🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phục Nhan một đường ngự kiếm đi về tông môn, cách Xích Hắc sơn mạch năm sáu trăm dặm nàng mới thả chậm tốc độ.
Thời gian rãnh rỗi này nàng liền đem trữ vật linh giới mới thu của Tử Lan Tông hai người đem ra, chuẩn bị nhìn xem hai người này có cái thân gia pháp bảo gì.
Trữ vật linh giới cùng túi Càn Khôn đều để chứa đựng đồ vật ở thế giới này, bên trong là một mảnh không gian trống rỗng, bất quá trữ vật linh giới so với túi Càn Khôn trân quý hơn rất nhiều, hạ phẩm linh giới bình thường không gian còn muốn rộng hơn so với túi Càn Khôn gấp mười lần.
Thân phận Phục Nhan ở thế giới này, tự nhiên sẽ không có được trữ vật linh giới, nàng chỉ một túi Càn Khôn nho nhỏ, nàng vậy mà kiếm lời không ít.
Muốn sử dụng trữ vật linh giới phải lấy máu nhận chủ, bất quá hai người Lưu Xuyên Hàn sớm đã chết, cho nên Phục Nhan thực dễ dàng hủy diệt dấu vết bọn họ, sau đó tích thượng máu mình trích vào nhận chủ.
Cẩn thận nhìn một vòng phía trong, Phục Nhan không khỏi có chút chép chép lưỡi, hai người này chỉ là một cái đệ tử nội môn bình thường, thân gia pháp bảo cư nhiên phong phú như vậy.
Nàng tính toán sơ qua một chút, hai người này tổng cộng là có tới 3026 cái hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch cũng có tới mười cái, không nói đến mấy cái khác, chừng đó linh thạch cũng đủ để Phục Nhan cảm giác kiếm được một món hời lớn.
Nguyên chủ thân phận quá bình thường, thân gia pháp bảo nghèo đến không xu dính túi, lấy túi Càn Khôn ra tính toán cũng mới mấy chục cái hạ phẩm linh thạch.
Phục Nhan mang theo ý cười kiểm kê xong linh thạch, nàng tiếp tục lần mò trữ vật linh giới, trừ bỏ linh thạch trong này còn có một ít đan dược, hơn nữa hai người ở Xích Hắc sơn mạch hẳn là thu hoạch không ít, một đống dược liệu trân quý cùng thiên địa linh bảo, trong đó có vài cây băng thuộc tính thủy là bảo vật hiếm có khó tìm.
Phục Nhan tu luyện là Băng Sương Thôi Thân Quyết, vừa lúc có thể thuận lợi dùng.
Còn lại là một ít kiếm thức pháp lực cơ bản, đều là kiếm pháo và quyền pháp gì đó của Tử Lan Tông, mấy công pháp này đối với Phục Nhan mà nói nàng không thể học, bằng không việc hai người Lưu Xuyên Hàn bị đâm chết, khẳng định sẽ tra ra trên người nàng.
Quét sạch vật phẩm trong trữ vật linh giới xong, Phục Nhan không khỏi vừa lòng cười cười.
Nàng cầm lên hai quả chân khí đan rồi cất giữ đồ vật xong, sau đó một ngụm ăn hai viên đan dược, vừa mới chiến đấu căng thẳng nên nàng cơ hồ đều dùng hết chân nguyên, lúc này thân thể có chút hư thoát.
Vì thế, Phục Nhan hướng một bên Thủy Linh Tông bay đi, một bên an tĩnh điều trị sinh lợi.
Phục Nhan vì luôn thả chậm tốc độ trên chặng đường dài nên lúc nàng trở lại Thủy Linh tông trời cũng đã chập tối.
Thủy Linh Tông tổng cộng có ba tòa ngọn núi, ngọn núi bên trái đó là nơi sinh hoạt và tu luyện của ngoại môn đệ tử, ngọn núi bên phải là nơi của nội môn đệ tử, còn lại một ngọn núi lớn nhất là toàn bộ bề mặt tông phái, bình thường nơi này sẽ tiến hành một ít đại hình hoạt động, hoặc là nơi tiếp đãi một ít lai khách bái phỏng.
Lúc này Phục Nhan đã đi tới chân ba tòa ngọn núi Thủy Linh Tông, nàng ngước mắt nhìn tùng vân gian ngọn núi trước mặt, tâm tư không khỏi có chút động dung.
Kỳ thật nghĩ đến chính mình đã bắt đầu bước vào con đường tu tiên, Phục Nhan vẫn có chút kích động, nhìn cảnh tượng khổng lồ trước mắt, không khỏi làm người dâng lên chút tình cảm mãnh liệt.
Ổn định tâm thần xong Phục Nhan cũng không nghĩ nhiều, thực mau bay thẳng đến bên trái ngọn núi đi, tuy nói nàng hiện tại đã có tu vi khai quang kì lúc đầu, có thể tiến vào nội môn, nhưng vẫn cần một ít thủ tục mới có thể nhập nội môn.
