Làm sao Cố Niệm không biết có người đi vào trong phòng. Sau khi làm mẹ, không có đêm nào cô ngủ được một giấc đầy đủ, đứa bé có động tĩnh nhỏ gì, cô sẽ tự nhiên mà tỉnh lại.
Khi tay Tống Hoài Thừa vừa chạm tới cô, cô liền tỉnh. Trong phút chốc, cô rất kích động muốn hất tay anh ra, nhưng cô vẫn nhịn. Phía sau lưng truyền đến độ ấm của anh, cô vẫn nghĩ rằng mình khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng trong hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ này, cô lại dần dần đi vào giấc mộng.
Lúc sáng sớm cô tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Tống Hoài Thừa đâu, Cố Niệm đứng lên, ánh mắt dừng ở mép giường, chỗ đó vẫn chỉnh tề, không có chút dấu vết nào của việc có người từng nằm ở đó.
Cố Niệm ngơ ngác một lúc, sau đó đánh thức con gái.
Sau khi rời giường, hai người cũng không nhìn thấy Tống Hoài Thừa đâu. Phán Phán nghi ngờ, “Mẹ, chú đi rồi sao?”
Cố Niệm cũng không biết, có lẽ là công ty có việc phải về. Thời gian vài năm hai người kết hôn cũng thường như vậy. Cô nói có lệ,
“Đi làm rồi.”
Phán Phán chu miệng, “Lừa gạt.” Vẻ mặt mất hứng.
Cố Niệm không biết Tống Hoài Thừa đồng ý với Phán Phán điều gì, nhanh chóng thúc giục bé đi đánh răng rửa mặt.
Không ngờ Tống Hoài Thừa mang theo bữa sáng trở lại. Phán Phán nghe thấy âm thanh mở cửa, buông bàn chải đánh răng xuống, chạy ra xem.
Cố Niệm đi theo đằng sau bé, “Đừng chạy …”
Tống Hoài Thừa để chìa khóa trên bàn, “Dậy rồi hả. Bên ngoài tuyết rơi, hôm nay dưới 0 độ, lát nữa đi ra ngoài nhớ mặc nhiều đấy.”
Anh nói có chút nhiều.
Phán Phán nhìn anh chằm chằm, ánh mắt mở thật to.
Tống Hoài Thừa đi tới, “Đi nào, cha đi rửa mặt với con, kem đánh răng đầy trong miệng này, giống như con mèo con vậy.”
Phán Phán hì hì cười, cùng Tống Hoài Thừa đi vào toilet.
Cố Niệm đi vào phòng bếp, Tống Hoài Thừa cũng có tâm, đều mua những thứ cô thích ăn, bánh bao chiên thịt bò, xíu mại, bánh chẻo, còn có cháo thịt trứng muối.
Không lâu sau, hai người đi ra. Tống Hoài Thừa ôm Phán Phán, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phán Phán đỏ bừng, cũng không biết hai người vừa mới nói gì với nhau.
Tống Hoài Thừa thấy Cố Niệm đang lạnh lùng nhìn, “Ăn cơm đi.” Anh ôm Phán Phán ngồi xuống.
Cố Niệm lấy cho Phán Phán một bát cháo nhỏ, Phán Phán tự mình cầm thìa ăn.
Cùng nhau ăn sáng, hai người lớn đều có suy nghĩ riêng, cũng chỉ có Phán Phán ăn vui vẻ, một cái xíu mại, ba cái bánh bao chiên, còn có một cái bánh chẻo. Nếu Cố Niệm không ngăn cản, đứa trẻ này còn muốn ăn nữa.
Thật sự là một đứa bé thích ăn vặt.
Tống Hoài Thừa nhìn thấy con gái thích bữa sáng của anh mua như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, “Phán Phán, ngày mai cha lại mua cho con nhé. Hôm nay chúng ta không ăn nữa.”
Phán Phán chớp chớp mắt, lúc này mới gật đầu.
