Chương 1: Tôi hận không thể nhảy phắt lên như rồng như hổ đánh cho anh ta thành tàn phế

Biên tập: B3

Ánh nắng vừa

đủ, tôi ngồi

buồn bực trên

xe lăn

điện.

“Tôi nghe bác sỹ

Trần ở khoa

ngoại não nói

hôm nay cô

đã nhớ lại

được một

ít rồi. Đây khôngphải là chuyện

nên vui mừng

sao?” Bác sỹ

tâm lý của

tôi đẩy

mắt kính, dùng ánh

mắt vô cùnghiền hoà và

khích lệ nhìn

tôi, kết hợp

với áo

blouse trắng và bệnh

án theo dõi

bệnh nhân khôngbao giờ rời

tay của cô

ấy, đã

tạo ra dáng vẻ

chuyên nghiệp khiến

cho người ta

tin tưởng ỷ

lại.

Cô ấy thấy

tôi không

nói gì, liền cúi

đầu xuống bắt

đầu viết vào

bệnh án, tôi

rướn cổ lên,

nhìn thấy

một hàng chữ rồng

bay phượng múa

“Bệnh nhân tự

bế, không muốn

giao tiếp, sau

khi mấttrí nhớ thì thế

giới quan sụp

đổ nhưng chưa

kịp xây dựng

lại, dễ sinh

ra nguy

cơ khủng hoảng. Luôn

tỏ thái độ thù địch

với

bên ngoài.”

Sau đó

cô ấy tự

cho là

đúng an ủi tôi:

“Cô không cần

cảm thấy thất

bại, cho dù

hôm nay chỉ

nhớ lại

được một tí tẹo,

nhưng đó không

phải là dấu

hiệu chứng

tỏ cô đang

có chuyển

biến tốtsao?”

Tôi rũ mắt,

cô ấy cho

rằng có thể

thừa thắng truy

hỏi thêm triệu

chứng: “Huống

chi con người muốn

sống thoải mái

thì không nhất

thiết phải vướng

mắc với chính

mình trong

quá khứ, nói không

chừng mất trí

nhớ cũng chính

là một loại

bắt đầu, để

cô có

thể sống một cuộc

sống hoàn toàn

mới. Ví dụ

như người cô

yêu trong quá

khứ, có

lẽ bây giờ cô

cũng không nhận

ra anh ấy,

vậy thì tội

gì phải cố

chấp với

phần tình cảm này,

rồi khiến cho

cả hai bên

cùng đau khổ.”

Tôi

ngáp một cái,

rốt cuộc

không nghe nổi nữa,

rõ ràng vị

nữ bác sỹ

tâm lý trẻ

tuổi này có

hứng thú

với vị hôn phu

của tôi nhiều

hơn tôi, quanh

đi quẩn lại,

cô ấy không

hề muốn

giúp tôi khôi phục

trí nhớ, mà

chỉ luôn tận

tình khuyên nhủ

tôi buông tay,

nhìn về

tương lai, kiếm cho

mình một mùa

xuân khác, hơn

nữa một mực

khẳng định tôi

có chứng

bệnh tâm lý tự

bế nghiêm trọng.

***

Bốn

tháng trước tôi

xảy ra tai

nạn xe cộ,

khi bị

đưa vào bệnh viện

thì cả người

toàn máu, xươngsườn gãy một

chiếc, trên đùi

có ba

chỗ gãy xương, nhất

là chân trái,

vì mất máu

quá nhiều cộngvới việc để

vết thương

hở quá lâu mà

khi vào bệnh

viện đã có

dấu hiệu nhiễm

trùng, cả người

rơi vào

tình trạng hôn mê

cùng sốt cao.

Theo

như bình thường

thì cách duy

nhất để bảo

toàn mạng

sống chính là cắt

cụt.

Nhưng cuối cùng

bác sỹ chủ

trị lại bí

quá hoá liều

giữ lại

mà không cắt cụt.

