Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chấp Niệm Tam Sinh

Chương 42: Vũ điệu Phượng Hoàng 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
-Hay cho câu:"Mênh mông vô bờ đất nước an bình.

Áng mây cát tường dâng tặng người!!!"... Hay, rất hay.

Phù Cát Uy vừa vỗ tay khen ngợi con gái vừa đọc lại mấy câu hát mà tâm càng thêm vui vẻ.

Thử hỏi trên đời làm gì có ai lại không ước mơ về một đất nước an bình, dân chúng được an cư lạc nghiệp!! Ông cũng chắc rằng Hoàng thượng chính là người mong mỏi điều đó nhất. Là một vị Hoàng đế anh minh, ai cũng muốn....

-Đúng vậy.... Bài ca an bình cho đất nước. Hay hay lắm.

Theo đà Phù Cát Uy, tất cả chúng quan còn lại đều vỗ tay khen ngợi. Bài hát này thật sự là đã nói rất rõ về ước mơ và nguyện vọng của mỗi người lính ra trận. Nói đúng hơn là họ chấp nhận hy sinh nơi đất khách quê người cũng chỉ một lòng mong muốn đất nước được hoà bình, người thân của họ đủ no đủ ấm vậy thôi...

-Haha vậy vòng thứ hai này phần thắng lại thuộc về Phù Thiên Kim rồi!!

Ngữ Bính quan tứ phẩm lớn giọng nói, giọng điệu già nua của ông lại có vài phần sủng nịnh yêu mến đối với Phù Thiên Băng. Xưa nay hiếm có cô gái nào có ước mong quốc gia như nàng, mà nàng cũng chính là một tài nữ tài sắc vẹn toàn. Rất tiếc ông không có con trai nếu không ông nhất định hỏi cưới nàng cho con ông. Haha.

-Phù Thiên kim mười điểm.

Thái giám lại lớn tiếng thông báo điểm. Ngay sau đó là những xì xần bàn cãi của các mĩ nhân đài các.

-Thắng hai trong ba phần thi vậy là phần thi cuối không cần so tài nữa rồi.

-Vậy sao được. Nếu đã định ra ba phần thi thì phải thi cho hết ba phần chứ. Như vậy mới có thể tâm phục khẩu phục được a.

-Vũ tiểu thư nghe nói là bậc thầy của vũ ca, nếu không tiếp tục thì thật tiếc.....

-Không phải đâu, ta nghe nói Hạ Quý Phi mới chính là đệ nhất vũ, Vũ tiểu thư vẫn chưa là gì so với nàng mà.

Tiếng bàn tán không lớn không nhỏ vẫn cứ thế vang khắp đại điện khiến sắc mặt Vũ Như Mộng càng lúc càng tím đen. Thấy vậy Phù Thiên Băng liền lên tiếng:

-Như Mộng tỷ tỷ, ta tuy thắng ở hai phần thi nhưng có vẻ tỷ vẫn không phục phải không?

-Hiển nhiên!

Vũ Như Mộng lạnh nhạt đáp. Đừng nói đến Phù Thiên Băng, đến cả Hạ Quan Vũ Hạ quý phi cũng chưa chắc thắng nổi nàng. Năm năm luyện múa ở Sở Quốc thêm ba năm ở Tây Vực....Nàng khổ luyện đến tám năm không lẽ không thắng nổi một kẻ vô danh tiểu tốt như Phù Thiên Băng!!

-Vậy được. Nếu tỷ thắng ta ở phần cuối này thì ta nhận thua cả ba mục, nếu không, ngoài yêu cầu trước đó của ta, ta muốn tỷ làm cho ta một việc nữa. Được chứ!

Cơ hội ngàn năm có một này Vũ Như Mộng tất nhiên đồng ý. Nàng cười lạnh trong lòng như thể chẳng ai hơn được nàng....

-Vũ Nhi, không phải nàng cũng rất muốn tham gia sao? Cùng tham gia với các nàng đi, phần thưởng không đổi.

Sở Giả Thần vô ý muốn góp vui nhưng những lời hắn nói ra lại khiến Phù Thiên Băng như nghẹt thở. Nhìn ánh mắt hắn dành cho Hạ Quan Vũ, lời nói nhẹ nhàng hắn dành cho nàng ấy....Thật quá xót tim Phù Thiên Băng. Phù Thiên Băng mặc dù không hiểu lắm tâm trạng hiện tại của nàng nhưng nàng biết, nàng không thích điều này....

Nghĩ một hồi rồi Phù Thiên Băng hất đầu vô tình nhìn thấy nụ cười "thần tượng", nàng vui sướиɠ mỉm cười đáp trả Văn Hoánh.

*****

Hạ Quan Vũ nhẹ bước lên đài cao hất tung đôi lụa đỏ dưới ống tay áo rồi thanh thản bước nhẹ từng bước như đang bay lượn trên mặt nước tĩnh lặng. Đôi lụa lúc cao lúc thấp lúc nhanh lúc chậm nhìn chẳng khác mấy một đôi Hồ Điệp giữa đám hoa tươi. Kết thúc điệu múa là một đoạn xoay người điêu luyện rồi nhanh chống gập người như con Hồ Điệp sắp phá kén chui khỏi...Một điệu múa vô cùng êm ái mà cũng vô cùng hút mắt....

-Chín điểm.

Hạ Quan Vũ có phần tiếc nuối nhưng là vì Sở Giả Thần,nên nàng cũng tự ôn hận bỏ qua. Phải xem người thắng có lấy được phần thưởng qua nàng hay không.....

Vũ Như Mộng cười đắc ý. Hoá ra "đệ nhất vũ" cũng chỉ là "có danh không phận" như vậy. So ra nàng ta còn ngu ngốc hơn cả em gái mình, ngực bự não bé thì cũng chỉ để trang trí....

Nam nhân, nhất là những ai đã từng ra trận chiến đấu, chỉ duy nhất những thứ có liên quan đến một thời oanh liệt dũng mãnh của họ mới khiến họ cảm thấy hứng thú. Đó chính là cách tôn vinh họ, sùng bái họ, và cuối cùng là tâm trí họ....
« Chương TrướcChương Tiếp »