Ăn cơm xong, Tống Hoài Thừa lái xe đưa Cố Niệm đi bệnh viện, anh đã hẹn bác sĩ rồi.
Bác sĩ kiểm tra một lúc, Cố Niệm vẫn rất phối hợp.
So với Cố Niệm bình tĩnh, sự lo lắng của Tống Hoài Thừa lại hiện lên trên mặt không chút che dấu, “Bác sĩ Vương, lần trước vợ tôi sinh bị xuất huyết rất nhiều, lần này mang thai tình huống thế nào? Cơ thể bây giờ của cô ấy có ổn không?”
Vị bác sĩ Vương này là bác sĩ nổi tiếng khoa sản bệnh viện D, Lục Diệp Thanh cũng là học trò của bà, “Anh không cần gấp, hiện tại vợ anh mang thai bốn tuần, trước mắt tình huống rất tốt, nhưng mà ba tháng đầu nhất định phải chú ý. Lần sinh trước đã gây tổn thương rất lớn với cơ thể của cô ấy, trước mắt không có tình huống gì đáng lo ngại, nhưng mà nhất định phải chú ý, nếu không về sau tạo thành thói quen sinh non rất nguy hiểm.”
Sắc mặt Tống Hoài Thừa nặng nề.
Bác sĩ Vương tiếp tục hỏi, “Có phải cô luôn luôn uống thuốc điều dưỡng thân thể không?”
Cố Niệm gật đầu, “Đúng vậy.”
Vài năm nay Lục Diệp Thanh vẫn cho cô uống thuốc điều dưỡng thân thể.
“Là những thuốc gì?”
Cố Niệm nói từng loại một.
Tống Hoài Thừa lo lắng, “Thuốc này có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ Vương lắc đầu, “Không cần lo lắng, đều là thuốc điều dưỡng thân thể phụ nữ. Ai cho cô đơn thuốc?”
“Cũng là bác sĩ bệnh viện D, bác sĩ Lục Diệp Thanh.” Cố Niệm trả lời.
Bác sĩ Vương cười khẽ, “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Sắc mặt Tống Hoài Thừa hơi cứng đờ.
Từ bệnh viện đi ra, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, tuyết đã tích thành một tầng dày.
“Tuyết dày quá, anh đưa Phán Phán lên xe trước, xong sẽ quay lại với em.” Tống Hoài Thừa nói.
Cố Niệm gật đầu, ngồi trên ghế đợi.
Thời tiết lạnh quá, mùa này người đến bệnh viện xem bệnh đặc biệt nhiều. Cố Niệm híp mắt nhìn, trong đó có không ít là trẻ nhỏ. Tay cô không tự giác sờ sờ bụng mình.
Đang lúc cô trầm tư, một bóng người quen thuộc đi tới, hiển nhiên người này cũng thấy cô.
Chu Hảo Hảo đeo kính, áo lông trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta không khỏi quay đầu nhìn.
“Đã lâu không gặp!” Cô ta nói, ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước.
Cố Niệm đứng lên, cô nhìn cô ta, khuôn mặt xinh đẹp như này, tại sao lại độc ác đến thế.
“Vì sao lại tha thứ cho anh ấy hả? Vết sẹo đã hết đau sao? Cố Niệm!” Cô ta châm chọc nói.
Cố Niệm nhíu mày, thản nhiên cười, “Không còn cách nào.”
Tay cô chậm rãi đặt
lên trên bụng, “Tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”
“Cô?” Vẻ mặt Chu Hảo Hảo không thể tin,“Cô mang thai?”
Cố Niệm khẽ cười.
“Không có khả năng!” Vẻ mặt Chu Hảo Hảo sụp đổ, hai mắt tàn nhẫn nhìn cô.
Ánh mắt Cố Niệm chậm rãi chuyển động, “Thật ra tôi rất tò mò, không phải hồi trước cô cũng có thai sao, bây giờ lại không có nữa là thế nào vậy? Chẳng lẽ Tống Hoài Thừa không cần con của cô?”
