- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chấp Niệm
- Chương 61
Chấp Niệm
Chương 61
Phương Hủ Hủ cho xe tăng tốc chạy nhanh, vừa chú ý tình hình giao thông, vừa quan sát Cố Niệm, thấy cô nhíu chặt mày, bộ dạng đau đớn: " Làm sao vậy?"
Cố Niệm nhắm mắt lại: " Đau bụng."
" Cậu không nghe lời mình. Để mình gọi anh Lục."
Cố Niệm nghiêng đầu tựa vào ghế, tay vẫn vỗ về bụng. Con cố gắng kiên trì một chút.
Rất nhanh Phương Hủ Hủ gọi được cho Lục Diệp Thanh.
" Các em đang ở đâu?" Lục Diệp Thanh hỏi.
" Còn khoảng nửa tiếng nữa đến chỗ anh." Phương Hủ Hủ nhìn phía trước.
" Hủ Hủ, trước tiên em bình tĩnh. Anh nói với em, đứa bé này Cố Niệm căn bản không giữ được, sau 6 tuần cô ấy sẽ xuất hiện dấu hiệu sinh non. Đầu tiên em để ý cô ấy đã."
" Em biết rồi." Phương Hủ Hủ cắn môi.
Lục Diệp Thanh vừa làm cuộc phẫu thuật, vẻ mặt mệt mỏi. Bác sĩ thực tập nhìn anh: " Thầy Lục, thầy muốn nghỉ ngơi chút không?"
" Tôi không sao. Các cậu về nghỉ ngơi đi." Lục Diệp Thanh rửa tay.
Tống Hoài Thừa nhận được điện thoại từ dì bảo mẫu gọi tới, sắc mặt lập tức trầm xuống, toàn bộ cuộc họp không nói một lời, nhân viên phía dưới khẩn trương, ngay cả bữa tiệc đón năm mới tối mai cũng không ai dám nhắc.
Lê Hạ dưới bàn đá chân anh.
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa dao động: " Mảnh đất ở viện dưỡng lão kia nếu Chu thị cần, chúng ta nhất định để ý hơn, giá cả không cần để ý cứ tăng lên."
Nhóm quản lí sững sờ, thế này không phải tác phong của Tống tổng. Mọi người nhìn nhau nhưng không ai hỏi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Hoài Thừa gọi cho Phương Hủ Hủ. Phương Hủ Hủ đang lái xe, di động reo liên tục, cô không thể nhịn được nữa: " Anh có thấy phiền hay không?"
" Cố Niệm đang ở cạnh cô?"
" Đúng." Phương Hủ Hủ khó chịu nói: " Chúng tôi còn có việc, anh đừng làm phiền nữa."
" Phương Hủ Hủ, nếu Cố Niệm có chuyện gì tôi tuyệt đối không để yên đâu."
" Anh nổi điên với tôi cái gì? Là vợ anh không muốn gặp anh, tôi có cách gì chứ?"
" Hai người đang ở đâu?" Tống Hoài Thừa gầm lên.
Phương Hủ Hủ nhìn Cố Niệm: " Lập tức đến bệnh viện tìm Lục Diệp Thanh." Nói xong cô tắt máy.
Quay đầu nói với Cố Niệm: " Là Tống Hoài Thừa, mình thấy anh ta rất sốt ruột."
Cố Niệm thở dài.
Tống Hoài Thừa vừa nghe đi bệnh viện, sắc mặt liền thay đổi. Trong lòng anh có ý nghĩ không tốt, Cố Niệm có thể bỏ đứa bé này không? Phía sau lưng lạnh toát, mặc kệ buổi chiều còn có buổi gặp mặt tổng giám đốc của công ty, anh cầm chìa khoá xe đi ra khỏi cao ốc.
Khi Cố Niệm đến bệnh viện, cả người cũng bình tĩnh lại. Lục Diệp Thanh nhanh chóng kiểm tra cho cô, lập tức truyền nước cho cô.
Cố Niệm ngủ mơ màng, hơi thở tràn đầy mùi thuốc khử trùng.
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến âm thanh cãi vả.
" Tống Hoài Thừa, anh đừng ích kỉ như vậy được không?" Là tiếng của Lục Diệp Thanh: " Tôi đề nghị cho cô ấy phẫu thuật bỏ cái thai."
" Lục Diệp Thanh, chức trách của anh là trị bệnh cứu người, anh đừng mơ lợi dụng nghề nghiệp để bỏ đứa trẻ đi. Đây là con của tôi." Tống Hoài Thừa kìm chế tức giận.
Lục Diệp Thanh tức giận đến phát run: " Anh cho là đứa trẻ có thể cứu vãn quan hệ hai người sao? Thân thể cô ấy vốn không chịu được nổi 10 tháng thai."
Tống Hoài Thừa túm lấy cổ áo Lục Diệp Thanh: " Thế thì do y thuật của anh không được, anh có thể biến khỏi nơi này được rồi."
