Lúc Băng Nhi vừa bỏ bát đứng dậy bỏ đi thì Cẩn Ninh cũng đứng lên theo. Nhìn Băng Nhi một cái rồi ngượng ngùng nói với ba mẹ Băng Nhi:
"Con xin phép cho con lên xem em ấy thế nào một xíu ạ."
Mẹ Băng Nhi cũng gật đầu cười nói:
"Con cứ đi xem sao."
Đợi lúc Cẩn Ninh đi lên lầu, mẹ Băng Nhi mới kéo tay ba Băng nói:
"Ông xem có phải hai đứa nó quen nhau từ trước không?"
Ba Băng im lặng một hồi mới cất tiếng:
"Cũng đúng con bé nhà mình đó giờ thấy khách đến là rất niềm nở đón tiếp nhưng hôm nay khi thấy tiểu Ninh thì thái độ của con bé này lại có chút khác với tính cách ngày thường của nó. Nếu thật như vậy.."
Ba Băng nhìn mẹ Băng rồi cả hai cùng cười lớn. Mẹ Băng nói:
"Thế thì tốt quá, tình bạn của hai gia đình chúng ta lâu như vậy. Nhà họ Cẩn cũng coi như là chỗ quen biết. Nếu hai đứa nó thật sự ở bên nhau anh cũng không phải lo việc con mình sẽ phải chịu cực khổ."
Lúc Cẩn Ninh lên đến phòng của Băng Nhi thì chợt đứng im không biết nên làm gì.
Lúc cậu định giơ tay lên để gõ cửa thì Băng Nhi mở cửa ra.
Lúc tầm mắt Băng Nhi chạm vào mắt cậu thì hốt hoảng. Lúc định đóng mạnh cửa lại thì cậu đã dùng nửa thân chen vào.
Băng Nhi giật mình hoảng hốt buông cửa ra nói:
"Anh điên rồi sao?"
Vừa lúc Băng Nhi buông cánh cửa ra thì cả cơ thể Cẩn Ninh mới có thể đi vào bên trong. Cẩn Ninh thuận tay đóng kín cửa lại không quên chốt cửa.
Băng Nhi trợn mắt nhìn Cẩn Ninh:
"Nè? Anh không nghe tôi nói gì sao? Anh điên à? Mau cút ra ngoài đi!!"
Cẩn Ninh vẫn im lặng nhìn chằm chằm Băng Nhi. Cậu tỏ ra ủy khuất đứng khúm núm.
Băng Nhi khó tin nhìn cậu từ trên xuống dưới nhưng cũng không mở miệng.
Một lúc sau, Cẩn Ninh mới từ từ giựt tay áo của Băng Nhi nói:
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.. Anh với cô ta chỉ là.."
"Chỉ là quan hệ công việc thôi đứng không? Quan hệ công việc? Ha? Cấp trên cấp dưới sao? Có cấp trên nào nửa đêm cùng cấp dưới của mình nhậu say rồi cõng nhau rồi cười giớn trên đường không? Có ai vừa nghe cấp dưới mình bị bệnh liền chạy đi ở với cô ta cả đêm không? Có thế là tôi đa nghi, tôi nhạy cảm. Đúng tôi chính là như vậy đó. Tôi mệt rồi, mời anh cút dùm cho."
Cô ấy đẩy cậu ra, nhưng sức của cô ấy làm sao có thể đẩy cậu chứ? Băng Nhi mệt mỏi thở chỉ tay ra cửa nhìn Cẩn Ninh đang cuối đầu:
"Anh còn ở đây giả vờ ngây thơ nữa có tin tôi hét lên không? Anh không tha cho tôi được sao? Mấy năm nay là đủ rồi!! Làm ơn..cầu xin anh buông tha cho tôi đi."
Băng Nhi khóc lớn, Cẩn Ninh nhìn cô ấy bối rối muốn tiến lên để ôm Băng Nhi vào lòng nhưng bị cô ấy đẩy mạnh:
"Mau cút đi, Cút.. Anh mau cút đi.."