“Cô!” Chu Hảo Hảo giơ tay định tát thẳng vào mặt cô.
“Dừng tay!” Tống Hoài Thừa chạy tới, giữ chặt tay cô ta, “Chu Hảo Hảo, cô bị điên à?”
Tống Hoài Thừa lạnh lùng nhìn, dùng sức hất tay cô ta ra. Chu Hảo Hảo lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
“Hoài Thừa!” Chu Hảo Hảo lúng túng gọi tên anh, “Là cô ta khıêυ khí©h em trước. Cố Niệm, là cô cố ý!”
Vẻ mặt Cố Niệm lạnh đi, không nói gì đi ra cửa.
Tống Hoài Thừa lo lắng cho bụng của cô vội vàng theo sau, “Em đừng chạy, nhiều người như vậy, cẩn thận va vào.” Anh chạy nhanh qua kéo tay cô.
Cố Niệm híp mắt, tỉnh táo lại, mặc dù có chút tiếc nuối khi không tiếp tục nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Chu Hảo Hảo, nhưng mà trò hay còn ở phía sau. Bụng hơi hơi đau, không biết có phải vì vừa mới tức giận hay không. Cô hít sâu một hơi.
“Anh biết, em không thích Hảo Hảo.” Tống Hoài Thừa thì thầm nói, “Yên tâm, về sau anh sẽ đi cùng em, sẽ không để cho người khác làm tổn thương em.”
Cố Niệm âm thầm suy nghĩ, anh cũng biết tay của cô là do cô ta tìm người hại sao? Cô muốn hỏi, Tống Hoài Thừa, anh sẽ báo thù giúp tôi ư? Nhưng cuối cùng cũng không hỏi.
Lên xe, hai người đều trầm mặc.
Bởi vì tuyết rơi, xe chạy có chút khó khăn. Đến mười giờ mới qua hai trạm. Trong radio nói, hướng đường XX xuất hiện tình trạng ùn tắc giao thông. Tống Hoài Thừa trầm tư nói, “Hiện tại em đang có thai, mỗi ngày đi đâu cũng không tiện, em đến ở với anh đi.”
Cố Niệm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phán Phán kéo kéo tay cô, chỉ về phía trước.
Cố Niệm nhíu mày, “Anh tự sắp xếp đi.”
Tống Hoài Thừa kích động không thôi, nắm tay lái không để ý mà tăng sức lực, cuối cùng xe cũng chuyển hướng được ở đường giao tiếp theo.
Khi xuống xe, Cố Niệm phát hiện chỗ này cô chưa đến bao giờ.
Tống Hoài Thừa giật giật khóe miệng, “Ừ, trước kia đầu tư.”
Cố Niệm giương mắt, “Sao không trở về chỗ cũ?”
Tống Hoài Thừa hơi xấu hổ, “Nơi ở mới, khởi đầu mới thôi.”
Vào phòng, Cố Niệm phát hiện mặt đất đều trải thảm thật dày, ấm áp như mùa xuân.
Tống Hoài Thừa nói, “Ngày mai vẫn nên mời dì đến đây, có người chăm sóc em, anh cũng yên tâm.”
Cố Niệm mặt không chút thay đổi lại hỏi, “Chuyện của cha tôi khi nào sẽ có tin tức?”
Tống Hoài Thừa biến sắc, “Anh đã cho luật sư Phương đi để ý rồi.”
Cố Niệm gật đầu.
Tống Hoài Thừa đi đến bên cạnh cô, “Niệm Niệm, không cần suy nghĩ nhiều quá.”
Lúc này di động Tống Hoài Thừa vang lên, anh nhìn, là Tào Thạc gọi tới.
“Anh Tào, có chuyện gì sao?”
“Chú Tống, anh đi công tác ở Vân Nam, vừa trở về, chuyện em dâu anh đã tra được. Bốn năm trước em dâu bị đánh là bởi vì có kẻ sắp xếp, người đó chính là Chu Hảo Hảo của Chu gia.” Tào Thạc chậm rãi nói từng chữ.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa hoàn toàn biến đổi, “Là cô ta.” Anh nghiến răng nghiến lợi, chưa bao giờ nghĩ lại là Chu Hảo Hảo.