Về tới ngoại môn, Phục Nhan đầu tiên đi một chuyến đến nhiệm vụ lâu.
Nhiệm vụ lâu là nơi tông môn cấp các nhiệm vụ cho đệ tử thuộc các phái, các đệ tử có thể tự do nhận nhiệm vụ rèn luyện, hoàn thành nhiệm vụ xong tự nhiên sẽ có một ít khen thưởng, không hoàn thành nói trừ bỏ có chút mất mặt, cũng không ai quá để ý.
Lúc này là đang sau giờ ngọ, nhiệm vụ lâu nơi này biến thành nơi biển người tấp nập, ba tầng lâu đều bị các đệ tử lắp đầy, tất cả mọi người cẩn thận xem xét nhiệm vụ, đồng thời cũng ước lượng thực lực của chính mình một chút rồi mới nhận nhiệm vụ.
Phục Nhan xuất hiện, tự nhiên khiến cho cả lâu một phen nghị luận nho nhỏ.
"Ân, đây là ai? Thế mà lại đột phá tới khai quang lúc đầu, kia hẳn là có thể đi nội môn a!"
"Ta hảo cũng muốn đi nội môn a, nghe nói nội môn tài nguyên so với ngoại môn tốt hơn nhiều, ngoại môn hoàn toàn mới là nơi nuôi thả, vấn đề là ta tư chất tầm thường, cũng không biết có cơ hội hay không."
"Nàng không phải là Phục Nhan sư tỷ đó sao, ta nhớ rõ lúc trước khi nàng xuống núi vẫn là Trúc Cơ tầng thứ chín, đi có mấy ngày như vậy cư nhiên đột phá lên Khai Quang, xem ra là ở dưới chân núi gặp cơ duyên rồi."
"Hảo hâm mộ sư tỷ, ta cũng muốn xuống núi rèn luyện!"
"......"
Nguyên chủ là người có tính tình tương đối lãnh đạm, ngày thường độc lai độc vãng, khá giống tính cách của Phục Nhan cho nên nàng cũng hoàn toàn không để ý người khác nghị luận gì.
Nàng cầm chỉ nam nhiệm vụ lên, đi tới trưởng lão quản lý lâu sau đó đúng sự thật nói: "Lâm trưởng lão, ta tới giao tiếp nhiệm vụ."
Lâm trưởng lão vốn đang ghé vào một bên ghế ngủ, nghe thấy thanh âm lúc này mới như một con mèo con lười biếng ngước mắt lên nhìn nàng, thấy Phục Nhan hắn cũng không có biểu tình gì, thân thủ tiếp nhận chỉ nam nhiệm vụ, sau đó là một phen đăng ký.
"Đánh chết hái hoa tặc Hắc Tuyền trấn tu vi Trúc Cơ tầng thứ chín, đã hoàn thành."
Đăng ký xong, Lâm trưởng lão lại lấy ra 300 cái hạ phẩm linh thạch kiểm kê một chút, xác nhận không thành vấn đề mới ném cho Phục Nhan: "Khen thưởng nhiệm vụ của ngươi."
Nói xong, vị Lâm trưởng lão lười biếng này lại lần nữa đóng con ngươi.
Phục Nhan có chút ngoài ý muốn cầm 300 cái hạ phẩm linh thạch, nàng còn tưởng rằng nhiệm vụ này sẽ không hoàn thành, không nghĩ kia hái hoa tặc kia đã chết, mặc kệ có phải nàng gϊếŧ hay không, nhiệm vụ cũng coi như là hoàn thành.
Lại không duyên cớ nhặt 300 cái hạ phẩm linh thạch, Phục Nhan nghĩ.
Rời đi nhiệm vụ lâu, Phục Nhan dựa theo ký ức về tới chỗ ở của mình, kỳ thật nàng cũng không có đồ vật gì, tài sản tùy thân cơ bản cũng đều ở trong trữ vật linh giới, cho nên thực mau nàng đóng gói xong hành lý.
Lúc sau nàng lại đi đến Chấp Sự Đường.
"Ân, tu vi đã đến Khai Quang Kỳ, kia vậy ngươi theo ta đi nội môn đăng ký đi." một vị trưởng lão ở Chấp Sự Đường nhìn Phục Nhan, vừa lòng gật gật đầu.
Mười sáu tuổi khai quang lúc đầu, tuy nói không phải gây cho người ta kinh diễm, nhưng là tư chất cũng có thể không quá tệ.
Trưởng lão đơn giản đăng ký lưu lại thông tin xong, lại cởi bỏ trang phục cùng mộc bài ngoại môn đệ tử của Phục Nhan, rồi đem nàng đi tới đỉnh núi bên phải.