Băng Nhi hét lớn, Cẩn Ninh cũng đau chết đi được, cả cơ thể run nhẹ giọng khàn đặc nói:
"Em bình tĩnh đi, anh đi ngay mà. Anh đi ngay. Em đừng nói giận.. Làm ơn.."
[Truyện "CHẤP NIỆM DUY NHẤT CỦA HẠ TIÊN SINH" chỉ đăng độc quyền tại nền tảng truyenhdt.com. Bất kỳ nền tảng nào trên google, truyenhdt.com, truyện full..v.. Đều là những nền tảng mạo danh để ăn cắp tác phẩm của tác giả Cus! Vui lòng khi gặp những bản ăn cắp thì mọi người giúp tác giả báo cáo tác phẩm của các nền tảng đó nhé! Mãi yêu!!]
Nói xong Cẩn Ninh mở cửa đi ra ngoài. Bỏ Băng Nhi cùng với mớ hỗn độn ở lại.
Băng Nhi mất cảm giác ngồi xuống đất khóc đến tan nát cõi lòng. Mỗi tiếng khóc của Băng Nhi đau đến xé lòng.
Cẩn Ninh đứng bên ngoài, cậu hối hận. Cậu hối hận rồi. Cậu đáng lẽ không nên rời đi. Cậu không nên để Băng Nhi ở một mình ngay lúc này. Hoặc có lẽ là cậu không nên xuất hiện..
Đứng một hồi lâu sau, Cẩn Ninh mới cất bước rời đi. Cậu xuống lầu liền bắt gặp cặp mắt chờ mong của ba mẹ Băng.
Cậu bước xuống đi lại đó nói:
"Thưa hai bác con về."
Mẹ Băng hỏi:
"À con bé Băng Nhi đâu?"
Cẩn Ninh không biết trả lời như nào nên nói:
"Em ấy..em ấy đang tắm ạ."
Mẹ Băng gật đầu rồi nói:
"Vậy giờ con về sao? Về thì nhớ cẩn thận nhé. Có gì thì nhớ ghé sang thăm hai người già chúng ta nhé?"
Cẩn Ninh gật đầu:
"Vâng."
Ba Băng cũng nói:
"Được rồi, con cũng mau về đi. Nhớ gửi lời hỏi thăm ba mẹ cháu dùm ta nhé."
Cẩn Ninh gật đầu:
"Dạ."
Nói xong cậu nhìn thoáng lên lầu một cái rồi rời đi. Lúc ra xe cậu cũng chưa rời đi ngay mà di chuyển xe đến vị trí cửa sổ của phòng Băng Nhi mà đâu ở đó.
Bước ra ngoài dựa vào cánh cửa, cậu thuận tay lấy một điếu thuốc trong túi cùng với bật lửa ra châm.
Cẩn Ninh hút một hơi một hơi thật sâu rồi thở ra tạo ra một làn khói trắng. Mắt cậu thì cứ một mực nhìn lên cánh cửa phòng của Băng Nhi.
Nhớ lại lời vừa rồi cô ấy nói cậu cũng đã nhận ra được vấn đề. Cái việc mà cậu xem đó là chuyện bình thường nhưng đối với cô ấy nó lại là hành vi không thể chấp nhận được..
Cậu cũng biết đó là không nên nhưng mà cậu cũng không hiểu mình bị cái gì nữa..
Và thế là suốt cả một đêm, Cẩn Ninh đứng ở bên ngoài nhìn đèn trên phòng của Băng Nhi sáng trưng đến lúc tắt cũng không rời đi.
Đến khi trời sáng..
Cẩn Ninh nhận được một cuộc điện thoại nên phải gấp rút rời đi ngay.
Bên trên lầu, khi chiếc Mercedes vừa mới rời đi thì đèn trên phòng cũng sáng lên. Băng Nhi lúc này mới đường đường chính chính mở cửa sổ ra xem.