Trong

suốt quá trình

cấp cứu đã

xảy ra ba

lần cảnh báo

nguy kịch,

nhưng cuối cùng thì

tôi đã gặpđược kỳ tích.



sau khi tỉnh

lại, ngoại trừ

cơ thể

đầy vết thương ra,

tôi còn mất

đi tất cả

trí nhớ.

Bác sỹ

chủ trị nói

rằng khi

tôi chuẩn bị lên

bàn mổ có

tỉnh lại một

lần, cũng chính

là một lần

này đã

khiến cho anh ta

thật sự mong

muốn đứng về

phía tôi mà

giữ lại chân:

“Tôi căn

bản không nghĩ tới

việc cô sẽ

tỉnh lại, tình

huống tương đối

không lạc quan,

tôi đã

đeo khẩu trang găng

tay xong xuôi

hết rồi, nhưng

cô lại kéo

vạt áo tôi,

gắt gao

túm chặt, rồi nói

với tôi nhất

định phải giữlại chân cho

cô. Sau đó

cho đến

khi tôi đồng ý,

lúc tiêm thuốc

mê cho cô,

cô vẫn lôi

kéo quần áocủa tôi.”

“Lúc

đó tôi nói thế

nào?”

“Cô nói, chân

là sinh mạng

của cô, không

có chân cô

thà chết

đi còn hơn. Chậc

chậc, cả đời

này tôi cũng

không quên được

ánh mắt của

cô khi

đó, thật là hung

dữ.” Dứt lời

anh ta làm

bộ gật gùđắc ý một

hồi: “Tất

nhiên là, mặc dù

ý chí kiên

cường của cô

cũng đóng góp

một phần, nhưngnăng lực

phẫu thuật của tôi

mới là quan

trọng nhất. A,

Doãn tiên sinh

tới, tôi đi

họp đây,

không quấy rầy hai

người nữa.” Bác

sỹ chủ trị

nháy nháy mắt

với tôi sau

đó mới

cười hì hì rời

đi.

Thật ra thì

tôi không mong

anh ta đi,

bởi vì tôi

không muốn

phải một mình đối

mặt với Doãn

Lệ. Người đàn

ông này luôn

mang đến cho

tôi một

cảm giác khó mà

nói thành lời.

Anh ta là

một người quá

mức anh tuấn

nhưng cũng

quá lạnh lùng, đôi

môi rất mỏng,

mang theo khuôn

cằm mạnh mẽ,

cùng với đôi

mắt nhạt

màu. Khi anh ta

yên lặng nhìn

bạn chăm chú,

thật sự là

vô cùng đẹp

trai.

Anh ta

là người đầu tiên

mà tôi nhìn

thấy khi mở

mắt ra, theo

lời của y

tá nói

thì lúc tôi hôn

mê, chính anh

ta là người

luôn túc trực

trông nom ở

bên giường

của tôi, không ăn

không ngủ, mộttấc không rời,

vừa thâm tình

lại vừa điềm

tĩnh.

Nếu như

không phải tôi bị

mất trí nhớ

thì chắc chắn

khi tôi tỉnh

lại sẽ là

một cảnh

thật cảm động. Người

đàn ông đau

khổ chờ đợi

vị hôn thê

bị tai nạn

của mình

tỉnh lại, một đoạn

tình yêu có

một không hai

lại xảy ra

trắc trở, một

đôi tình

nhân sau khi vượt

qua sinh tử

nắm tay nhau

rưng rưng nước

mắt, ôm nhau

thật chặt,

viết ra một câu

chuyện truyền kỳ

cảm động lòng

người.

Đáng tiếc là

tôi không có

bất cứ

một chút ấn tượng

nào đối với

người đàn ông

này, không nhớgương mặt anh

tuấn đến

bức người kia của

anh ta, không

nhớ tình cảm

thâm tình của

anh ta, cũng

không nhớ

bất kỳ chuyện gì

mà chúng tôi

đã trải qua.