Phương Hủ Hủ đi ra: " Ầm ĩ cái gì. Đánh thức Cố Niệm thì làm sao?"
Tống Hoài Thừa đẩy Lục Diệp Thanh ra, xoay người vào phòng bệnh.
Lục Diệp Thanh bị anh đẩy mạnh, lùi lại về sau, Phương Hủ Hủ giữ chặt hắn: " Nghe anh ta đi, anh không thấy ông trời đang để Cố Niệm trừng phạt anh ấy sao?" Cô nhếch miệng: " Em hỏi anh, đứa trẻ này rốt cuộc có bao nhiêu hi vọng?"
Cổ họng Lục Diệp Thanh như bị lửa đốt: " 5%."
Phương Hủ Hủ hít một hơi.
Phòng bệnh im lặng chỉ nghe được tiếng hít thở của cô.
Máy làm ẩm không khí đang phun hơi nước màu trắng, làm cho ánh mắt Tống Hoài Thừa hoảng hốt. Anh ngồi trên ghế đặt ở mép giường, tay nắm lấy tay cô, tay cô lạnh như băng.
Anh nhớ rõ lúc Cố Niệm học đại học, cứ đến mùa đông, tay chân cô đều lạnh lẽo, cho dù mặc bao nhiêu cũng không đủ ấm. Mỗi khi đi học, cô đều phải ôm cái túi chườm nóng.
Đa số vào mùa đông, cô vì muốn có nhiều thời gian bên anh, dù đông rất lạnh nhưng cô vẫn cùng anh đến các lớp tự học. Phòng học không có điều hoà, khi anh đọc sách cũng không nói chuyện với cô, cô thở phì phò kéo tay anh qua: " Hoài Thừa, sao tay anh lại ấm như vậy?"
" Có lẽ cấu tạo thân thể nam nữ khác nhau."
" Sau này mùa đông em vẫn muốn nắm tay anh sưởi ấm." Anh bị cô kéo tay, không thể tiếp tục đọc sách đuọc.
Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn cô, hàng lông mi vừa dài vừa cong còn đọng lại chút nước.
Anh cúi mặt: " Đứa bé sẽ không có việc gì, Niệm Niệm, em phải kiên cường. Em xem em bé đã được 6 tuần, bây giờ như một nụ hoa. Em nghĩ xem sinh ra đứa bé sẽ đáng yêu lắm. Để anh và em cũng nhau nhìn nó trưởng thành được không? Anh muốn cảm nhận được con động đậy, muốn nghe thấy con gọi cha, gọi mẹ, gọi chị. Anh hi vọng nhà 4 người chúng ta có thể ở bên nhau."
Trong mắt anh tràn ngập mong đợi, anh biết những lời này chỉ có lúc cô ngủ anh mới dám nói.
Sức lực của Cố Niệm như bị rút sạch, cô muốn mở mắt ra, lông mi run rẩy, phát hiện ra ngay cả mở mắt cũng không đủ sức. Đợi đến lúc cô tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy hai mắt Tống Hoài Thừa đầy tơ máu.
" Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Anh sẽ gọi bác sĩ đến xem." Anh ấn chuông gọi.
Cố Niệm nhìn phòng bệnh, chỉ chốc lát sau, vài bác sĩ đến đây, ở trong đám người cô không nhìn thấy Lục Diệp Thanh, cũng đúng, làm sao Tống Hoài Thừa để hắn điều trị cho cô được?
Sau khi làm loạt kiểm tra, bác sĩ và Tống Hoài Thừa nói gì đó, Cố Niệm không còn sức để nghe.
Chờ bác sĩ đi rồi, Tống Hoài Thừa rót cốc nước ấm: " Uống nước cho thông họng."
Ánh mắt Cố Niệm dừng trên tay anh, rất nhiều lần, sau khi anh rót nước cho cô cô đều dùng vẻ mặt này nhìn anh, không sốt ruột, chỉ trống rỗng làm anh bàng hoàng. Anh không biết anh cần bao lâu mới có thể hoá giải bóng ma trong lòng cô.
Tống Hoài Thừa hận bản thân lúc trước nghĩ gì lại làm như vậy.
Cố Niệm ngây người một lát liền bình thường trở lại: " Mấy giờ rồi?" Giọng cô khàn khàn.
" Khoảng 8 giờ." Tống Hoài Thừa buông cốc nước.
Cố Niệm vừa muốn đứng lên, Tống Hoài Thừa lập tức chạy tới: " Em đừng động đậy, bác sĩ nói em nhất định phải nằm nhiều." Anh lấy gối đỡ sau lưng cô.
Cố Niệm nghĩ một chút: " Phán Phán đâu?"
" Anh để cho Phương Hủ Hủ đưa đi rồi, bây giờ em như này cũng không chăm sóc được cho con, chỉ có Phương Hủ Hủ là anh yên tâm."