“Ừ, cho tên côn đồ kia mấy vạn, sai người cắt đứt gân tay em dâu, cũng quá độc ác rồi.” Tào Thạc thở dài một hơi.
Đáy mắt Tống Hoài Thừa chứa đựng sự phẫn nộ, “Em đã biết.”
“Bây giờ chú định làm gì?” Tào Thạc hỏi.
Tống Hoài Thừa âm thầm hít một hơi, anh nhắm mắt, “Sau này em sẽ liên lạc với anh.”
Cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Niệm, trong mắt hiện lên ngàn vạn cảm xúc.
“Làm sao vậy?” Cố Niệm hỏi.
Tống Hoài Thừa nuốt nước bọt, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng qua chút do dự, “Chuyện công ty thôi. Em có mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Cố Niệm âm thầm cười lạnh, vừa nãy anh gọi anh Tào, có lẽ là vị cảnh sát nọ.
Cho đến thời điểm hiện tại, Tống Hoài Thừa vẫn không chịu nói thật với cô.
Hôm sau, Tống Hoài Thừa gọi dì đến, mà cùng lúc đó, Tang Vân Đồng cũng biết Cố Niệm có thai.
Ngày hôm sau, Tống Hoài Thừa đi làm, Tang Vân Đồng đưa Đóa Đóa đến.
Tang Vân Đồng mang theo rất nhiều thuốc bổ tới đây, bà ngồi ở trên sofa, “Bác nghe nói cháu mang thai.”
Cố Niệm trầm mặc không nói.
Tang Vân Đồng quan sát cô, “Vốn lần này bác trở về vì chuyện của Hoài Thừa. Nói thật với cháu, cháu và nó đã ly hôn, làm mẹ nó, bác cũng không nhớ cháu với nó có liên quan gì đến nhau.
Cha của cháu và cha nó có ân oán gì, bác không quan tâm. Nhưng Hoài Thừa là con bác, bác không muốn nó lại chịu tổn thương gì nữa.”
Cố Niệm nhìn bà, “Bác gái, vậy hôm nay bác đến đây để làm gì?”
Tang Vân Đồng tinh tế nhìn cô, trong lòng có vài phần chán nản, lúc trước nếu Hảo Hảo và Hoài Thừa ở bên nhau, thì hiện tại Hoài Thừa cũng sẽ không đau khổ như vậy.
“Cố Niệm, cháu sẽ sinh đứa bé này ra sao?” Tang Vân Đồng suy nghĩ, bà đã sớm có cách.
Lòng bàn tay Cố Niệm toát mồ hôi lạnh, “Đây là con của cháu.”
Tang Vân Đồng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng,“Là đứa con của cháu hay sẽ trở thành công cụ để cháu trả thù Hoài Thừa?” Bà hỏi một cách đầy sắc bén.
Vẻ mặt Cố Niệm bối rối, “Bác gái, lời này của bác có hàm ý gì?”
“Cháu đừng khẩn trương, không nên làm động thai. Bác chỉ muốn thương lượng với cháu thôi. Cố Niệm, bác cũng biết Hoài Thừa đã làm nhiều việc không phải với cháu, nhưng hiện tại chúng ta đều nhìn ra, nó có tình cảm với cháu, nếu không, nó cũng sẽ không mạo hiểm từ hôn với Chu Hảo Hảo để đối địch với Chu gia. Bác hy vọng cháu có thể bỏ qua tất cả, mang theo Phán Phán cùng đứa bé trong bụng, vui vẻ mà sống. Đương nhiên, nếu cháu không bỏ xuống được, bác cũng xin cháu đừng làm tổn thương Hoài Thừa nữa. Bác nghe nói lúc đầu cháu cũng không muốn giữ đứa bé này.”
Cố Niệm nắm chặt tay, “Bác muốn cháu bỏ đứa bé này sao?”