Hơn

nữa cho dù

gương mặt như

vậy đứng

ở trước mắt tôi,

tôi cũng không

có giống như

cô gái mất

trí nhớ trong

truyện cổ

tích, khi tỉnh lại

liền thốt lên

một câu: “Cho

dù em không

nhớ được anh,

nhưng lần

đầu tiên nhìn thấy

anh, em đã

yêu anh rồi.

Có lẽ đây

chính là số

mệnh.”

Lúc đó

tôi chỉ hung tợn

ngẩng đầu, chỉ

tay vào lỗ

mũi hoàn mỹ

của Doãn Lệ,

mắng to

bằng giọng nói vẫn

chưa hoàn toàn

khôi phục: “Xem

ra anh chính

là tên khốn

đã đâm

vào tôi!”

Mà vì luôn

mặc định Doãn

Lệ chính là

người gây hoạ

nên trong suốt

một thời

gian rất dài, chỉcần anh ta

vừa xuất hiện

tôi liền kích

động, hận không

thể nhảy

phắt lên như rồng

như hổ đánhcho anh ta

thành tàn phế.

Bác

sỹ cùng các

y tá

phải giải thích rất

lâu mới khiến

tôi chấp nhận

Doãn Lệ đích

thực là vị

hôn phu

của tôi.

Doãn Lệ vì

tôi mà mời

bác sỹ chỉnh

hình tốt nhất,

mười mấy chuyên

gia ngoại

não và cả bác

sỹ tâm lý,

còn thêm cả

chuyên gia dinh

dưỡng, hộ lý.

“Em

tên là

Nhan Tiếu, gặp chuyện

không may từ

một tháng trước,

em vừa đồng

ý lời cầu

hôn củatôi.” Tôi nhớ khi

ấy Doãn Lệ

dùng đôi mắt

nhạt màu nhìn

tôi, lời nói

của anh

ta khiến cho ngườikhác không tự

chủ được mà

tin tưởng, hơn

nữa ánh mắt

của anh

ta thật sự quá

đẹp, khi đối

mặt luôn khiến

cho người ta

cảm thấy như

bị chìm

đắm vào.

Chẳng qua khi

ấy tôi chỉ

liếc nhìn tay

trái của mình, quả nhiên

trên ngón giữa

có đeo

một chiếc nhẫn, kiểu

dáng đơn giản

thanh nhã, nhưng

lại không giấu

được vẻ tinh xảo

sang

trọng, lại nhìn sang

anh ta, đúng

là cũng đeo

một chiếc

nhẫn nam

cùng kiểu.

Doãn Lệ

có tướng

mạo đẹp, lại có

tiền, vóc dáng

cũng tương đối

tốt, tôi biết

là trong tình

huống này

thì nội tâm hẳn

là phải mừng

rỡ như điên

chứ không phải

là đi truy

cứu những

việc khác. Nhưng khi

nhìn gương mặt

đẹp quá mức

của anh ta,

nội tâm tôi

hoàn toàn

trống rỗng, trong lòngtràn đầy một

cảm giác không

tên: “Thật sự

là trước kia

chúng ta

đã gặp nhau sao?”

Nhớ

lúc ấy biểu

tình của Doãn

Lệ hơi chậm

lại: “Không quan

trọng, em

không cần nóng lòng

khôi phục trí

nhớ, chúng ta

có thể từ

từ.”

Tôi gãi đầu,

hiển nhiên

là anh ta đã

hiểu nhầm ý

của tôi: “Tôi

nói là, thật

sự anh không

hề phẫuthuật mỹ sao? Nếu

không anh đẹp

trai như vậy,

hơn nữa chúng

ta lại yêu

nhau, làm

sao có chuyện tôi

không nhớ ra

anh chứ.”

Doãn Lệ

nghe xong thì

biểu tình thay

đổi: “Hiện

tại nhớ cũng không

muộn.” Nói xong

liền đứng dậy

bỏ đi, chỉ

để lại cho

tôi một

bóng lưng lạnh nhạt.

Đó

là lần đầu

tiên tôi nói

chuyện với anh

ta, kết cục

cũng không

có gì vui vẻ,

mấy ngày sau

anh ta cũng

không hề tới

thăm tôi.