Cố Niệm yên lặng một chút, chậm rãi mở miệng: " Chuyện cha tôi, cảm ơn."
Hai chữ đơn giản nhưng lại tát vào mặt Tống Hoài Thừa thật mạnh, vẻ mặt Tống Hoài Thừa mất tự nhiên: " Em không cần nói những lời đó."
Anh có chút khó mở miệng.
Không khí trở nên trầm mặc.
Cố Niệm nhắm mắt lại, đầu óc chậm rãi suy nghĩ.
" Bác sĩ nói do em bị lạnh nên phát sốt." Anh dừng lại một chút: " Vì sao đột nhiên lại đến nghĩa trang?"
Cố Niệm mở mắt ra, chống lại mắt anh, đôi mắt kia như có vạn lời muốn nói: " Tôi vẫn muốn đi thăm cha anh, lúc học đại học sợ anh khó chịu nên không nói gì. Sau khi bên cạnh anh, tôi nghĩ đợi đến lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa tôi đi gặp cha. Nhưng không nghĩ chúng ta gặp vấn đề, nhiều năm rồi chưa có cơ hội đi thăm."
Trước kia cô muốn nói với cha Tống, về sau sẽ chăm sóc con trai ông thật tốt. Bây giờ cô lại mang sự áy náy và đau lòng đến thăm ông.
" Đợi em sinh xong, đến Tiết Thanh Minh một nhà 4 người chúng ta sẽ đến thăm ông. Ông ở suối vàng nhất định sẽ vui vẻ."
Cố Niệm nhếch mép, đột nhiên thắc mắc: " Tống Hoài Thừa, về Lục Diệp Thanh, anh hận cha anh sao?"
Tống Hoài Thừa đỏ mắt: " Lúc anh biết đã quá muộn rồi."
Chính là hận cũng không hận nỗi.
Từ nhỏ anh vẫn rất kiêu ngạo bởi cha mình, sau khi lớn lên anh mới biết được anh cũng không chịu nổi nơi đó, nhưng ông đã mất.
Có thể tha thứ cho người đã mất, nhưng không cách nào bỏ qua cho người còn sống. Con người sẽ luôn mâu thuẫn như vậy.
Truyền nước xong, Tống Hoài Thừa rút kim tiêm ra, động tác thành thạo lại dè dặt cẩn thận.
Đầu óc Cố Niệm đột nhiên nghĩ đến năm đó Chu Hảo Hảo bị viêm phổi, nửa đêm Tống Hoài Thừa đến bệnh viện chăm sóc cô ta: " Xem ra vài năm sau Chu Hảo Hảo bị bệnh, động tác rút kim của anh ngày càng chuyên nghiệp."
Cơ thể Tống Hoài Thừa cứng đờ: " Em đừng nói linh tinh."
Cố Niệm híp mắt, vẻ mặt không sao cả, cô giữ miếng bông, ánh mắt đảo tới vết sẹo trên cổ tay, lạnh nhạt nói: " Không biết bên công an có điều tra ra hay không, năm đó tên kia ra tay với tôi là vì tiền hay do người sai khiến?"
" Hiện tại em yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện cứ giao cho anh xử lí."
" Anh sẽ xử lí như thế nào?" Cố Niệm nhíu mày: " Nếu tay của tôi do người khác cố ý, anh sẽ giúp tôi bắt người kia sao? Anh sẽ làm người kia bị trừng phạt sao? Anh sẽ làm gì?" Ngữ khí của cô đột nhiên nóng nảy.
Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn cô: " Cho anh chút thời gian."
Khoé miệng Cố Niệm vẽ ra nụ cười quỷ dị.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối Tống Hoài Thừa trở về lấy quần áo, Cố Niệm đi gặp y tá. Cô mở di động lên, màn hình đang tối đen bỗng sáng chói. Cô nhanh chóng tìm số điện thoại rồi gọi đi.
" Xin chào, tôi muốn khiếu nại một người, là người dẫn chương trình Chu Hảo Hảo, ừ, là như vậy, cô ta chen chân phá hoại gia đình người khác, làm cho gia đình người ta tan vỡ, độc ác hơn nữa là cô ta còn cố ý hãm hại người vợ." Cố Niệm lạnh lùng nói.
Cô cầm di động lại ra ngoài gọi cuộc điện thoại: " Nguyễn Viễn Tích, giúp tôi một chuyện, không phải anh quen rất nhiều người trong giới truyền thông sao?"
Nguyễn Viễn Tích đang trong cơn say bỗng tỉnh táo: " Được. Nói ra thì chuyện ở Paris tôi cũng có trách nhiệm. Vậy ngày mai gặp."
Cúp điện thoại, cô nghĩ Chu Hảo Hảo sẽ nhanh chóng tìm đến đây.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chấp Niệm
- Chương 61