mái nói về chuyện này như vậy Cẩm vẫn không thể chịu nổi.
“Cậu… Sao lại hạ lưu như thế?!” Anh không suy nghĩ nói ra câu đầu tiên.
Đông cũng chẳng ngượng ngùng, lạnh lùng chế nhạo: “Đề ra giá với người ta rồi lại không muốn bán? Người cao cao tại thượng như hội trưởng Cẩm, tiêu chuẩn của anh người bình thượng thật sự không thể hiểu nổi.”
“Cẩm…” Cẩm đột nhiên nói.
Đông ngây ra một lúc, không kịp phản ứng.
“Gọi anh là Cẩm.” Cẩm nhắc lại một lần nữa, cậu mỗi lần đều gọi anh là hội trưởng Cẩm, anh nghe rất nhàm chán.
Đông khép hờ mắt, mũi hừ một tiếng cười nhạo: “Thân mật thân thể cũng không có nghĩa là những chuyện khác cũng trở nên thân mật.” Ý muốn từ chối thân thiết với anh rất rõ ràng.
“Nếu như anh yêu cầu thì sao?” Cẩm đè nén cảm giác không hài lòng, nói: “Đừng quên, hợp đồng anh vẫn chưa ký.”
Đông cười lên lộ ra lúm đồng tiền như hoa, nhìn qua cực kì thân thiết, ngọt ngào gọi một tiếng: “Cẩm.”
Phản ứng của cậu làm cho Cẩm không biết nên cười hay nên tức giận, trong lòng có chút cảm giác khó hiểu, hưởng thụ một cách rầu rĩ, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Vì hợp đồng, bảo cậu làm cái gì cũng được sao?”
“Cũng không phải.” Đông trở mình, nằm ngửa mặt lên, kéo chăn qua che phần eo nhỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà, đáp: “Chẳng qua là điều kiện tôi nhận được rất tốt.”
Cẩm nhìn những vết hôn loang lổ trên da thịt trắng nõn, trong lòng anh bỗng nhiên bị kí©h thí©ɧ, không loại là loại kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mà là…
Haiz… Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao lại kích động…
Nhìn qua thì người con trai tuấn nhã (tuấn tú + tao nhã) này thật ra cũng không quá khó để gần gũi, nhưng khí chất bình thường từ cậu lộ ra nhìn có vẻ dễ gần nhưng lại không thể thân thiết, giữa cậu và người khác luôn có khoảng cách, người càng ở gần với cậu càng dễ dàng nhìn thấy khoảng cách đó.
Cho nên anh mới dùng cách này để ép cậu chủ động cầu hòa, nhưng nếu anh nghĩ người khác cũng có thể dùng cách này dễ dàng phá vỡ khoảng cách của cậu, cùng cậu có thân thiết da thịt, cùng cậu dây dưa thân thể, còn có thể nhìn thấy một mặt khác không muốn ai biết của cậu… Anh cảm thấy cực kì bực tức.
“Đến thân thể
còn có thể bán đứng, cậu còn có cái gì không làm được?” Cẩm lạnh lùng giễu cợt một tiếng, không phủ nhận ý nghĩ muốn mượn lời nói làm tổn thương cậu.
“Vẫn có, nếu anh muốn mạng của tôi vậy thì tôi không thể cho anh.” Đông trả lời vô cùng thoải mái, nhìn cậu không hề có biểu hiện bị tổn thương.
Cẩm vừa nghe xong lại càng tức giận, trừng mắt nhìn Đông, lời nói muốn nói càng trở nên ác liệt.
Không đợi Cẩm nói tiếp, Đông đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra: “Ồ… Chẳng lẽ anh cũng thích loại người mạnh mẽ, vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc không bao giờ chịu khuất phục?” Cậu lại trào phúng cười: “Thật xin lỗi, anh muốn như thế nào thì phải nói trước tôi mới có thể phối hợp. Nếu lần sau có cơ hội thì tôi sẽ chú ý.”
Sắc mặt Cẩm trầm xuống, nói: “Dạng người đó đáng yêu hơn cậu.”
Đông nhún nhún vai, lơ đễnh: “Đáng yêu, đáng yêu… Nên mới có người yêu thương, vậy với có đủ tiền để buông thả, phóng túng! Còn đối với tôi người sống trên đời thì khí phách, kiêu ngạo một chút cũng không thể động đến.”
Lúc này, Cẩm thấy dù anh có nói thêm gì cũng chỉ phí công, hừ lạnh một tiếng chuẩn bị rời đi.
“Hội trưởng Cẩm nếu đã vui vẻ, trước khi đi thì đừng quên kí tên lên hợp đồng.” Giọng nói miễn cưỡng của Đông truyền đến từ sau lưng Cẩm.
Cẩm cầm lấy hợp đồng trên bàn nhỏ, lấy bút ra muốn kí tên nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy không cam tâm, anh thấy bực bội vung tay lên ném hợp đồng vào góc xa nhất.
Đông hơi nhíu mày, không nói gì, bình tĩnh nhìn Cẩm.
Cẩm lạnh lùng nhếch môi: “Ngậm hợp đồng tha lại đây, làm giống như con chó tha đồ ấy.”
Biểu tình kinh ngạc thoáng qua trên mặt Đông rồi biến mất không thấy, mang bộ dạng không có vì quan trọng, Đông trần như nhộng bước xuống giường, bò đến góc tường, không dùng đến tay, dùng miệng ngậm lấy bản hợp đồng bò đến trước mặt Cẩm.
Cẩm cầm lấy hợp đồng, lòng lại bị buồn bã lấp đầy, cực kì khó chịu.
Trái lại, Đông không xấu hổ cũng không phiền não, trên môi là ý cười nhợt nhạt: “Có cần tôi bắt chước sủa vài tiếng chó luôn không?”
Vậy mà cậu… Mặt dày đến mức này?
Cẩm không muốn đợi thêm một phút nào, không buồn liếc mắt một cái, nhanh tay kí tên mình lên, đem hợp đồng cùng lúc ném xuống người Đông nói: “Tiện!” (hèn hạ, thấp kém)
Thấy Cẩm đi rồi, Đông lượm hợp đồng lên, nhìn cũng không thèm nhìn, tùy tiện quăng lên bàn, sau đó lấy trong tủ quần áo ra chăn cùng gối đầu đã giặt sạch nằm xuống ghế sô pha dài đi ngủ. Trước khi ngủ vẫn không quên rủa một tiếng: “Chậc, đúng là người biết ép buộc người khác!”