Người trong

bệnh viện

đều nói tôi làm

tổn thương Doãn

Lệ, nhưng bọn

họ không biết

là, buổi chiều

hôm đó

khi Doãn Lệ tới

đây, tôi đang

tập phục hồi

chức năng ở

trong phòng, nhìn

thấy anhta đi xe Porsche

màu trắng tới

dưới lầu, cửa

kính xe ở

ghế phụ kéo

xuống, một

phụ nữ mặc váyđỏ ngồi bên

trong hôn gió

với anh ta.

Từ

góc độ đó

không nhìn

thấy rõ biểu tình

trên mặt Doãn

Lệ, anh ta

không trả lời

mà chỉ bìnhtĩnh đi

về phía bệnh viện.

Trong

nháy mắt đó

tôi liền thầm

tính toán, sau

vài ngày đấu

tranh tư

tưởng kịch liệt thì

rốt cuộc tôi

cũng cảm thấy

đã đến lúc

nên cùng Doãn

Lệ thẳng

thắn nói chuyện với

nhau rồi.

***

Ngày hôm đó

Doãn Lệ tới

thì trời đang

mưa, tôi nghe

tiếng anh

ta mở cửa đi

vào, sau đó

một bên ghế

lõm xuống, là

anh ta ngồi

lên, mang

theo chút không khí

ẩm ướt.

“Không nên

ngồi bên cửa

sổ, thời tiết

mưa lạnh không

tốt cho

việc hồi phục chân

của em, để

tôi bế em

lên giường.” Bàn

tay anh ta

nhẹ nhàng

mang theo thân thể

tôi, dùng một

loại hành động quý

trọng mà

ôm lấy tôi,

tôi vùi

trong ngực anh ta,

ngẩng đầu lên

nhìn vào ánh

mắt anh ta,

anh ta không

hề né

tránh khi đối mặt

với tôi, gương

mặt anh tuấn

không góc chết,

một sự dịu

dàng hoàn

hảo nhưng vẻ lạnh

lùng lại toát

ra từ trong

xương tuỷ.

Anh ta

đặt tôi lên

giường, sau

đó đắp chăn lên

cho tôi, tôi

thuận thế kéo

tay anh ta

lại: “Anh cóthể tiến

lại gần đây không,

tôi có lời

muốn nói với

anh.”

Doãn Lệ không

hề nghi ngờ,

rất tự

nhiên đưa sát đầu

tới, gò má

xinh đẹp mang

theo vẻ thongdong.

Nói thì chậm

nhưng lại

xảy ra rất nhanh,

hành động của

tôi vừa nhanh

vừa mạnh, xoay

cằm anh ta

lại, sau

đó đưa hai tay

lên níu lỗ

tai anh ta,

cưỡng ép kéo

mặt anh ta

về phía

mình, còn tôi rướndài cổ, liều

mạng với tới

môi của anh

ta.

Cho đến khi

trên môi

truyền tới cảm giác

mềm mại, lúc

ấy tôi mới

hài lòng, rồi

lại như sói

như hổhôn ngấu nghiến đôi

môi của Doãn

Lệ.

Hành động này

hoàn thành tương

đối khó khăn,

nên biết

là hiện tại tôi

cũng được coi

như người tàn

tật, nhất là

đi đứng không

thuận tiện,

muốn làm việc này

ngoại trừ thân

tàn chí kiên

ra thì tấtnhiên còn cần

đến chiến

thuật phối hợp.

Đại khái

là đời này

Doãn Lệ chưa

từng trải qua

nụ hôn nào

hung ác

mạnh mẽ như vậy,

anh ta nhất

thời ngẩn người

tại chỗ, chờ

đến khi hoàn

hồn, lại

ý thức được tôi

là một người

tàn tật, không

thể làm gì

khác hơn là

cứng ngắc

cúi người, tiếp tục

đứng đó cho

tôi ức hϊếp.