Hạ xuống đỉnh núi, Phục Nhan liền cảm nhận được hơi thở nghiêm túc của không khí ngọn núi nội môn đệ tử, quảng trường to như vậy lại không thấy thân ảnh người nào, ngược lại các cánh rừng truyền đến từng trận chân khí dao động, nàng nghĩ đến hẳn là nơi này mọi người đều khắc khổ tu luyện.
Đi tới Chấp Sự Đường thuộc ngón núi nội môn, vị ngoại môn trưởng lão liền đem Phục Nhan ném cho nội môn Lý trưởng lão rồi lại trở về ngoại môn.
"Đột phá khi nào?" Lý trưởng lão nhìn chằm chằm Phục Nhan hỏi.
Phục Nhan vi lăng, nàng cư nhiên không thể nhìn ra tu vi vị Lý trưởng lão trước mặt này, có thể thấy được tu vi đối phương so với nàng ít nhất cũng cao hơn một giai cấp, nội môn quả nhiên đều là nhất đẳng nhất cường giả.
"Hồi trưởng lão, hai ngày trước ta đột phá khi xuống núi rèn luyện." Phục Nhan không có giấu giếm, đúng sự thật nói.
Lý trưởng lão gật gật đầu, một lần nữa lấy ra một cái mộc bài chứng thực thân phận giao cho Phục Nhan, nói: "Đây là mộc bài nội môn đệ tử của ngươi."
Phục Nhan vội vàng tiếp nhận, mộc bài được khắc chế tinh tế trên đó có khắc tên của mình, cũng không biết cái này làm từ gỗ gì, cầm ở trong tay lại mỏng nhẹ giấy.
"Quy củ nội môn cùng ngoại môn cũng không sai biệt lắm." Lý trưởng lão nhìn Phục Nhan đang tò mò nhìn chằm chằm mộc bài, liền lên tiếng giải thích: "Các đệ tử đều tự hành tu luyện, bất đồng là nội môn có xếp hạng thực lực của các đệ tử, ngươi đem chân nguyên rót vào mộc bài là có thể xem xếp hạng của mình."
Nói xong, Phục Nhan không khỏi tò mò rót vào một tia chân nguyên vào mộc bài, một cổ tin tức giống như hình chiếu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đệ nhất danh: Bạch Nguyệt Li
Đệ nhị danh: Dư Hằng
Đệ tam danh: Lâm Tử Hào
Phục Nhan chỉ nhìn thoáng qua xếp hạng ba cái tên đứng đầu, rồi lướt nhanh tìm kiếm tên của mình, không có gì bất ngờ xảy ra tên nàng quả nhiên ở cuối cùng.
Thứ tám trăm ba hai danh: Phục Nhan
Phục Nhan: "......"
"Muốn tăng xếp hạng của mình lên, yêu cầu ngươi phải đi khiêu chiến các đệ tử khác, ngươi thắng ngươi sẽ ở xếp hạng của hắn, một lần khiêu chiến không thể vượt hơn 30 danh đếm từ danh tự của ngươi, đương nhiên đến lúc tiến hành tỷ thí nội môn mỗi năm một lần, quy tắc khiêu chiến này sẽ không tính, đến lúc đó dựa theo rút thăm để quyết định đối thủ tỷ thí." Lý trưởng lão chậm rãi nói về một ít quy tắc xếp hạng ở nội môn.
Phục Nhan gật gật đầu, thực mau nàng có thể hiểu được, nếu không có cái quy củ này kia, thứ hạng cuối cùng của nàng chẳng phải có thể đi khiêu chiến đệ nhất danh sao, ai có thể tin tưởng đây.
Nội môn này quả nhiên đủ tàn khốc, rốt cuộc có thể tiến đến nội môn chứng minh bản thân nhất định có thiên phú, ai cũng sẽ không cam tâm đi làm nền cho người ta, đại gia tự nhiên phải liều mạng tăng xếp hạng của mình lên.
"Được rồi, đây là đồng phục nội môn đệ tử, ngươi tùy ý tìm cái phòng trống là có thể dọn vào." Lý trưởng lão cầm quần áo giao cho Phục Nhan tùy ý vẫy vẫy tay.
Phục Nhan tiếp nhận quần áo của mình, lên tiếng nói lời cảm tạ: "Đệ tử cảm tạ trưởng lão."
Thực mau, Phục Nhan chậm rãi từ Chấp Sự Đường đi ra.
Trở lại quảng trường Phục Nhan mới phát hiện có một đống thân ảnh đệ tử vội vàng chạy hướng tới chỗ nào đó cùng một lúc, nàng còn chưa kịp dò hỏi, thì nghe thấy âm thanh nghị luận.
"Mau đi tỷ thí tràng, nghe nói Dư Hằng sư huynh muốn khiêu chiến Bạch Nguyệt Li sư tỷ!!"
- ---------------------------------
Nay tui về nhà chơi, mẹ làm quá chời đồ ăn, khum biết chia sẻ dới ai nên thôi cho các bạn coi nè.Mít nữa nèeeeKhum dì dui hơn ở nhà ạ 🙆