Tôi

cứ thế dư

thừa tinh lực

mà cuồng

hôn một trận, nụ

hôn không hề

có chút kỹ

xảo nào, cuốicùng mới thả

anh ta

ra: “Quả nhiên là

như tôi đoán,

trước đó chúng

ta chưa hôn

bao giờ.”

Doãn Lệ

đã tỉnh

táo lại, cúi đầu

nhìn tôi, trong

đôi mắt hiện

lên ánh sáng

u ám. Trên

cương vịngười bị hại, thì

anh ra rất

điềm tĩnh.

Tôi thấy

anh ta như

vậy thì ho

khan một

tiếng, lại nói tiếp:

“Doãn Lệ, trước

đây chúng ta

căn bản không

phải là người

yêu, đúng

không? Anh đang lừa

gạt tôi.”

Giọng nói

của Doãn Lệ

mang theo vẻ

lạnh lẽo: “Ồ,

tại sao

em lại nghĩ như

vậy, Nhan Tiếu?”

“Đây

còn không phải

là phán đoán

chính xác nhất

sao? Một

người mất trí nhớ,

cách tốt nhất

để nhớ lại

chỉ có hoặc

là một lần

nữa trải

qua cảnh tượng khi

đó, dùng sự

mãnh liệt kích

thích trí nhớ

ngủ say, hoặc

một cách

khác nữa chính là

dùng những thứ

đã từng lưu

luyến hay si

mê thử mở

ra khe

hở trí nhớ.” Tôi

nuốt nước miếng:

“Anh nhìn tôi

sau khi tai

nạn xong đã

sớm toàn

thân bất toại, bây

giờ mà bị

kí©h thí©ɧ mạnh

thì Chúa sẽ

vẫy gọi tôi

ngay. Cho

nên chỉ có thể

sử dụng cách

còn lại. Trong

phim đều diễn

như vậy, nữ

chính không

nhớ được nam chính,

nhưng thân thểcủa cô ấy

nhớ rõ! Ân

ái trong khách

sạn một

lần, thải âm bổ

dương một chút,

nữ chính liền

cứ thế khôi

phục trí nhớ!

Nhưng rõ

ràng là thân thể

của tôi và

anh đều không

hề nhớ tới

đối phương.” Tôi

vừa nói

vừa chỉ chỉ vào

môi của tôi

và anh ta.

“Sau

đó thì sao?”

Doãn Lệ thả

lỏng người

dựa vào lưng ghế,

ung dung nhìn

tôi, dường như

trong ánh mắt

mơ hồ có

chút tàn

nhẫn.

“Doãn Lệ, anh thích

tôi ở điểm

nào?”

Có lẽ không

ngờ tới tôi

lại chuyển đề

tài nhanh

như vậy, Doãn Lệ

hơi sửng sốt,

nhân dịp này

tôi tiếp tục

múa mép: “Anh

nhìn xem,

tôi cũng biết anh

không trả lời

được, bởi vì

căn bản là

anh không hề

yêu tôi.”

Cả

người Doãn Lệ căng

cứng, bầu không

khí tương đối

khẩn trương.

Tôi nhìn

anh ta có

chút đồng

tình, đồng thời lại

cảm thấy rất

có lỗi: “Quả

nhiên là do

tôi bám lấyanh rồi.”

Coi như an ủi,

tôi vỗ vỗ

vào bàn tay

anh ta, nhưng

khi tiếp xúc

tôi cảm

thấy mu bàn tayanh ta nắm

càng chặt hơn,

có lẽ trước

đây tôi đã

kí©h thí©ɧ

tinh thần Doãn Lệ

quá mức.

“Có phải

là tôi thích

anh, điên cuồng

theo đuổi, nhưng

anh đã

có người yêu, cự

tuyệt tôi, tôi

lại không đồng

ý, cuối cùng

dùng cái chết

ra ép

buộc, đi cản trước

đầu xe anh

rồi xảy ra

tai nạn, anhthấy hai chân

tôi biến

thành như vậy, phẩm

chất tốt đẹp

của anh cảm

thấy cần phải

phụ trách vớitôi, cho

nên gạt lệ chia

ly với người

yêu, muốn khích

lệ tôi chữa

trị mới nói

dối là

vị hôn phu củatôi đúng không?”

Hai mắt Doãn

Lệ trợn

to, nhưng trước

khi để lộ

quá nhiều

biểu tình, anh ta

đã khống chế

được suy nghĩ

trong lòng, chẳng

qua chỉ nhíu

mày, nhìn

tôi bằng ánh mắt

trầm tư, cả

người mang theovẻ phòng bị.

Tôi

nở nụ cười

tràn đầy

hữu nghị với anh

ta: “Anh không

cần lo lắng,

tôi sẽ không

ép anh phải

kể lại

chuyện quá khứ cho

tôi nghe. Trong

lòng một nghìn

người đều có

một nghìn bí

mật mà,

tuy thoạt nhìn tôi

giống như một

người không được

ai yêu mến,

từ khi xảy

ra tai

nạn tới nay ngoạitrừ anh ra

thì không có

bất cứ ai

tới thăm tôi

cả .

Nhưng ai mà biết

được, anh xem

tấm gương giữlời hứa Vĩ

Sinh (*) trong

truyện cổ

tích đó, ước hẹn

cùng với nữ

nhân dưới cầu,

cô đó bỏ

mặc anh ta

không chịu

tới, vì chờ đợi

mà khi nước

lên anh ta

vẫn còn ôm

chặt lấy chân

cầu, cuối

cùng bị chết chìm,

bây giờ nhìn

xem, chẳng lẽ

anh ta không

phải là đồ

ngu ngốc

sao, đâu có ai

ép?”

Tôi nhìn

vào mắt Doãn

Lệ, gương mặt

của anh

ta không hề có

chút gợn sóng

nào, ngược lại

đã làm tôi

có chút sợ

hãi.

Nhưng tôi

không muốn nghe theo

Doãn Lệ, hoặc

là bất kỳ

ai khác nói

ra quá khứ

của tôi,

đó là quá khứ

trong mắt bọn

họ, có thể

theo suy nghĩ

của bọn họ

mà tuỳ

ý bóp méo sửa

đổi cuộc đờitôi, giống như

một quyển nhật

ký bị người

khác viết

thay. Tôi không muốn

tuỳ tiện tiếp

nhận quá khứ

mà người khác

xây dựng cho

tôi.

Thay vì

bị nhồi nhét vào

đầu bằng những

ký ức đã

bị sửa đổi,

thà rằng cả

đời này

cũng không cần nhớ

nữa. Huống hồ

tôi không tin

tưởng Doãn Lệ.

Trầm

mặc trong chốc

lát, rốt

cuộc Doãn Lệ mới

hơi híp mắt:

“Đây chính là

lý do khiến

em không phối

hợp trị

liệu với bác sỹ

tâm lý?”

Tôi cân

nhắc một chút:

“Cô ấy bảo

tôi rời khỏi

anh.”

“Ồ?”

Tôi chà

xát hai tay, cười

lấy lòng giải

thích với Doãn

Lệ: “Không phải

là bây giờ

vẫn còn

chưa thể rời khỏi

sao? Loại người

thân tàn chí

không kiên như

tôi đây, trong

khoảng thời

gian đặc biệt nhưthế này, không

thể không có

tiền nha!” Đã

vậy tôi còn

tốt bụng

bổ sung: “Cho nên

anh không cầnvì cảm nhận

của tôi mà

phải kiềm chế

mình, cũng

không cần chia ly

với bạn gái.

Lần trước còn

để cho người

ta ngồi chờ

trong xe,

không tốt lắm đâu.

Lần sau dẫn

tới cùng đánh

mạt chược đi.”

Tôi

lại suy tư

thêm một

chốc: “Không được, ba

thiếu một, nếu

không thì đem

cả bạn trai

của anh đến?”

Doãn

Lệ không

thể nhịn được nữa

nhắm hai mắt

lại, sau đó

đóng sầm cửa

bỏ đi.